Sau khi Thanh Quân truyền đạt tin tức, Cố Phù Du vẫn chưa lập tức hành động, cũng không không thèm để ý, nếu để cho Chu Yếm chạy ra, toàn bộ Tu Tiên giới đều phải bị ảnh hưởng, vui buồn có nhau, không thể nào đứng ngoài cuộc, thứ nhất, không thể ngó trước không để ý sau, tuy nói thái độ của Bắc Châu Khiển Vân Tông có chút hòa hoãn, nhưng Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông dây dưa chặt người, chỉ sợ nàng một bước tiến lên đi phong ấn Chu Yếm, hai tông này thừa dịp cháy nhà hôi của, thứ hai, đáy lòng nàng rõ ràng, nếu muốn miễn trừ hậu hoạn của Chu Yếm, cần phải theo lời Thanh Quân nói, dâng Ẩm Hận lên làm mắt trận, bằng không sửa chữa trận pháp này cũng là uổng công, thứ ba, mặc dù Chu Yếm bị nhốt lại, thâm nhập vào bên trong phong ấn, vẫn vô cùng nguy hiểm, nàng không muốn Chung Mị Sơ mạo hiểm.

Hai người ở lại thành nhỏ nơi biên cảnh hai ngày, chấn động đứt quãng, tiếng gầm bắt đầu lên xuống. Mọi người Tu Tiên giới rốt cuộc nhận ra được không đúng, nhất thời lòng người hoảng sợ.

Khi Chung Mị Sơ đến thành nhỏ nơi biên cảnh này, biết được Cố Phù Du bị hai châu vây công, dẫn theo nhân thủ đến, lúc trước đặt chân đến Cốc thành cách đó không xa. Cốc thành này vốn là lãnh thổ của Đông Châu, sau đó Chung Mị Sơ vì bắt Lục Yến Đông, giao dịch với Lý Minh Tịnh, Cốc thành này đã trở thành địa bàn của Long tộc, phân chia ở bên trong Nam Châu.

Trong hai ngày này, tu sĩ Long tộc cũng quay lại, binh lực ở biên cảnh tăng nhiều, người Nam Châu sĩ khí đề cao, có định thần châm. Tu sĩ Thương Ngô Tông và Bích Lạc Tông một không thấy viện binh của Bắc Châu, hai biết được tiếp viện của Long tộc đã đến, ba bị chấn động không biết tên này gầm đến sợ hãi, không khỏi nhụt chí, Lý Minh Tịnh thấy thế, rút người trở về.

Buổi trưa, một đạo thanh khí từ phía Bắc bay nhanh đến. Bởi vì là thời điểm chiến tranh, trong thành mở ra trận pháp, lại có trinh sát, thấy đạo thanh khí kia khí thế phi phàm, rất sớm đã đi vào báo.

Khi thanh khí này hạ xuống đất, hiện thân, một bộ thanh y, mặt có vẻ mệt mỏi, là Thanh Triết.

Cố Phù Du và Chung Mị Sơ đoán được là hắn đến, thương lượng một hồi, đã bảo người mở cổng thành, để hắn đi vào.

Thanh Triết theo Phong Tuế đi thẳng đến thư phòng, vừa thấy Cố Phù Du thì đã bước nhanh hơn, đi tới phía nàng, vai và khuỷu tay khẽ nhúc nhích, như thể muốn đến bắt nàng.

Cố Phù Du động tác nhanh nhẹn, xoay một cái chuyển đến sau lưng Chung Mị Sơ, đặt hai tay lên vai nàng, từ sau vai nàng ló đầu ra nhìn Thanh Triết, nói: "Tiền bối dữ dằn đi thẳng đến là muốn làm gì."

Thanh Triết trầm giọng nói: "Trận pháp phong ấn Chu Yếm đã nứt ra rồi." Sau khi hắn rời khỏi rừng Lạc Đường, vẫn chưa đi xa, vẫn luôn canh giữ ở phụ cận Lăng Hoa, chính là đề phòng dị động của Chu Yếm.

