Phiên Lầu với “tứ lầu tương cao, ngũ lầu tương hướng” nhìn từ xa uy thế cũng thật phi phàm.
Lúc này đã là đầu tháng chạp, ánh trăng lưỡi liềm màu bạc. Ở Phiên Lầu này, phía trên mái ngói cũng có điểm xuyết những ngọn đèn, ánh đèn chiếu sáng, nhìn từ xa giống như những con rồng vàng đang bay lượn trong trời đêm.
Đi vào bên trong từ cửa chính có những dãy hành lang rất dài, ước chừng khoảng một trăm bước chân, hai bên là những tòa nhà nhỏ ba tầng, bên cạnh hành lang đều là những cô ca kỹ trang điểm xinh đẹp, ước chừng cũng khoảng mấy trăm người, đều đang đợi khách rượu đến chọn hoa bài. Bao quanh hướng năm bắc của sân nhà, đều bày biện những bàn nhỏ uống rượu. Mỗi lối đi nhỏ, mỗi ngôi nhà nhỏ, đều được che bằng một bức rèm ngọc trong suốt, đẹp vô cùng.
-Dù là Yến Kinh, cũng không phồn hoa bằng nơi này đâu.
Trương Ngọc Bá đã từng có ba năm sống tại Yến Kinh, sau đó mới được điều đến địa phương để nhậm chức. Mỗi khi nhắc đến Yến Kinh đều có chút nhung nhớ, nhưng ngoài miệng lại cười nói,
-Ở Giang Ninh đã lâu, vui đến quên cả trời đất, nghe Tô Mi hát xướng, mà như bồng bềnh trên mây quên mất mình đang ở quê người rồi…
Gã cũng quên rồi, quận Giang Đông mới là quê hương của gã, Kinh sư mới là quê người.
-Nói đến Tô Mi, Lâm Phược cũng có chút hiểu biết…
Lâm Mộng Đắc ở bên cạnh cười nói. Tuy gã bị ép phải âm thầm giúp Lâm Phược khi hắn lập nghiệp ở Giang Ninh, nhưng dù sao hắn vẫn là bề trên trong dòng họ Lâm, có thể tùy ý nói vài câu vui đùa, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến đại cục là được.

-Lâm cử nhân có quen biết em gái Tô Mi không?
Trương Ngọc Bá hỏi.
Tiểu xướng là một hình thức giải trí thịnh hành ở triều Đại Việt, Tô Mi nổi tiếng ở Giang Ninh do giỏi về tiểu xướng, thanh âm nhẹ nhàng, êm dịu, mà cũng rất đằm thắm, khiến người khác động lòng nhất. Nhưng lúc này Lâm Phược chỉ có thể cười khổ. Những người biết được hắn quen biết Tô Mi cũng chỉ biết chuyện hắn tranh giành đáng xấu hổ với Tô Mi lúc cả hai cùng tham gia thi hương mà thôi, chứ thật sự không hiểu được hoàn toàn bản chất sự việc,
-Khi thi hương ở Giang Ninh, cũng có gặp mặt hai lần.
Lâm Phược ậm ừ trả lời cho qua chuyện với Trương Ngọc Bá.
Nhưng Lâm Mộng Đắc lại không muốn bỏ qua hắn như vậy, liền kéo áo tên tiểu nhị:
-Hoa bài của tiểu thư Tô Mi đêm nay đã có ai lấy chưa?
-Vẫn còn.
Tiểu nhị nói,
-Tôi sẽ đi hỏi giúp tiểu thư Tô Mị giúp bốn vị thử xem tiểu thư có rảnh không.
-Đi hỏi đi…Nói có đại nhân Tả tư khấu Trương, ông chủ Tập Vân xã và người phụ trách kho hàng Lâm Ký Lâm Mộng Đắc cùng mời tiểu thư Tô Mị.
Lâm Mộng Đắc cũng biết dù tiểu thư Tô Mị có rảnh cũng chưa chắc đã ra hát, còn tùy tâm trạng của cô nữa. Trong thành Giang Ninh này cũng không có mấy người đủ bản lĩnh mời tiểu thư Tô Mị ra hát chúc rượu. Gã giục tiểu nhị nhanh đi đi, rồi lại cười nói với Lâm Phược,
-Ngươi không cần lo lắng, hai mươi lạng bạc tiền nghe hát, ta sẽ trả giúp ngươi.
