"Cái gì?"

"Lại còn... không gian lận."

"Cái tên ăn chơi trác táng này, hắn...sao mà làm được chứ?"

Rất nhiều học viên đều sững sờ.

Ngô Tiếu Phương càng sững sờ hơn.

Hắn không ngờ rằng, chủ nhiệm khối sẽ đích thân đến để làm chứng cho Lâm Bắc Thần.

Không gian lận?

Dựa vào cái gì chứ?

Cái tên cặn bã, rác rưởi Lâm Bắc Thần này, dựa vào cái gì mà thi được điểm cao như vậy chứ?

Dựa vào cái gì mà cưỡi trên đầu một thiên tài như mình?

Hắn cũng xứng à?

Ngô Tiếu Phương nghiến răng nghiến lợi, vẫn là vẻ mặt không phục.

Chủ nhiệm khối Sở Ngân thấy vậy, không khỏi có chút thất vọng.

Thiên tài khối mà ông ta vốn dĩ rất xem trọng này lại có thể bốc đồng như vậy, dám chất vấn về tính trung thực của cuộc thi chung?

Đây không phải là đang nghi ngờ Sở Ngân sao?

Nhớ lại trước đó khi Ngô Tiếu Phương nộp bài, hắn đã có lời thề sắc son rằng ít nhất cũng đạt trên 95 điểm, may mắn thì còn đạt điểm tuyệt đối...

Lúc đó còn cho rằng là hắn khiêm tốn.

Bây giờ xem ra, hoàn toàn chính là tự cao kiêu ngạo.

Càng nhìn càng thấy không thuận mắt.

"Suy nghĩ lại thật kỹ, cân nhắc thật kỹ."

Sở Ngân nói với Ngô Tiếu Phương.

"Hả? Ta…Chủ nhiệm Sở, ta..."

Ngô Tiếu Phương hoảng sợ trong lòng.

Chủ nhiệm khối Sở Ngân không thèm quan tâm đến hắn nữa mà quay sang nói với Lâm Bắc Thần: "Trò đi với ta một chút."

Lâm Bắc Thần bật cười, nói với Ngô Tiếu Phương: "Nghe thấy chưa? Suy nghĩ lại thật kỹ đi. Ha ha ha."

Vẻ mặt của Ngô Tiếu Phương ảm đạm vô cùng.

Không ngờ rằng, ngay cả chủ nhiệm Sở, người xưa nay luôn rất coi trọng hắn, cũng vì Lâm Bắc Thần mà khiển trách hắn.

Đây không phải là một điềm lành.

Lúc này--

"Nhìn xem, bảng xếp hạng tổng thể cuối cùng đã xuất hiện rồi."

Có người chỉ vào bảng đá lớn giọng nói.

Quả nhiên, sau khi tất cả mọi người đều đã kiểm tra xong thành tích của mình, tới giai đoạn xếp hạng cuối cùng, từng cái tên một xuất hiện trên màn sáng của bảng đá, từ cao đến thấp, chính là xếp hạng của môn lịch sử cận đại đế quốc lần này.

Ba từ Lâm Bắc Thần đứng đầu bảng.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là, Ngô Tiếu Phương với 92 điểm cũng không đứng thứ hai.

Bởi vì nữ thiên tài Mộc Tâm Nguyệt đạt 93 điểm.

Ngô Tiếu Phương, Tư Tân Lâm, Vũ Ti ba người đều đạt 92 điểm và đứng ở vị trí thứ ba.

"Cuộc cạnh tranh lần này rất khốc liệt."

"Không ngờ rằng, nhiều thiên tài như vậy lại bị một tên cặn bã ăn chơi trác táng đánh cho sấp mặt."

Có người cảm khái nói.

Ngô Tiếu Phương nhìn thứ hạng trên bảng đá, khuôn mặt ảm đạm gần như chảy ra nước.

Hắn không ngờ, mình bị Lâm Bắc Thần tát vào mặt đã không nói gì, còn bị Mộc Tâm Nguyệt đè bẹp, rồi còn có hai người xếp thứ ba với hắn, điều này khiến cho ưu thế của hắn không còn sót lại chút gì.

"Hừ, thành tích thi văn, không tính là gì cả, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Đôi mắt của hắn loé lên, đầy căm hận nghĩ.

……

Trong phòng chấm thi.

"Lâm Bắc Thần, sao trò làm được vậy?"

Sở Ngân hỏi.

Các giáo viên khác cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần với ánh mắt như thiêu đốt.

Sau khi xem xong đề thi, bọn họ phát hiện trong đề thi lần này có vài cái bẫy cực lớn, thiết kế cực kỳ ẩn giấu, cho dù có là giáo viên chuyên ngành lịch sử cũng sẽ bị lừa, giành được điểm tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Kết quả là cái tên ăn chơi trác táng khét tiếng này lại làm đúng toàn bộ.

Khó bề tưởng tượng.

Hơn nữa, vừa rồi bọn họ đã đọc lại bài thi của Lâm Bắc Thần hàng chục lần.

Phải thừa nhận rằng, câu trả lời của tên hoang đãng này hoàn toàn chính là đáp án tiêu chuẩn.

"Bởi vì ta học tập rất nghiêm túc."

Lâm Bắc Thần nói.

Hắn không có chút gánh nặng tâm lý.

Người khác ghi nhớ kiến thức trong não, còn hắn thì ghi nhớ trong điện thoại, điện thoại và hắn là một thể, có thể điều động bất cứ lúc nào, điều này tương đương với việc ghi nhớ kiến thức trong não.

Sở Ngân và những người khác không nói nên lời.