Ngày đó tiếng gầm thét vang lớn, hắn cảm thấy không ổn, sau khi tiến vào Tiên Lạc, đi thẳng đến nội tầng, tượng đá áp trận của Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà Trận đã nát ba pho, ba pho tượng đá đối diện với một khe nứt trên sườn núi, ánh lửa từ trong khe hở lộ ra, đặc biệt dễ thấy trên núi đá đen.

"Há, cho nên?" Cố Phù Du nói.

Thanh Triết trịnh trọng nói: "Nhất định phải mời thân thể của Thanh Đế vào Nhị Châu Hàn Cung trên đỉnh núi để áp trận, nếu không, Chu Yếm sớm muộn gì cũng thoát ra khỏi trận pháp, bước vào nhân gian."

Cố Phù Du nghĩ thầm, đây không phải là muốn mạng của ta sao, cứ như vậy xông vào trong địa giới của ta, đến cùng là tu vi cao sức lực mạnh, không có sợ hãi.

Cố Phù Du cười nói: "Coi như dùng ta áp trận..."

"Không phải ngươi, là thân thể Thanh Đế."

Cố Phù Du bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thân thể của Thanh Đế. Sau khi dùng nàng áp trận, Liên Hoàn Trận bị tổn hại trong lòng núi, ngươi tính sửa chữa như thế nào?"

Thanh Triết nói: "Ta và Thanh Mạn có chút hiểu biết Kỳ Môn, thế gian này rộng lớn, tu sĩ tinh thông trận pháp cũng không ít, hợp sức mạnh của mọi người, cũng có thể sửa chữa trận pháp."

Ngụ ý, chính là Thanh Triết và Thanh Mạn cũng không quen thuộc với Liên Hoàn Trận. Năm đó trận pháp do Thanh Quân dốc hết sức bố trí, chúng tộc nhân chỉ ở bên cạnh hỗ trợ.

Khóe miệng Cố Phù Du câu lên, gác cằm trên mu bàn tay, nghiêng đầu cười đến gian tà: "Liên Hoàn Trận cần phải có người ở bên trong phong trận, nếu như những người đó biết đến cuối cùng sẽ có một người ở lại trong trận pháp làm bạn với Chu Yếm, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào."

Thanh Triết nghiêm nghị nói: "Ta sẽ ở lại phong trận."

Cố Phù Du không khỏi kinh ngạc, từ khi nàng tiếp xúc với Thanh Triết đến nay, ấn tượng đối với người này chính là hùng hổ dọa người, thái độ cứng rắn, cố chấp, bảo vệ Thanh Đế, dù sao cũng không thể coi như là tốt. Chưa từng thấy một mặt như thế của hắn, cho nên cảm thấy mới mẻ, cũng có chút kính nể, bởi vì Thanh Triết tu vi Đại Thừa, đến được loại cảnh giới này của hắn, từ xưa đến nay, có thể đếm được trên đầu ngón tay, có thể tưởng tượng được, trên con đường tu hành đến đây, hắn đã phí bao nhiêu tâm huyết, bây giờ thành tiên gần trong gang tấc, hắn lại có thể vứt bỏ những điều này, nguyện ý ở lại bên trong phong ấn.

Nàng cảm thấy người như Thanh Triết, lời này cũng không phải chỉ là nói suông.

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, Cố Phù Du nói: "Nếu tiền bối đại nghĩa như vậy, tại sao không lấy thân mình đi lên trận pháp trên đỉnh núi áp trận, ngược lại tới làm khó ta, ngươi biết ta không chịu nghe theo chi phối, không sợ lúc đánh nhau, làm tổn hại thân thể này à?"

Thanh Triết nói: "Trận pháp Thanh Đế thiết lập có liên quan đến cơ thể nàng, cũng không phải ai cũng có thể thay thế. Nếu Chu Yếm ra ngoài, nhân gian đại nạn, nếu như ngươi có người ngươi muốn bảo vệ hay chuyện để bảo vệ trên thế gian này, hẳn là nên dũng cảm đứng ra."