Lâm Cảnh Trung chỉ mỉm cười nhìn Lâm Phược, Lâm Mộng Đắc và cả Trương Ngọc Bá vào phòng ngồi, gã cũng muốn gặp tiểu thư Tô Mị nổi tiếng khắp Giang Ninh rốt cuộc bộ dạng như thế nào; Phận người hầu đương nhiên phải ít lời, nhưng trong lòng gã nghĩ chỉ có nể mặt Lâm Mộng Đắc và Trương Ngọc Bá thôi thì chưa đủ. Lâm Phược có ở đây, Tô Mi chắc chắn sẽ tới.
Lâm Mộng Đắc và Trương Ngọc Bá cũng không hy vọng lắm với việc mời được Tô Mi đến, Tô Mi đem hoa bài đặt ở Phiên Lâu là có thật, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn ở Bách Viên, cho dù cô có hứng thú với hai mươi lạng bạc kia, tối hôm nay tới đây để cùng vui đùa với những người có thân phận địa vị cao như họ, Tô Mi chưa chắc đã đồng ý. Mấy người bọn họ ngồi vào ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, kêu tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, cùng cười nói với nhau chỉ chờ Tô Mị trong một tuần trà, nếu còn không có hồi đáp sẽ tìm hoa bài khác cùng uống rượu góp vui.
Lâm Phược mời Trương Ngọc Bá, là muốn nghe chuyện nội tình của nha môn Án sát sứ ti. Trước đây khi ở Hội quán Đông Dương Trương Ngọc Bá cũng từng nghe Dương Phác nói Cố Ngộ Trần có ý mời Lâm Phược tham gia Hội đảng, nhưng bị Lâm Phược khéo léo từ chối. Gần đây lại nghe nói Cố Ngộ Trần sau khi nhậm chức ở Nha môn Án sát sứ ti cũng có mấy lần công khai nhắc đến Lâm Phược, đại khái là muốn Lâm Phược nhập cùng thế cuộc. Trong lòng gã nghĩ đường đường là Quan tứ phẩm của Triều đình lại quan tâm đến một người bình thường như vậy, thật sự khiến người khác ghen tị. Lâm Phược muốn tìm hiểu nội tình ở Án sát sứ ti, đương nhiên gã sẽ nói hết tất cả những gì gã biết.
-Khi vừa mới đến Giang Ninh, ngồi thuyền qua sông Kim Xuyên để đi từ cửa sông Vũ Miếu để vào thành, từ cửa sông Kim Xuyên có thể nhìn thấy đại lao của Án sát sứ ti đang được xây dựng trên Giang đảo. Nhưng tôi chưa từng thấy trên báo Đường Sao Dịch có nhắc tới Giang Đông có đại lao này?

-Phía bắc nguy hiểm, tội phạm đày đến đó mười người thì đã có chín ngươi chết. Hình bộ Giang Ninh đã sửa hình thức nặng nhất là đi đày thành ngồi tù. Vì Hình bộ Giang Ninh không đủ quyền hành để xây dựng nhà tù, nên Án sát sứ ti Giang Đông xây dựng nhà lao Giang đảo để giam giữ tội phạm. Nghị quyết này vừa mới ra đời được hai năm thì đã bị Yến Kinh phủ quyết rồi. Vì vậy nên đại lao Giang đảo cũng chỉ được xem như một đại lao bình thường của Án sát sứ ti mà thôi. Đại lao ở cửa sông Kim Xuyên chỉ để giam giữ tội phạm…Vì vậy đại lao ở cửa sông Kim Xuyên cũng chỉ là một nha môn lạnh lẽo, hơn nữa lại ở một cửa sông phía ngoài thành, lại thường có xuất hiện thủy triều.
Nhắc tới đại lao Giang đảo Trương Ngọc Bá lại không kìm nổi mà chậc chậc lưỡi.
Lâm Phược khẽ mỉm cười, đã biết vì sao Trương Ngọc Bá nói đại lao Giang Đảo là một nha môn lạnh lẽo.
