"Thiếu gia, người về rồi sao? Hi hi, hài lòng chứ? Ta sớm đã nói rồi, trong cái tên Vương Trung của ta có chữ Trung, làm việc đương nhiên tỉ mỉ chu toàn. Tuy rằng hiện tại chúng ta đang sa sút, nhưng cũng không thể hạ thấp yêu cầu đối với cuộc sống, vẫn phải tinh tế. Đây là mười bộ y phục thay đổi mà ta đã mua cho người, đều là những sản phẩm thượng hạng của Chân Tú Phường, đúng rồi, trong liều còn có... "

Vương Trung rất phấn khích nói.

Trong lòng Lâm Bắc Thần có một dự cảm không lành, nói: "Ngươi đừng nói với ta, hai mươi đồng bạc mà ta đưa cho ngươi, ngươi đã tiêu hết trong một lần rồi?”

“Đó là đương nhiên.” Vương Trung nói: “Nếu như không tiêu hết số tiền này, làm sao xứng đáng với thiếu gia người.”

Lâm Bắc Thần: "..."

Chết tiệt, ngươi thật sự xứng đáng với ta quá rồi đấy.

Đó là số tiền để ngươi chi tiêu trong tháng tới.

Con mẹ ngươi một ngày đã tiêu hết rồi à?

Phá gia như vậy hả?

"Ồ, thiếu gia, sắc mặt của người không tốt?"

Vương quản gia ngờ vực hỏi: "Có phải là hôm nay thi không tốt không?"

"Không phải……"

Lâm Bắc Thần nghiến răng nói.

"Hay là... những thứ mà ta mua không đủ tinh tế?"

Vương quản gia hỏi.

"Không, đồ chó nhà ngươi, ngươi... tốt, làm tốt lắm."

Lâm Bắc Thần vốn dĩ định chửi ầm lên, đột nhiên nhớ ra vấn đề nhân cách của mình, thế ra chỉ đành phải giơ ngón tay cái lên, để duy trì hình tượng nhân vật phá gia chi tử tiêu tiền như nước của ngày trước, ngậm đắng nuốt cay, trong lòng thầm thề rằng, sau này nhất định không được đưa cho cái thứ già này quá nhiều tiền.

Nói ra cũng thật kỳ lạ.

Mình và Vương quản gia đều là chó chết chủ, tên này rốt cuộc đã thông qua thủ đoạn gì để đi ra khỏi trường rồi mua nhiều thứ như vậy chứ?

Theo lý mà nói, ông ta vừa bước ra khỏi khuôn viên trường thì đáng ra đã bị những kẻ thù đang canh gác bên ngoài đánh chết tươi ngay tại chỗ rồi.

Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Một lúc sau.

"Oa ha ha ha ha, Vương bá, ngươi làm rất tốt, rất tốt, thật là đáng đồng tiền."

Đột nhiên đã chuyển từ ‘đồ chó’ thành ‘Vương bá’ rồi.

Bởi vì sau khi Lâm Bắc Thần thay y phục sạch sẽ, thoải mái từ trong ra ngoài, ăn bánh điểm tâm nổi tiếng nhất thành đã được chuẩn bị sẵn, cảm thấy toàn bộ linh hồn đều thăng hoa.

Hiện trường hoành tráng.

Vương Trung cười hi hi nói: "Đó là đương nhiên, dù sao vẫn là ta hiểu thiếu gia người nhất."

Đêm đã khuya.

Lâm Bắc Thần ở trong lều, triệu hồi điện thoại.

Thời gian một ngày đã trôi qua, còn lại 62% pin.

Với hai APP lớn đều đang chạy ở chế độ nền. Ba APP thảo dược đan tễ, lịch sử và lý luận Huyền Văn đều đã đóng.

Ngoài điều này ra, không xuất hiện thay đổi mới nào trên điện thoại.

Lâm Bắc Thần nghiên cứu một lúc rồi lại cất điện thoại đi.

Trong tiềm thức, hắn đang giảm thời gian chơi điện thoại để tiết kiệm pin.

"Ba chiêu kiếm đã sắp đạt đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn."

"Vượt qua bài kiểm tra hôm nay, đẳng cấp Huyền khí của ta ít nhất cũng là cấp 6 trở lên."

"Còn trận thực chiến trong lớp hôm nay, mặc dù không có tính thách thức, nhưng cũng vừa hay để ta loại bỏ nỗi sợ hãi của một linh hồn xuyên không chiến đấu với vũ khí lạnh lùng trong thế giới này, có được kinh nghiệm chiến đấu thuộc về bản thân. Bất kể ngày mai phải đối mặt với ai, tỷ lệ thắng đều rất cao."

"Nhất định phải giành được hạng nhất."

"Nếu không, con chó điên Ngô Tiếu Phương này nhất định sẽ không ngừng cắn xé."

Lâm Bắc Thần cân nhắc hết lần này đến lần khác trong đầu.

Về phần thành tích Huyền khí tạm thời bị hủy bỏ, Lâm Bắc Thần không hề lo lắng chút nào cả.

Bởi vì tu vi Huyền khí nằm trên người mình, lại không phải là lừa đảo.

Cho dù có kiểm tra lại bao nhiêu lần thì kết quả đều như nhau.

Điều duy nhất khiến hắn lâm râm lo lắng chính là cho tới ngày hôm nay, trên điện thoại vẫn chưa xuất hiện gì mới, làm sao lợi dụng điện thoại để quay trở về trái đất, vẫn không có chút manh mối nào cả.