Cố Phù Du cười nói: "Thật đáng tiếc, ta không có."

Thanh Triết: "..."

Lần này Thanh Triết tới cũng không có nắm chắc mang thân thể Thanh Đế lông tóc không tổn hại trở về trung tâm Tiên Lạc, nếu như Cố Phù Du giống như lần trước, dùng phương pháp quỷ dị kia chạy trốn, hắn cũng không có kế sách đối phó, vốn nghĩ lấy lý để độ.ng tình, làm sao biết người này mềm cứng không ăn.

Cũng không phải ai cũng có giác ngộ hiến thân mình vì an nguy của người khác.

Thanh Triết không biết rằng bảy trăm năm trước Cố Phù Du đã có giác ngộ này, cũng đã thực hiện.

Chung Mị Sơ giơ tay nắm lấy bàn tay đặt trên vai phải mình, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng tiếp tục trêu chọc tiền bối."

Cố Phù Du cười nói: "Ta nào có."

Chung Mị Sơ nói với Thanh Triết: "Tiền bối, mấy ngày trước Thanh Đế đã tỉnh lại, cùng chúng ta thương lượng chuyện phong ấn Chu Yếm."

Hai mắt Thanh Triết bỗng nhiên mở to, chăm chú nhìn Chung Mị Sơ: "Thanh Đế nàng... Từng tỉnh lại?"

"Phải."

Mi mắt Thanh Triết rũ xuống, dường như đang chìm đắm ở bên trong suy nghĩ của mình, hồi lâu sau, thở dài, hỏi: "Nàng nói như thế nào?"

"A Man." Chung Mị Sơ sửa lời nói: "Cố Phù Du biết được làm sao sửa chữa Liên Hoàn Trận, cho dù không có thân thể Thanh Đế áp trận, cũng có cách trấn áp Chu Yếm."

Thanh Triết liếc nhìn Cố Phù Du, ánh mắt chuyển sang gương mặt Chung Mị Sơ: "Thật sao? Đã như vậy, tại sao các ngươi còn ở lại chỗ này, không đi sửa chữa trận pháp? Thời gian càng kéo dài, con đường phía trước càng khó lường."

Chung Mị Sơ vừa định nói chuyện. Cố Phù Du đã cướp lời: "Đương nhiên là đang đợi tiền bối đến phong trận rồi."

Thanh Triết ngẩn ra, ngưng tiếng nói: "Được, vậy thì đi ngay bây giờ."

Chung Mị Sơ nhéo nhéo ngón tay Cố Phù Du, nhìn nàng một cái. Lúc này Cố Phù Du mới im miệng.

Chung Mị Sơ nói: "Chúng ta trì hoãn ở đây, cũng không phải vì chuyện này."

"Vậy là vì cái gì?"

"Tiền bối không biết? Hai châu Đông Tây, tông chủ Thương Ngô Tông và Bích Lạc Tông điều động tu sĩ, vây công Nam Châu, chính là thời khắc giao thủ ngày ấy, sát khí chiến trường dẫn đến Chu Yếm tương hợp, mới có tiếng gầm thét kia. Vào lúc này, tu sĩ chưa tản đi, nếu chúng ta đi, bọn họ nhân lúc cháy nhà hôi của, không phải là hai mặt đều có địch sao."

Thanh Triết nghe xong giận dữ: "Chu Yếm lấy ngọn lửa chiến tranh làm thức ăn, bọn họ khơi mào đại chiến, là cảm thấy chết chưa đủ nhanh sao!"

Sau một lúc, kiềm nén tức giận, hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối. Chung Mị Sơ nói khách quan, Thanh Triết lại là càng tin tưởng, tuy nói Cố Phù Du có hiềm nghi, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời cơ tốt để phân tranh.