Toàn khối có hơn 1.000 người, nhưng ngươi là người không biết xấu hổ nhất mà nói rằng mình nghiêm túc.

Ngươi có nhìn nhận rõ bản thân mình không đấy?

Nhưng không có bất kỳ bằng chứng gian lận nào, thân là chủ nhiệm khối, ông ta cũng không thể khiển trách cái gì.

“Tiếp theo là thi môn thảo dược học, phát huy thật tốt.” Sở Ngân nói: “Tuyệt đối không được kiêu ngạo tự mãn, biết chưa?

"Vâng."

Lâm Bắc Thần nói.

"Được rồi, kỳ thi sắp bắt đầu rồi, trở về phòng thi đi."

Một giáo viên khác nói.

Lâm Bắc Thần quay người rời đi.

"Các vị, thấy thế nào?"

Sở Ngân hỏi.

Các giáo viên khác đều lắc đầu lia lịa, đắn đo không đưa ra được chủ kiến.

"Không nhìn ra cái gì cả, nhưng ít nhất có thể chắc chắn, không phải gian lận."

"Không lẽ trong các kỳ thi trước, hắn kém cỏi như vậy, đều là giả vờ cả sao?"

"Nhưng mà, tại sao phải giả vờ chứ?"

"Ai mà biết, nhưng mà, sắp tới còn có hai môn thi thảo dược đan tễ và lý luận Huyền Văn. Chúng ta cứ tiếp tục quan sát đi, không biết cái tên hoang đãng này còn có thể khiến chúng ta kinh ngạc nữa hay không."

"Được."

Các giáo viên rất nhanh chóng đi đến thống nhất.

Trọng tâm của kỳ thi tới, chắc chắn sẽ đổ dồn lên người Lâm Bắc Thần.

……

……

Trong phòng thi.

Lâm Bắc Thần trở lại ghế ngồi số 109.

Các học viên khác cũng lần lượt quay trở lại phòng thi.

Ngô Tiếu Phương đang ngồi ở ghế số 110.

Đôi mắt giống như hai lưỡi dao nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, lạnh lùng nói: "Rác rưởi, đừng tưởng rằng may mắn thắng một trận thì giỏi giang lắm, cuộc thi chỉ vừa mới bắt đầu."

Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa: "Ngu xuẩn."

Ngô Tiếu Phương tức giận đến mức suýt nôn ra máu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Điểm tuyệt đối này của ngươi chẳng có chút ý nghĩa gì cả, ngươi muốn đứng đầu cuộc thi ư? Đó là điều hoàn toàn không thể. Đừng quên bản khế ước đó, ha ha, đợi đến lúc ngươi trở thành nô lệ của ta, ta sẽ cho ngươi biết, kết cục của việc chọc giận ta sẽ thê thảm đến mức nào."

"Thật sao?" Lâm Bắc Thần với vẻ mặt hèn hạ cười nói: “Lúc nãy, ta cũng đã nói, cuộc thi chỉ mới bắt đầu, không gấp, cứ từ từ mà xem, còn biết bao nhiêu kinh ngạc đang chờ ngươi đấy.”

Mộc Tâm Nguyệt ngồi ở bên kia.

Nàng giống như một phong cảnh tuyệt đẹp làm động lòng người, mắt nhìn thẳng, ngồi yên lặng, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện xảy ra bên cạnh đều không liên quan gì đến mình.

Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng, sóng to gió lớn dâng trào vẫn chưa lắng xuống.

Tại sao Lâm Bắc Thần có thể thi được 100 điểm chứ?

Nàng nghĩ không ra.

Từ bất kỳ một góc độ nào cũng nghĩ không ra.

Cũng không thể nào chấp nhận.

Nhưng may mắn thay, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Nàng không tin, Lâm Bắc Thần thực sự có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi.

Cho nên, số điểm tuyệt đối môn lịch sử lần này của hắn, theo như nàng thấy cũng không có ý nghĩa lớn lắm.

Ngay sau đó, chuông báo của phòng thi vang lên.

Kỳ thi bắt đầu.

Lâm Bắc Thần truyền Huyền khí vào bàn đá, khởi động trận pháp Huyền Văn, kết giới xuất hiện, bao phủ lấy hắn.

Trên bàn, sóng văn trên màn sáng lưu chuyển.

Đề thi thảo dược đan tễ dần dần mở ra.

Môn học này cũng chủ yếu là mang tính chất lý luận, đặc biệt là nội dung giảng dạy ở học viện Sơ Cấp, phần lớn tập trung vào nhận dạng thảo dược, phân biệt dược tính, tránh xung đột dược tính và các loại kiến thức cơ bản về trồng trọt, nuôi dưỡng mà không liên quan gì đến các lý luận cao thâm khác như phối thuốc, luyện đan, chế tễ,...

Lâm Bắc Thần trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm vào APP [Giáo trình thảo dược đan tễ năm hai].

Quét đề thi trong APP.

Có được câu trả lời hoàn hảo chỉ trong một phút.

Chép lại trong mười phút.

Sau đó trực tiếp nộp bài.

Tít tít!

Âm nhắc nộp bài vang lên.

Kết giới của trận pháp Huyền Văn bị loại bỏ.

"Trò... nhanh như vậy đã làm xong rồi à?"

Chủ nhiệm khối Sở Ngân đã đợi sẵn ở bên ngoài kết giới.

Lâm Bắc Thần thành thật nói: "Vâng."

Sở Ngân: "……"

“Thi thế nào?” Ông ta hỏi.

Lâm Bắc Thần nói: "Cũng được."