Ở triều đại này những tội phạm ngồi tù có thể dùng tiền để chuộc tội, cứ mỗi bốn ngàn quan tiền có thể chuộc được một năm tù. Những hình luật ở thời đại này, mức tù cao nhất là năm năm, quá năm năm thì được tính là đi đày, cũng tức là chỉ cần có hai mươi ngàn quan tiền là có thể miễn tội ngồi tù.
Đại lao Giang đảo chỉ là nơi giam giữ những tội phạm ở mức phạt ngồi tù, thử suy nghĩ một chút, những người có tiền sớm đã dùng tiền để chạy tội, chỉ có những người nghèo khổ chân chất không có tiền mới chịu ngồi tù để chịu khổ dịch. Quan coi ngục đương nhiên cũng không thể kiếm chác được gì từ những tù nhân như họ, thậm chí còn phải cấp thêm tiền cơm cho những người này.
Nhưng đại lao trong thành lại khác hẳn, ở đó chỉ chủ yếu giam cầm những người đang bị tình nghi, thậm chí những người làm chứng cho các vụ án cũng bị giam vào đó chờ ngày xét xử vụ án. Những người bị tình nghi thì muốn sống những ngày thoải mái một chút, nên đành phải đút lót cho quan coi ngục. Không cần nói đến những người bị tình nghi, những người làm chứng cũng bị quan coi ngục vơ vét không ít.
-Nhưng cũng rất khó nói, lúc đầu người đề nghị xây đại lao chính là Lang trung Dương Diệp, người của Hình bộ Giang Ninh, đến nay Dương đại nhân đã được điều đến Yến Kinh đảm nhận chức Lang trung Hình bộ, không chừng không lâu nữa sẽ lại điều đến nhà lao trong thành. Nếu giam hết những tội phạm ở Giang Đông vào Giang đảo ở bên ngoài thành thì…
Nói đến đây, Trương Ngọc Bá cười đen tối, vỗ vai Lâm Phược cười nói,
-Cố đại nhân coi trọng ngươi như vậy, ngươi chắc chắn không cần phải đi đến nơi nguy hiểm như vậy…Nếu không được điều đến vị trí nào đó ở nhà tù trong thành, thì cũng có khi được nhậm chức quan béo bở ở Nha môn Án sát sứ ti!
Lâm Phược cũng cười, cũng không lên tiếng gì, nhưng trong lòng gã cũng rất khinh thường, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Trương Ngọc Bá vẫn là xuất thân tiến sĩ, là tầng lớp thanh lưu, những người được coi là “thanh lưu” cũng sớm đã có ý niệm “mưu cầu chức vị cũng chỉ vì tiền tài” đi vào tận trong xương cốt.
Theo lề thói của triều đại này, những người lần đầu tiên gia nhập hàng quan Bát phẩm trở lên phải có học vị tiến sĩ, hoặc những người thi được loại ưu trong kỳ thi Quốc tử giám. Cố Ngộ Trần hứa sẽ cho Lâm Phược đảm nhận chức ở Án sát sứ ti, trên thực tế cũng chỉ được lựa chọn chức quan Cửu phẩm mà thôi.
Lâm Mộng Đắc ngồi bên cạnh nghe một hồi, mới bắt đầu nghe hiểu sự tình. Trong lòng gã nghĩ Lâm Phược có Cố gia đỡ đầu thì thật sự tiền đồ sáng lạn. Những nhân tài và những giám sinh Quốc tử giám không biết có đến bao nhiêu người đang đợi được nhận chức quan còn thiếu ở thành Gianh Ninh, nhưng có đợi đến râu bạc cũng chưa chắc được. Lâm Phược vừa mới đến Giang Ninh đã có kịch hay để xem. Nghe ngữ khí hắn nói chuyện với Trương Ngọc Bá, thì chức quan còn thiếu ở Án sát sứ ti chẳng phải nằm trong tay hắn rồi sao?
Đầu năm nay, dân sợ quan, mà lại càng sợ quan ác, mà chức quan coi ngục này lại là chức quan mang tiếng ác nhất. Thường nói “Béo trùng trục vào tù cũng thành gầy như khỉ”. Việc ác hay không ác của quan coi ngục là một chuyện, nhưng trong lòng Lâm Mộng Đắc lại nghĩ: Chẳng lẽ Lâm Phược muốn đi làm quản ngục? Sau này không thể đắc tội với hắn rồi!
