Edit: Arya

Beta: Ahkung

Xương Hoa công chúa được sủng ái, con trai nàng nhờ vậy cũng được đế hậu yêu thương, vừa sinh ra đã phong làm Thế tử, chờ tới khi nhược quán [1] sẽ phong quận vương.

[1] Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược".

Tiểu thế tử lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, chớp mắt đã năm tuổi, đến lúc học lớp vỡ lòng. Dựa vào thân phận của tiểu thế tử đương nhiên sẽ tới Hàm Chương điện học tập.

Từ nhỏ tiểu thế tử đã nghe cữu cữu nói đọc sách là cùng người đồng lứa chơi đùa nên từ lúc trời chưa sáng tiểu thế tử vô cùng vui vẻ tạm biệt mẫu thân, vô cùng vui vẻ nhập cung, vô cùng vui vẻ bước vào Hàm Chương điện nhưng đến buổi tối về phủ, hắn lại nhào vào lòng mẫu thân khóc lóc.

"Nương, sao người không nói cho con biết sư phó dạy võ trong cung là cha?" Tiểu thế tử ủy khuất mếu miệng khóc.

Chử Thanh Huy tựa trên giường êm, xoa đầu nghịch cằm tiểu nhi tử: "Sao vậy, không lẽ cha con bắt nạt con?"

Tiểu thế tử ra sức gật đầu, giơ từng ngón tay cáo trạng: "Những người khác đứng trung bình tấn trong một nén nhang, cha muốn con đứng hai nén nhang, ngay cả tiểu cữu cữu cũng không phải đứng lâu như con. Lúc học đánh quyền, mọi người chỉ cần đánh hai lần, cha muốn con đánh năm lần."

Chử Thanh Huy nghe xong cảm thấy việc chưa quá đáng, quyết định đứng về phía Diêm Mặc: "Nền tảng của con tốt hơn người khác, không phải lúc ba tuổi con đã đứng tấn được một nén nhang sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà cha còn dùng cành liễu quất mông con, cha cũng không đánh người khác, ô ô ô..."

Nhìn nó khóc đến đáng thương, Chử Thanh Huy đành phải ôm vào lòng dụ dỗ nói: "Bảo bối của nương đừng khóc nữa, lát nữa cha con về nhà, ta sẽ thay con đòi công bằng, được không?"

"Nương không đánh lại cha" Tiểu thế tử thút tha thút thít nức nở: "Lần trước người để chân trần đi ngủ bị cha phát hiện rồi giáo huấn một trận, con nhìn thấy mà."

Khóe miệng Chử Thanh Huy giật giật, thầm nghĩ tiểu tử thối này đúng là thiếu đòn.

Tiểu thế tử hồn nhiên không biết nguy cơ sắp đến, ngước mặt lên, hốc mắt hồng hồng nhìn nàng: "Nương, có phải cha không thích con đúng không?"

Chử Thanh Huy lập tức mềm lòng: "Không thể nào có chuyện đó, người chúng ta yêu nhất là con."

"Vậy, vậy... sao cha không bế con lần nào? Ngày nào dượng cũng bế biểu tỷ Chước Nhi, còn để biểu tỷ ngồi trên vai chơi mà cha thì, cha thì chưa bế con lấy một lần."

Chử Thanh Huy cảm thấy có chút bất ngờ, nhi tử của nàng biết đi nhanh, đầu óc thông minh hơn, thân thể khỏe mạnh cao lớn hơn so với bạn cùng lứa. Không ngờ tới trái tim lại mong manh, mẫn cảm như vậy.

Đối với việc dạy dỗ con cái, quan điểm của nàng và Diêm Mặc là cha nghiêm mẹ hiền, hoặc có thể nói, những người xung quanh tiểu Vân Đoàn bao gồm cả ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, đại cữu cữu, cữu mẫu, biểu di đều chiều chuộng tiểu Vân Đoàn, phải nói là muốn gì được nấy. Tiểu tử thối này to gan thường dẫn đầu đám huynh đệ tỷ muội họ hàng đi làm chuyện xấu, may mà còn có Diêm Mặc tọa trấn chứ không thì tiểu tử này đã lật tung trời rồi.

Thỉnh thoảng Chử Thanh Huy cảm thấy thật đau đầu, bản thân dung túng cho tiểu tử này nhiều thế mà nó còn ngại ít.

Có điều nuôi con vốn là như vậy, lúc nó nghịch ngợm thì hận không thể bắt được rồi đánh một trận nhớ đời nhưng nhìn thấy nó ủy khuất khóc hồng cả mắt lại đau lòng không thôi. Hay là nàng có thể thương lượng với tiên sinh một chút để chàng đừng nghiêm khắc với con quá.

