Người có tuổi, đến tính khí cũng tu thành đạo hạnh, một khi đã nổi cơn thì khó lòng vỗ về. Định vương bất đắc dĩ, tiến lên xá dài nhận lỗi: “Quốc sư ngàn dặn xa xôi đến trợ giúp tiểu vương hồi kinh, tiểu vương vô cùng cảm kích. Chẳng qua ban nãy lâm trận hoảng loạn nên mới lỡ buông lời thiếu suy nghĩ, mong quốc sư thứ lỗi.”
Mặt mày quốc sư vẫn chẳng có vẻ gì là hòa hoãn. Chàng ta phất tay áo, xoay người rời trướng.
Định vương hơi cuống, vội đánh mắt sang Liên Đăng: “A Ninh, mau nói đỡ cho A gia đi.”
Liên Đăng bất đắc dĩ, đành phải ra theo.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, chàng ta bận áo trắng đứng giữa đất trời, chỉ thấy mái tóc đen nhánh bay phất phơ, giống ngày ấy chàng ta đứng trên Thái Thượng thần cung. Cô cầm ô bước tới, che cho chàng ta: “Giận rồi à?”
“Không. Đang tìm mắt bão, xem khi nào tuyết ngừng.”
Liên Đăng đứng sánh vai cùng chàng ta, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu chàng phải rời đi, chàng sẽ dẫn tôi theo chứ?”
Chàng ta đáp luôn chẳng cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi. Để nàng lại đây tôi cũng chẳng đi xa được, cuối cùng vẫn phải quay lại.”
Cô đến gần chàng ta hơn: “Thật ra tôi vẫn thầm mong hai người sẽ trở mặt. Tiếc nỗi hai người đều chỉ nói lẫy, không ai coi là thật.”
Quốc sư thở một hơi thật dài, hơi ấm gặp lạnh kết thành làn khói: “Đã đến nước này rồi thì không thể quay đầu được nữa.” Chàng ta cúi đầu nhìn cô, mỉm cười thật khẽ: “Tôi đã nói không muốn nàng đi theo hành quân rồi mà. Quân đội lệ khí nặng nề, cả ngày giương cung bạt kiếm. Nàng ở đây cũng chỉ biết lo lắng thôi.”
“Nhưng nếu tôi không đi cùng thì sợ rằng tôi càng khó lòng yên tâm hơn.” Liên Đăng dõi mắt nhìn núi sông trùng điệp: “Vừa nãy A gia trách chàng, lòng tôi cũng khó chịu lắm. Tôi biết chàng đã cố gắng hết sức rồi, thế nhưng ông ấy vẫn còn bắt chàng phải thế này thế kia. Có lúc tôi nghĩ, hà cớ gì chàng phải đi đến bước đường này. Nhưng chàng không muốn nói cho tôi, tôi cũng đành chịu. Điều duy nhất tôi làm được chính là bảo vệ chàng, biết chàng vẫn bình an.”
Tay chàng ta phủ lên tay cô, cười nhạo: “A gia nàng bảo nàng tới khuyên tôi, nàng thì hay rồi, chẳng hề nhắc tới chuyện đó nhỉ?”
Liên Đăng hơi lúng túng: “Tôi không muốn hai người cãi nhau làm mất hòa khí, nhưng với tôi, người cha này hãy còn xa lạ, tôi không thể nào coi ông ấy là người thân nhất được.”
Chàng ta cong môi, sắc môi đỏ tươi tựa loài hoa diễm lệ trong thế giới lưu ly. Quốc sư đón ô, vươn tay kéo cô vào trong áo choàng lông chồn, nói vẻ đắc ý: “Người thân nhất của nàng vốn nên là tôi. Mới nhận cha có hơn tháng, sao mà so được với bổn tọa?” Chàng ta nói chầm chậm rồi dừng lại, giọng trở nên trầm thấp tựa như đang rì rầm: “Tại sao tôi lại khiến mình dấn thân vào chiến sự… Bởi vì Định vương và tôi đã làm một giao dịch, ông ta nói trong tay ông ta có nửa kia cuốn “Kinh độ vong”.”
Liên Đăng ngạc nhiên: “Là thật ư?”