Thanh Triết trầm ngâm một lúc, hứa hẹn với Cố Phù Du: "Ta trở về tộc, giải thích việc này với tộc nhân, để tộc trưởng phái tôn trưởng trong tộc đi sứ đến Thương Ngô Tông và Bích Lạc Tông, để bọn họ dừng tay, tình thế nghiêm trọng, cái gì nên cái gì không nên, bọn họ thân là tông chủ một tông, đáy lòng nên rõ ràng, nếu thật sự là người hồ đồ, Thanh Loan tộc sẽ phái tộc nhân đi bảo vệ Nam Châu..."

Thanh Triết nhìn thoáng qua Chung Mị Sơ, hắn thấy Chung Mị Sơ và Cố Phù Du giao tình không cạn, thậm chí bằng hữu bình thường cũng chưa chắc đã thân mật được như các nàng, có lẽ là nữ tử ở chung thì không giống? Thanh Triết nói: "Nói vậy Long Vương cũng sẽ phái tộc nhân đóng giữ Nam Châu."

"Như vậy, có thể miễn nỗi lo về sau của ngươi?" Hắn hỏi Cố Phù Du.

"Hừmmmmm." Cố Phù Du kéo thật dài giọng điệu, thấy sắc mặt Thanh Triết trầm xuống, cười nói: "Miễn miễn cưỡng cưỡng."

Thanh Triết nói: "Chuyện này không nên chậm trễ."

Ba người chia làm hai đường, Thanh Triết trở về Trung Châu, thông báo cho Cửu Diệu. Cố Phù Du bảo Phong Tuế đi tìm vật liệu cho tượng đá của Thập Phương Ngũ Nhạc Áp Tà Trận, một mặt lại thông báo cho Tiêu Trung Đình và Trai tiên sinh, để bọn họ lo tốt Nam Châu, nếu rơi vào hiểm cảnh, thì cầu viện với Thanh Loan tộc và Long tộc.

Tiêu Trung Đình và Trai tiên sinh biết được chuyện Chu Yếm, làm sao có thể yên lòng. Tiêu Trung Đình thế nhưng cũng giống như thời niên thiếu, phẫn uất bất bình: "Loại chuyện này, nên để người của Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông đi."

Cố Phù Du nửa đùa nửa thật nói: "Hết cách rồi, bọn họ quá vô dụng, người tài giỏi thường nhiều việc mà."

Quả thật như Thanh Triết nói, Chu Yếm xuất thế chính là tai họa của tất cả mọi người, chung quy phải có người động thủ, hiện tại ra tay, nàng cũng không tự xưng là chính nghĩa, nàng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ là muốn một chút bình yên thôi, nàng vẫn rất hoài niệm khoảng thời gian lưu lạc ở Bắc Châu với Chung Mị Sơ, yên bình thoải mái.

Ba người hội hợp ở bên trong Tiên Lạc, thương nghị tiến vào bên trong Tiên Lạc cũng không có nhiều người, Cố Phù Du chỉ dẫn theo một Phong Tuế tu tập trận pháp, cũng không dẫn nhiều người, chỉ vì địa phương kia cũng không phải là nhiều người dễ làm việc, người quý ở tinh, không phải ở nhiều.

Thanh Triết vốn muốn mang theo tông chủ Bích Lạc Tông và Thương Ngô Tông đến, hai người đều là cảnh giới Phân Thần, ít nhiều gì có thể giúp một tay. Cố Phù Du cự tuyệt, không nói hai người này đi, là hỗ trợ, hay là thêm phiền, hơn nữa địa phương phong ấn Chu Yếm, càng ít người biết được càng tốt, trên đời này nhiều người như vậy, khó bảo toàn không có người phát điên sinh lòng xấu xa, muốn thả Chu Yếm đi ra gây họa thế nhân, dù sao Cố Phù Du cũng không tin được hai người kia.