Tiểu thế tử kéo vạt áo của nàng lau nước mắt: "Hôm nay cha đánh con mười lần đến giờ mông con còn đau. Nương, vì sao cha không thích con? Vì sao ông ấy hung dữ như vậy?"

Chử Thanh Huy không biết nên an ủi làm sao, cũng không thể nói thật là hai người bọn họ một nghiêm một từ để dạy dỗ nó.

Nàng bị tiếng khóc của nhi tử làm cho nhức đầu, đành thuận miệng lừa gạt nói: "Không có chuyện cha con không thích con đâu, lúc con ra đời, cha con vui mừng đến khóc đó."

Tiếng khóc của tiểu thế tử lập tức im bặt, đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ, miệng há to ngơ ngác nhìn nương, câu này của nương hơi bị dọa người à nha.

"Cha, cha... Cha khóc?"

Lời ra khỏi miệng như bát nước đổ đi, không thu trở về được, hơn nữa tiểu tử này đã ngừng khóc rồi, Chử Thanh Huy đành phải tiếp tục duy trì thiện ý nói dối, nhẹ gật đầu: "Ừ, khóc."

Tiểu thế tử hốt hoảng, không khóc nữa, mông cũng không thấy đau mà chỉ thấy khiếp sợ không nói nên lời. Hồi lâu mới nhảy xuống từ đùi nương, lung la lung lay đi ra ngoài.

Tử Tô từ ngoài cửa tiến vào, ngạc nhiên hỏi: "Thế tử làm sao vậy ạ?"

Chử Thanh Huy xua tay: "Không có việc gì, để nó ở một mình cho bình tĩnh."

Đến đêm Diêm Mặc hồi phủ, nàng kể lại việc chuyện nhi tử về nhà khóc với nàng, đương nhiên đã che giấu một phần sự thật.

"Ta biết chàng đối với Vân Đoàn nghiêm khắc là vì tốt cho nó, nhưng chàng đừng làm quá mức, ta thấy hôm nay nó thật sự uất ức lắm."

Diêm Mặc tạm thời không biết nói gì, hồi lâu mới nói: "Yếu ớt."

Chử Thanh Huy chọc lồng ngực của hắn: "Chàng đừng quên là con mới năm tuổi chứ, lấy chàng làm chuẩn thì sáu tuổi chàng mới bắt đầu tập võ. Không kể tới Vân Đoàn từ trên đến dưới đều giống chàng, chỉ có một điểm yếu ớt giống ta cũng không được sao?"

Diêm Mặc tùy nàng chọc, không nói lời nào.

Ngày hôm sau lúc tập võ, Diêm Mặc cảm giác nhi tử lén lút nhìn hắn, nhớ tới đêm qua Chử Thanh Huy nói, không khỏi nghĩ lại, chẳng lẽ hắn đã quá nghiêm khắc nên tiểu tử này bị dọa sợ sao?

Diêm Mặc suy nghĩ xem có nên hạ thấp yêu cầu đối với nhi tử xuống không. Không ngờ hôm nay tiểu thế tử lại chăm chỉ khác thường, không cần cha yêu cầu đã tự giác đứng trung bình tấn hai nén hương, quyền pháp đánh năm lần, sau khi đánh xong còn chạy vài vòng quanh võ trường, cần mẫn chăm chỉ không giống bình thường.

Bề ngoài Diêm Mặc không có biểu tình nhưng trong lòng âm thầm vui mừng.

Nhị hoàng tử Chử Tuân bị cháu ngoại trai chăm chỉ làm cho bất ngờ, lúc nghỉ ngơi lặng lẽ hỏi hắn: "Tỷ phu lại đánh ngươi nữa à?"

"Vớ vẩn" Tiểu thế tử nghiêm túc nói "Cha ta sẽ không đánh con."

Chử Tuân không nói gì mà chỉ nhìn nó, không biết hôm qua là ai bị tỷ phu cầm cành liễu quất mông trước mặt mọi người.

Bận tâm đến lòng tự trọng của cháu ngoại trai, Chử Tuân với tư cách là trưởng bối nên không hỏi thêm, chỉ âm thầm thương xót nó trong lòng: Tiểu Vân Đoàn đáng thương đã bị tỷ phu đánh còn không dám nói.

Tiểu thế tử ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy khí thế bễ nghễ thiên hạ xem thường mọi người: Những tiểu hài tử này sao có thể biết trách nhiệm mà nó phải gánh vác? Nó phải thật cố gắng, thật nghe lời, nếu không cha nó sẽ đau lòng mà khóc.