Quốc sư nhún vai: “Không biết. Nhưng ông ta đóng giữ ở quan ngoại bao năm qua, thành Toái Diệp vốn là đất Hồi Hồi cũ, nếu quả thật nằm trong tay ông ta thì cũng dễ hiểu… Tốt nhất là ông ta đừng lừa tôi, bằng không sẽ lớn chuyện đó.”
Liên Đăng lạnh lòng, bọn họ ai nấy đều có tính toán, rất khó để phân ai tốt ai xấu trong chuyện này. Lăn lộn trên đời, quả thật không có người tốt hay kẻ xấu tuyệt đối.
Có lẽ là đứng trên nền tuyết lâu, lại thêm lông áo chọc vào mũi, Liên Đăng thoải mái hắt xì một cái, nước bọt bắn đầu mặt quốc sư. Chàng ta ố á, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ: “Người thô lỗ như nàng thật hiếm thấy!”
Cô đỏ mặt: “Xin lỗi. Buồn quá không nhịn được.” Cô vừa nói vừa lau cho chàng ta, bĩu môi trách: “Lúc mi mi thì không thấy chàng chê tôi thô lỗ, bây giờ lại ra vẻ.”
“Đâu có giống. Nếu nàng li3m mặt tôi thì tôi cũng không chê đâu.”
Liên Đăng sẵng giọng: “Tôi có phải chó đâu, sao phải li3m chàng chứ!”
Chàng ta cười ha hả, ôm cô nói: “Nàng sắp lạnh cóng rồi. Về thôi!”
Có đôi khi, dự đoán của chàng ta rất chính xác. Quả nhiên, Liên Đăng bị nhiễm lạnh, vừa về lều thì người bắt đầu lên cơn sốt. Cô vẫn còn tâm trạng nói đùa: “Tôi vốn khỏe mạnh, mùa đông lội nước cũng chẳng bị cảm. Nhất định là do đi cùng chàng, nhiễm tật xấu của chàng nên mới thành ra đỏng đảnh thế này.”
Quốc sư ngồi xổm gần mép lều nấu trà gừng, không rảnh đáp lời cô. Liên Đăng dựa vào đệm ngắm chàng ta. Nếu là trước kia, chắc chẳn chàng ta sẽ chắp tay sau lưng đứng nhìn, chỉ tay năm ngón chứ tuyệt đối không đích thân làm, bởi vì chàng ta sợ hại da, sợ làm bẩn xiêm y. Song bây giờ đã khác, chàng ta bắt đầu học được cách chăm sóc người khác, cho dù chàng ta chỉ ngồi đó cời lửa cũng đã là sự tiến bộ vượt bậc, khiến cô vui vẻ rất lâu.
Nhưng Liên Đăng cảm thấy lần này cô bị ốm rất nặng, người nóng ran, cuối cùng còn không mở nổi mắt ra. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy Đàm Nô có tới hỏi thăm bệnh tình của cô, còn ngồi bên giường chăm sóc cho cô một lúc. Sau đó, y quan trong quân doanh tới bắt mạch, kê thuốc ra mồ hôi rồi sai gã hầu đi sắc.
Sốt là cảm giác khó chịu nhất, toàn thân ê ẩm, tay chân khó cử động như bị rót chì. Liên Đăng thấy mặt nóng phừng phừng, hơi thở ra tưởng chừng có thể làm tan băng. Quốc sư trông nom bên cạnh cô, không ngừng đổi khăn lạnh đắp trán cho cô. Tất bật cả buổi mà chẳng thấy tình hình khá hơn. Thật ra bệnh nhẹ kiểu này không cần nóng ruột, chỉ là đã đến lúc khởi hành. Đến lúc sẩm tối, năm đô úy phủ Chiết xung nhận lệnh thông đường đã dọn gần xong, đại quân phải xuất phát trong đêm. Lúc này Liên Đăng vẫn chưa hạ sốt, mới chỉ ra ít mồ hôi nhưng người đã miễn cưỡng động đậy được.
Định vương mặt mày ủ dột: “Ốm chẳng đúng lúc gì cả. Trong hẻm núi nhiều kênh rạch cành khô, không cưỡi ngựa được rồi. Thế này vậy, sai người làm cái kiệu nhỏ, để bốn người khiêng là được.”