Nhưng thật ra tông chủ Khiển Vân Tông Bắc Châu Niên Hoa nghe được chút tin tức, vội vàng truyền tin đến đây, nguyện trợ giúp một tay, khi Cố Phù Du nhận được tin, người đã ở Tiên Lạc, đã không kịp để Niên Hoa đến đây, nhưng nhìn thấy lời nói khẩn khiết của Niên Hoa, trong lòng rốt cuộc cũng an tâm.

Cõi đời này nhiều người tốt, cũng nhiều người xấu, mặc dù Cố Phù Du vì bản thân mà muốn phong ấn Chu Yếm, nhưng nghĩ đến hành động của mình có thể làm rất nhiều người xấu may mắn thoát nạn, trong lòng khó tránh khỏi chán ghét, cũng may những người trước mặt không phải lúc nào cũng làm cho nàng phiền lòng, cũng còn có rất nhiều người đáng giá để cứu.

Trên đường đi đến trung tâm Tiên Lạc, Cố Phù Du cầm Ẩm Hận ở trong tay, không ngừng vuốt nhẹ. Chung Mị Sơ nhẹ giọng hỏi Cố Phù Du: "Ngươi thật sự muốn dùng Ẩm Hận làm mắt trận?"

Đây là chuyện đã quyết định, tuy rằng biết rõ còn hỏi, nàng cũng không thể kiềm chế được mình hỏi ra lời này, thanh kiếm này chính là Cố Phù Du kiếp trước sở cầu, là kiếp này hiểu ra, lại phải vứt bỏ như vậy. Nàng vì Cố Phù Du mà đau lòng.

Cố Phù Du nhẹ giọng đáp: "Ừ."

"Chỉ là một thanh linh kiếm, cùng lắm thì luyện một thanh nữa, ta đã có thể luyện ra thanh Ẩm Hận thứ nhất, cũng có thể luyện ra thanh thứ hai." Khi nói lời này, Cố Phù Du cũng không nhìn Chung Mị Sơ.

"A Man..."

"Thanh thứ hai sẽ không gọi là Ẩm Hận, Chung Mị Sơ, không bằng ngươi đặt cho ta một cái tên đi."

"..."

"Đặt một cái." Cố Phù Du bám riết không tha muốn có một cái tên kiếm.

Chung Mị Sơ gần như là nháy mắt nghĩ đến, buột miệng thốt ra: "Xích Tử [1]."

[1] Xích Tử: trẻ sơ sinh

Cố Phù Du sững người, mặt mày cong lên, khẽ mỉm cười, nàng ngẩng đầu nhìn Chung Mị Sơ. Khi Chung Mị Sơ nhìn chăm chú vào người khác, một đôi mắt vàng là xinh đẹp nhất.

Cố Phù Du đến gần nàng, nắm chặt cánh tay nàng, hôn lên mặt nàng một cái: "Êm tai."

Lần này đến phiên Chung Mị Sơ ngây người, ngón tay vuố.t ve nơi được hôn, nhìn Cố Phù Du, Cố Phù Du đã dời ánh mắt đi.

Từ sau khi Cố Phù Du nhìn thấy suy nghĩ của Thanh Quân trong mơ, nhìn thấy tình cảnh lần đầu tiên gặp Chung Mị Sơ. Nắm lấy sừng rồng của Chung Mị Sơ cũng không phải là nàng, mà là Thanh Quân. Trong lòng nàng cáu kỉnh, không nhịn được sinh ra vài tâm tư xấu xa, muốn công khai chủ quyền với Chung Mị Sơ, quan hệ của các nàng không giống người khác, không bình thường, có một không hai. Nàng thuộc về mình.

Nếu như cũng có thể đóng dấu lên người Chung Mị Sơ giống như Long tộc là tốt rồi. Cho nên ngoại trừ ngày ấy ở trong linh động, Cố Phù Du, người lại không thân mật bỗng nhiên hôn Chung Mị Sơ một cái.

Nàng mơ ước đã lâu, rốt cuộc động khẩu.

Phong Tuế đi ở phía sau hai người, thấy toàn bộ hành trình: "???"