Hắn tự nhủ trong lòng, đừng gấp, cứ từ từ.

Bất giác đã chìm vào giấc ngủ.

Lão quản gia Vương Trung, làm tròn bổn phận canh gác bên ngoài lều.

Trên một cái cây cách đó khoảng hai mươi mét, lão giáo viên Đinh Tam Thạch ẩn mình trong bóng tối, nghe thấy tiếng ngủ mê từ trong lều vọng ra, rơi vào trầm tư.

Mấy ngày nay, cái tên phá gia chi tử này đều ăn với ngủ, không thấy hắn tu luyện gì cả.

Vậy đối với sự lĩnh hội thần cấp và Huyền khí cấp sáu trên người hắn, rốt cuộc là từ đâu mà có chứ?

Không lẽ, thế gian thực sự có thiên tài nằm cũng có thể trở nên mạnh mẽ sao?

……

……

Ngày hôm sau.

Cuộc thi tiếp tục.

Mặc dù lớp 9 đã kết thúc nội chiến, chọn ra đại diện.

Nhưng vẫn còn những lớp có nhiều học viên thiên tài như lớp 1, lớp 2, lớp 8,.. Cuộc chiến khốc liệt và kéo dài hơn, vẫn chưa chọn ra được ứng cử viên cuối cùng.

Mãi cho đến trưa, các ứng cử viên đại diện cho mười lớp của năm hai cuối cùng đã xuất hiện.

Trong đó, lớp 1 có mười lăm người, lớp 2 mười người, lớp 8 mười người, các lớp khác không đều nhau từ 5 đến 8 người.

Sở dĩ xuất hiện tình huống này là do trình độ trung bình của học viên các lớp.

Lớp có trình độ trung bình cao nhất sẽ có càng nhiều đại diện hơn.

Mười lớp cộng lại, vừa đúng một trăm học viên đại diện.

Một trăm người này sẽ tham gia vào cuộc thi thực chiến toàn khối cuối cùng, tranh giành vinh quang cao nhất.

Sau bữa trưa, cuộc thi thực chiến cuối cùng đã bắt đầu trong sự mong chờ của tất cả mọi người.

Một trăm học viên đại diện, thứ tự bị xáo trộn và rút thăm lại.

Con số rút thăm được quyết định đối thủ đối chiến ở vòng đầu tiên.

Lâm Bắc Thần vô tình rút được số 97.

Cho nên, đối thủ của hắn ở vòng đầu tiên là học viên rút được số 4.

Năm hai tổng cộng có mười võ đài, vì vậy mỗi vòng có thể tiến hành mười trận.

Về phần trình tự thi đấu lại là do giám khảo sắp xếp.

Lâm Bắc Thần không được xếp vào vòng đầu tiên.

Về cơ bản, dưới sự sắp xếp có chủ đích của các giáo viên, trong mỗi vòng gồm mười trận đấu, nhiều nhất cũng không vượt quá hai tuyển thủ thiên tài đối quyết.

Bằng cách này, có thể để cho các thiên tài của năm quan sát học hỏi trận đấu của nhau, khơi dậy tinh thần chiến đấu và phát huy lực lượng mạnh mẽ nhất của mình.

Ở trong vòng đầu tiên, có trận đấu của Ngô Tiếu Phương.

Đối thủ của hắn là Trình Khổ, một đại diện đến từ lớp 9.

Cả hai bước lên đài

Trình Khổ với một nụ cười gượng gạo.

Vận may của hắn rất tệ, vòng đầu tiên đã gặp phải Ngô Tiếu Phương, người đứng đầu trong cuộc thi lần trước.

Không có chút cơ hội chiến thắng.

Quy tắc của cuộc thi thực chiến ở giai đoạn này rất tàn khốc, chỉ cần thua một trận sẽ bị loại và phân vào tổ thua, cho nên, nếu gặp phải một cảnh cổng lớn như Ngô Tiếu Phương, thì đã được định sẵn là không có cơ hội nào.

"Vẫn xin Ngô sư huynh, thủ hạ lưu tình."

Trình Khổ chắp tay nói.

Ngô Tiếu Phương cười lạnh một tiếng: "Lưu tình? Đó là điều không thể."

Trình Khổ giật mình.

Có chuyện gì vậy?

Ngô Tiếu Phương hình như có lòng thù địch rất lớn đối với mình?

Nhưng trước giờ mình cũng chưa từng khiêu khích hắn.

Cuộc thi võ bắt đầu.

Trình Khổ rút kiếm, chính là chiêu thức khởi đầu của kiếm thuật cơ bản.

Có thể từ trong bốn mươi học viên của lớp 9 mà bộc lộ ra tài năng, hắn đương nhiên là có chiến lực nhất định.

Nhưng Ngô Tiếu Phương chỉ cười lạnh một tiếng, thanh trường kiếm trong tay thậm chí còn chưa rút ra khỏi vỏ, trực tiếp dậm chân nhảy tới trước, thanh kiếm trong vỏ đã đâm thẳng trước ngực Trình Khổ.

Trình Khổ trầm ổn bình tĩnh, dùng một trong những kiếm pháp cơ bản, trực tiếp chống đỡ.

Đây là một phương thức ứng phó cực kỳ ổn thoả.

Tuy nhiên, khi thanh trường kiếm va chạm với vỏ kiếm kia, một lực phản kích mạnh mẽ truyền đến.

Trình Khổ chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, trường kiếm ngay lập tức tuột khỏi tay.