Quốc sư lại mói không cần: “Ban đêm đi bước nông bước sông, lỡ có người đạp hụt, khiến hồng nhan tri kỉ của bổn tọa bị thương thì sao? Bổn tọa tự cõng, không cần người khác!”
Liên Đăng vô cùng xấu hổ, chàng ta nói hồng nhan tri kỉ đúng là trơn tru hết sảy. Định vương cười lúng túng, quốc sư lại vẫn bình chân như vại, lấy áo khoác của mình bọc cô thật kín rồi dịu dàng nói: “Đừng quan tâm gì hết, ngủ một giấc là ra ngoài rồi.”
Nhưng cô sợ chàng ta mệt. Quý nhân yêu kiều như chàng ta phải cõng nặng đường xa như thế, quả thật khí mà tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, cuối cũng vẫn khởi hành theo kế hoạch của quốc sư. Đáy cốc gập ghềnh sợ ngựa trẹo vó nên không một ai cưỡi ngựa. Chỉ có cô là được đãi ngộ cao nhất, lòng vui phơi phới. Lúc có chút sức lực, cô rì rầm: “Người khác đi bộ, tôi cưỡi quốc sư…”
Chàng ta véo một cái lên m0ng cô: “Chớ vui mừng quá trớn.”
Liên Đăng cười ngượng, hôn trộm lên mặt chàng ta.
Đến giờ, cô mới biết cảm giác được ngời khác yêu thương. Giống như khi cô mệt mỏi, chàng ta sẽ cho cô bờ vai, muốn tựa vào bao lâu cũng được, không cần lo chàng ta bỏ đi giữa chừng. Trước kia toàn là chàng ta bắt nạt cô, bây giờ cuối cùng chàng ta cũng đã tìm lại được lương tâm, hễ có cơ hội là sẽ tận lực thể hiện. Cô nhớ trước kia cô bị thương ở chân, chàng ta cũng từng cõng cô. Nhưng đồng bằng khác với đường núi, địa thế Biển Đô Khẩu hiểm trở, cả đường đi toàn vách đá cheo leo, từ nơi trú quân đến cửa cốc phải ít nhất hơn hai mươi dặm. Người cô được bọc kín mít, phải to hơn lúc bình thường hai vòng. Chàng ta vòng tay đỡ cô, cô sợ chàng ta sẽ bị thương gân cốt.
Đi được một đoạn, cô khẽ nói: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi. Vừa nãy có ra mồ hôi, bây giờ không sao nữa rồi, tôi tự đi được.”
Chàng ta không nghe lời cô: “Vậy thì nàng nghỉ ngơi thêm đi.”
“Chàng sẽ mệt.”
“Bổn tọa cơ thể cường tráng, cõng người con gái của mình, sao lại mệt được!”
Liên Đăng nghe vậy mà lòng thấy ngọt ngào, song ngoài miệng vẫn nói: “Trước mặt người ngoài không được gọi hồng nhan tri kỉ gì đấy nữa. Người ta cười cho đấy.”
Chàng ta phản đối: “Không gọi hồng nhan tri kỉ chẳng lẽ gọi phu nhân hả? Dù sao cũng vẫn chưa định hôn, trước mặt Định vương vẫn nên có chừng mực.”
Cô biết có nói với chàng ta cũng chẳng đi đến đâu. Bờ vai quốc sư rộng lớn an toàn, cô lại đang không có sức lực nên cũng chẳng tranh luận với chàng ta nữa, ngoan ngoãn dựa lên rồi ngủ thiếp đi suốt dọc đường.
Đêm nay đi đường vô cùng gian nan, tất cả mọi người đều vừa lạnh vừa đói nhưng không một ai dám dừng lại, nhất định phải ra khỏi hẻm núi trước khi trời sáng. Khi Liên Đăng tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, mơ hồ thấy tầm mắt khoáng đạt, có lẽ cách cửa cốc không còn xa nữa.