Lâm Phược thật sự cũng đã ngắm vào chức quan coi ngục ở đại lao Giang đảo. Chức Cửu phẩm ở Án sát sứ ti dành cho những người học vị thấp, một cử nhân như hắn cũng rất phù hợp.
Cai ngục ở đại lao vốn thuộc hàng Quan võ, Hoàng đế Nhân Tông đã sửa những hình thức cai quản bằng cực hình thành hình thức cai quản bằng văn bản, mấy trăm năm nay đã thực hành như vậy. Nhưng Hoàng đế Nhân Tông không hề biết rằng, Nho sinh quan văn còn vơ vét ác độc hơn cả quan võ, hơn nữa thủ đoạn còn chồng chất.
Lâm Phược thích chức quan này, thật sự không nghĩ đến việc sẽ vơ vét được nhiều tiền bạc từ những tù nhân. Hắn cần xây dựng một kho hàng ở cửa sông Kim Xuyên, khó khăn lớn nhất chính là những tên côn đồ đi lại trên khu vực sông hồ ở đây. Hắn chọn đại lao Giang Đảo ở đối diện cửa sông Kim Xuyên. Một khi đã được nhậm chức quan coi ngục ở Giang đảo, hắn có thể lợi dụng chức quan này mà dùng vũ lực canh giữ ở cửa sông, để có thể bảo đảm sự an toàn cho kho hàng ở cửa sông Kim Xuyên. Hắn đang nghĩ đến chuyện lợi cả hai đường công tư.

Trước đây Lâm Phược còn sợ sẽ có người tranh giành chức quan này với hắn, nhưng nghe Trương Ngọc Bá phân tích như vậy, đại lao Giang đảo thật sự không còn nhiều tranh chấp nữa. Một trách nhiệm nặng nề lại đầy nguy hiểm như vậy, hắn liền yên tâm. Hắn đanh tính ngày mai sẽ đi gặp Cố Ngộ Trần để xin được làm quan coi ngục ở đại lao Giang Đảo.
Vừa ăn uống vừa nói chuyện, một tuần trà cũng đã qua, Trương Ngọc Bá nhìn ra phía bên ngoài bức rèm, oán giận nói:
-Nếu cô nương Tô Mi không đến, cũng phải trả lời chứ…
Lâm Phược biết ý tứ của Trương Ngọc Bá, liền nói với Lâm Cảnh Trung,
-Bảo tiểu nhị đổi người khác vào đây, bảo họ mang hết những hoa bài lên đây, hoặc bảo bọn họ chọn mấy người mà Trương đại nhân quen đến đây để Trương đại nhân chọn…
Lâm Cảnh Trung đang định đứng dậy, chợt nghe giọng nói Tô Mị vang lên từ ngoài cửa:
-Làm vậy là muốn đuổi tôi ra ngoài phải không?
Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc nghe thấy giọng nói quyến rũ và trong trẻo của Tô Mi, liền đứng lên ra cửa chào đón,
-Ai dám đuổi Tô tiểu thư chứ?
Lâm Phược lúc này mới biết được sự nổi tiếng của Tô Mi ở Giang Ninh. Trương Ngọc Bá là Tư khấu tòng quân ti Hình mã của phủ Giang Ninh, Lâm Mộng Đắc cũng là một đại phú thương trong thành Giang Ninh, Tô Mi lại là người có thể khiến Trương Ngọc Bá, Lâm Mộng Đắc đứng dậy để tiếp đón. Lâm Phược nhếch miệng cười, cũng đứng lên đứng phía sau Lâm Mộng Đắc, Trương Ngọc Bá rồi nói:
-Tô tiểu thư có thể đến đây, Lâm Phược thật vui mừng vô cùng…
Nhìn thấy Tô Mi ăn mặc thướt tha, cổ tay trắng ngần, mười ngón tay nõn nà, ánh mắt thanh thoát nhìn mọi người xung quanh, thật sự rất xinh đẹp. Đây cũng là lần đầu tiên từ sau khi gửi hồn nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm như vậy của Tô Mi, nhìn nụ cười tươi trên mặt cô, trong ánh mắt đó, còn có chút đong đưa.
Tô Mi không quan tâm đến Trương Ngọc Bá, chỉ nhẹ nhàng nói với Lâm Phược:
-Lâm cử nhân nhìn Tô Mị như vậy, có phải không nhận ra Tô Mị không?