“Đến giờ Mão rồi à?” (Giờ Mão: 5-7 giờ sáng)
Chàng ta đáp ừm, tăng tốc bước về phái trước, đường đi mỗi lúc một bằng phẳng hơn. Chàng ta thở phào: “Cuối cùng cũng tới rồi.”
Nhìn lại Biển Đô Khẩu, hai bên thế núi hiểm trở, mười mấy vạn đại quân đi xuyên qua hẻm núi chỉ nhỏ bé tựa loài kiến.
Khi binh sĩ cuối cùng ra khỏi hẻm núi, chàng ta vẫn cõng cô đứng ở đó. Mọi người dừng chân quan sát, dần phát hiện mặt đất chấn động, tiếng động rầm rầm truyền tới từ trong núi tựa như trời đất sắp sụp đổ. Liên Đăng ghé lên vai chàng ta dõi mắt nhìn ra, trong sắc trời mịt mờ, chỉ thấy tuyết đọng hai bên núi bắt đầu rơi rụng, đầu tiên là một mảng tuyết to bằng mặt bàn rơi xuống, tiếp đó càng lúc càng rơi nhiều hơn. Bỗng “rầm” một tiếng, toàn bộ hẻm núi bị tuyết vùi lấp, hai bên vách núi trở nên sạch sẽ hơn bao giờ hết.
Mọi người thầm sợ hãi, nếu không phải đi nhanh thì e rằng tất cả đã thành cô hồn dã quỷ trong hẻm núi. Định vương và Thái đô hộ chắp tay bái quốc sư, ngoài tán dương chàng ta thần cơ diệu toán ra thì không còn lời nào để nói.
Quốc sư hơi trề môi xuống: “Chỗ tuyết đọng sẽ không tan hết trong nửa năm, dù đại quân Trương Dịch có nhận lệnh thì cũng không thể nào đi qua được. Điện hạ có thể yên tâm được rồi.”
Liên Đăng nhìn biển tuyết ngợp núi, đúng là đội quân của Triệu Thần Thông không qua được nhưng đại quân Định vương cũng bị chặt đứt đường lui, chỉ còn nước xông lên, không thể quay đầu được nữa.
Thực ra, kể từ ngày đại quân xuất phát là đã không còn đường lui rồi, thế nên đối với Định vương, trận tuyết lở này lợi nhiều hơn hại.
Trải qua một ngày một đêm bôn ba, đại quân dựng trại chỉnh đốn ngay tại chỗ. Bên trong hẻm núi và bên ngoài là hai thế giới trái ngược, bên trong là mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài lại là cuối thu dễ chịu. Lúc mặt trời lên, khoảng không vời vợi tinh khiết, vẻ âm u trong mọi người cũng được xua tan. Thoát khỏi cái ch3t trong gang tấc, bất luận thế nào cũng là điều đáng chúc mừng.
Quốc sư không dùng đến người trong quân, chàng ta có trợ thủ đắc lực đáng tin của riêng mình. Chàng ta cũng không hạ trại cùng với đại quân mà chọn riêng một vùng, dựng lều còn to hơn cả của Định vương. Lúc trước cõng hồng nhan tri kỉ thì hăm hở lắm, đến nơi an toàn rồi lại giở chứng, bắt đầu lu loa lên, nào là đau tay, nào là trách cô nặng, bắt cô thoa rượu thuốc cho chàng ta.
Liên Đăng đổ thuốc ra tay, ủ cho ấm rồi mới xoa lên cánh tay trắng như tuyết của chàng ta, vừa xoa vừa nói: “Tôi nói muốn tự đi cơ mà, tự chàng đòi cõng tôi đấy chứ. Thật ra tôi vẫn ngại không nói ra thôi, hai đùi tôi bị chàng đỡ đến tê rần, đến giờ vẫn còn đau đây này.”
Chàng ta trợn mắt, nói với vẻ không phục: “Đồ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, thế mà cũng nói được! Nàng bị sốt, tôi cõng nàng là vì muốn tốt cho nàng. Mặt đất toàn băng tuyết, nàng không sợ khí lạnh ngấm vào từ bàn chân sao? Bây giờ khỏi ốm rồi, bắt đầu nói mát mẻ cơ đấy. Đã thế tối nay nàng cõng bổn tọa đi, không cần cả đêm, nửa đêm là đủ rồi.” Nói xong, chàng ta mới chợt phát hiện ra mình dùng chữ “cõng” này đến là khéo, có thể hiểu theo một tầng nghĩa khác.
Chàng ta lập tức hào hứng, cầm lọ thuốc trong tay cô, mỉm cười nói: “Tôi thoa thế là đủ rồi. Không phải nàng nói chân nàng cũng đau hay sao? Để tôi thoa cho nàng.”
Cô được cưng mà hoảng, sau đó từ chối: “Tôi chỉ nói thế thôi mà chàng lại tưởng thật.”
Quốc sư tiện tay ném lọ thuốc sang bên cạnh: “Vậy tôi xoa bóp cho nàng. Tôi biết nằm trên lưng cả đêm cũng chẳng dễ chịu hơn đi là bao.” Vẻ mặt chàng ta thuần khiết chân thành, không có gì để soi mói.
Liên Đăng không hề nghi ngờ, ngẫm thấy cũng tốt, bèn chống hai tay ra sau, cười nói: “Làm phiền quốc sư rồi.”
Chàng ta vô cùng sẵn lòng cống hiến sức lực, hai tay đan lại khởi động mười ngón, khớp xương kêu răng rắc: “Nếu khó chịu thì cứ nói, bổn tọa chưa xoa bóp cho người khác bao giờ, phải thử trước đã.”
Cô đáp ừm, kéo gối qua để tựa. Quốc sư là người tinh tế, người tinh tế sẽ không lỗ m4ng, tuy không có kinh nghiệm nhưng lại biết cách dùng lực rất tốt. Liên Đăng cụp mắt nhìn, trông chàng ta xoa bóp cũng ra dáng lắm, bắp đầu bóp từ bắp chân rồi đi dần lên, vừa bóp vừa hỏi: “Thế nào? Được chứ?”
Cô hãy còn ngốc nghếch gật đầu không ngừng: “Người thông minh vô sự tự thông.”
Câu này quá đúng, trừ phi chàng ta thấy không có hứng thú, còn không hễ đã mày mò học hỏi là chàng ta sẽ làm tốt hơn bất cứu ai. Quốc sư cười, mặt mày hòa nhã: “Tôi thấy kể từ hôm nay, nàng cứ qua đêm trong lều của tôi đi. Quân đội toàn đám người thô lỗ, nàng thân gái một mình thực sự bất tiện.”
Liên Đăng vẫn đang hưởng thụ, đáp giọng mềm nhũn: “Còn chưa có gì mà đã ở lại chỗ chàng thì tính thế nào đây? Cũng phải kiêng kị A gia chứ, để người ta nói A gia không biết dạy con thì ông ấy sẽ mất sạch thể diện.”
Chàng ta tỏ vẻ rất thất vọng: “Ở lại lều của tôi thì không tốt sao? Còn thoải mái hơn cả lều của Định vương ấy chứ!”
Cô hé mắt nhìn chàng ta: “Đợi khi nào rảnh rang buồn tẻ tôi tới chơi là được.”
Chàng ta bất mãn làm thinh, hai tay bóp qua đầu gối rồi cứ thế đi lên. Song Liên Đăng vẫn chưa nhận ra có gì không ổn. Cô thoải mái nhắm nghiền hai mắt, dù sao cũng được cõng cả đêm, còn hơn mệt cả cưỡi ngựa nhiều. Chàng ta càng bóp lên cao, cô càng thấy khoan khoái. Cô thư thái duỗi lưng, thấy hơi buồn ngủ.
Chàng ta nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, khẽ nói: “Buồn ngủ rồi à?” Cô không đáp, chàng ta đã tự quyết định, cởi áo khoác của mình ra: “Bổn tọa đi cả đêm cũng mệt rồi, vậy thì ngủ chung đi!”
Hạ quan Thu quan đứng hầu ở cửa nghe vậy thì như được đặc xá, vội vàng tránh ra ngoài.
Nói ngủ một lúc nhưng thật ra là ngủ cả một giấc dài. Thời tiết cuối thu trên vùng núi hoang sơ rất dễ chịu, không khí hòa lẫn mùi thơm ngát của cỏ xanh và hoa dại, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót và ngựa hí lạc vào giấc mơ, ngày thu quả là đẹp trời để ngủ.
Quốc sư có tâm sự nên tỉnh dậy sớm hơn Liên Đăng. Lúc mở mắt ra thì trời đã tối đen, không ai dám vào trong châm đèn, chỉ thấy có ánh lửa mơ hồ ở ngoài lều, xa xa vang tiếng binh lính nổi lửa nấu cơm, nồi bát gáo chậu mang đến cảm giác khói lửa nhân gian.
Chàng ta cúi đầu nhìn, cô đang tựa vào chàng ta, thân hình nhỏ bé tựa dây tơ hồng. Quốc sư đặt tay trên lưng cô, xê người đến sát cô hơn. Từ sau lần trước, chàng ta cứ thấy bứt rứt mãi thôi, có một số chuyện không thử thì sẽ không nghĩ nhiều, thỉnh thoảng hôn cô cũng đủ để tự an ủi được rồi. Nhưng bây giờ, lòng h4m muốn đã lớn hơn, chỉ hôn thôi không thể thỏa mãn chàng ta nữa. Thỉnh thoảng, trong đầu chàng ta lại nảy ra một vài hình ảnh không trong sáng, ví như nàng áo xống xộc xệch, để lộ nửa vai, tóc dài xõa trên gối…
Chàng ta mượn chút ánh sáng mờ mịt, ngắm nghía gương mặt ngây thơ say giấc của cô. Ngón tay khẽ gẩy mũi cô. Liên Đăng bị đánh thức, mụ mị hỏi chàng ta: “Trời tối rồi à?” Nói đoạn, cô ngọ ngoạy toan ngồi dậy: “Để tôi đi châm đèn.”
Chàng ta kéo cô lại: “Không cần vội, nằm thêm lát nữa đi.”
Liên Đăng nghe lời nằm xoay qua, vắt một chân đặt trên eo chàng ta. Lòng chàng ta nhộn nhạo, giữ chặt m0ng cô.
Liên Đăng đã quen với những tiếp xúc thân mật. Hai người mày mò cùng nhau tiến bộ, nên trong mắt cô bất kể là chuyện gì cũng đều hết sức tự nhiên. Cô nghe thấy tiếng thở của chàng ta không nhẹ như trước, bèn giơ tay xoa mặt chàng ta: “Sao vậy?”
“Tôi đói.” Nói rồi, chàng ta xoay người đặt cô ở dưới.
“Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà…” Chàng ta thầm thì, sau đó hôn lên khóe môi cô. Chàng ta biết không thể quá nôn nóng để tránh dọa cô sợ. Nghĩ mà thấy hơi xấu hổ, chàng ta đã cả mớ tuổi rồi, còn cô mới chỉ đôi tám.
Liên Đăng rất khéo hiểu ý, choàng hai cánh tay mềm mại lên vai chàng ta: “Lại muốn mi mi à?’
Chàng ta th40 đai điệp tiệp, kéo vạt áo phải của cô ra, cách hai tầng sa mỏng manh, hai người dán sát vào nhau. Liên Đăng có thể cảm nhận được thân hình rắn rỏi và cơ thể ấm áp của chàng ta. Chỉ là cô thấy rất lạ, sao lần này lại không giống trước kia cho lắm? Cô lúng túng kéo vạt áo lại: “Mi mi không cần c0i quần áo.”
“Tôi muốn làm việc khác.”
“Việc gì cơ?”
Chàng ta ấp úng: “Việc làm mẫu lần trước ấy, tôi muốn làm tiếp cho nàng xem.”
Liên Đăng đỏ mặt, chính là việc dùng “quả cầu hương” đưa qua đẩy lại đó sao? Cô ngượng ngùng nói: “Tôi đã biết chuyện đó ra sao rồi…”
Quốc sư vẫn khăng khăng cho rằng cô mới chỉ biết nửa vời: “Chuyện trên tháp Kim Quang chỉ là nhập môn thôi, còn có thứ cao siêu hơn nữa, bổn tọa quyết định hôm nay sẽ truyền dạy cho nàng.”
- -----oOo------