Tô Thanh Liên đi rồi, Mạc Vân chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng ta lập cấm chế cho hắn, nhưng mà hắn cần sớm nói cho người khác tử huyệt của nàng ta.

Nhiều lần hoan ái, hắn đã nhớ hết tất cả những chỗ nàng ta không chịu để hắn đụng vào, một kiếm mới vừa rồi chẳng qua chỉ là thử, nhưng cũng xác nhận, tử huyệt của nàng ta đúng là dưới nách ba tấc.
Nên hắn phải nghĩ cách đột phá cấm chế của nàng ta, sớm truyền tin tức cho bên ngoài.
Lau sạch nước mắt, Mạc Vân nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, ngồi trên mặt đất, điều trị nội tức, rồi sau đó bắt đầu thử trừ cấm chế của Tô Thanh Liên.
Nhưng mà đại năng Độ Kiếp Kỳ bày cấm chế, sao có thể để một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như hắn có thể dễ dàng phá vỡ? Hắn nghĩ mọi cách, lấy ra tất cả pháp bảo trên người mình, cũng không thể lay động cấm chế.

Một ngày qua đi, Mạc Vân chờ không kịp, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Cấm chế của tu sĩ cấp cao, dường như đều nhằm vào tu sĩ, nếu tán đi tu vi trở thành một người bình thường, như vậy cấm chế cũng không có tác dụng.
Tóm lại là phải trả lại cho thế gian này.
Mạc Vân cười khổ, ngồi xếp bằng, dùng linh thức đi vào Nguyên Anh, rồi sau đó đột nhiên bóp vỡ Nguyên Anh.
Đau nhức từ toàn thân truyền đến, tất cả linh lực cùng tu vi Nguyên Anh Kỳ ẩn chứa đột nhiên nổ tung, trong phạm vi mười dặm, ngay lập tức không có một ngọn cỏ.
Chờ Mạc Vân chậm rãi tỉnh táo lại đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Toàn thân hắn đau đớn, lục phủ ngũ tạng dường như đều bị thương nặng, nhưng mà thời gian đã không thể chờ hắn, hắn vội chạy ra ngoài.
Nơi đây cách Thiên Kiếm Tông rất xa, nếu muốn dựa vào hai chân đi bộ, có lẽ phải đi rất nhiều năm, Mạc Vân hơi suy tư, tông môn cách nơi này gần nhất là Thiền Tông, hiện giờ Tạ Hàn Đàm hẳn còn ở trong Trấn Ma Tháp, hắn là huyết mạch Ma thần.

Nếu mọi người thất bại, vậy Tạ Hàn Đàm là người có nắm chắc đánh lại Tô Thanh Liên nhất.

Nếu hắn có thể cứu Tạ Hàn Đàm ra, để Tạ Hàn Đàm mang theo hắn đi Thiên Kiếm Tông, đây là phương án tốt nhất.
Nghĩ vậy, Mạc Vân lập tức khởi hành, hắn không thể đi nhanh, chỉ có thể dựa vào kiếm từng bước một đi ra ngoài.

Hiện giờ đại chiến, Tu Chân Giới nhân khẩu thưa thớt, vùng hoang vu dã ngoại này, đi khoảng hai ngày, cũng không thể nhìn thấy một người nào.
Năm đó xuống núi, hắn đã nghĩ đến có lẽ sẽ có thời khắc gian nan như vậy, cho nên ở trong túi Càn Khôn chuẩn bị đầy pháp bảo phù triện linh dược, một đường dựa vào linh dược đi đến Thiền Tông.

Thiên Kiếm Tông đã khai chiến cùng Chính Khí Minh mấy ngày.

Tới cửa Thiền Tông, Mạc Vân tìm một người quét rác Luyện Khí Kỳ, dùng phù triện lặng yên không một tiếng động vỗ vào sau lưng hắn ta, trói hắn ta lôi vào chỗ tối đoạt lệnh bài chuồn êm đi vào.
Hiện giờ thế cuộc vô cùng gay go, Thiền Tông đóng chặt cửa, ngoại môn trừ người quét rác thì gần như không có người.
Sau khi Mạc Vân tiến vào sơn môn, lập tức lấy một lọ đan dược, sau đó dùng một cái ẩn thân phù chạy về phía Trấn Ma Tháp ở sau núi.

Năm đó hắn cũng đã từng tới Thiền Tông, cũng coi như quen thuộc với bố cục của Thiền Tông.

Sau khi chạy vội tới Trấn Ma Tháp, hắn đứng ở trước đại môn Trấn Ma Tháp, hô to: “Tạ Hàn Đàm, hai phái khai chiến, ta đã tìm được tử huyệt của Tô Thanh Liên, mau ra khỏi tháp!”
Vừa nghe lời này, Tạ Hàn Đàm vốn suy yếu nằm trong tháp đột nhiên mở bừng mắt.
Tô Thanh Liên quả nhiên không ở nơi này...
Ma thần bám vào người, rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu năng lực!
Mạc Vân vừa hô như vậy, nháy mắt kinh động tu sĩ cấp cao Thiền Tông.


Tạ Hàn Đàm cũng lập tức phản ứng lại, hô to một tiếng: “Đâm cửa tháp!”
Mà bên kia, Thiên Kiếm Tông cùng Chính Khí Minh cũng đã giết đến khó phân.
Tần Tử Thực hóa thành phượng hoàng, gần như là một người đối chiến toàn bộ tu sĩ Hợp Thể Kỳ trở lên của đối phương, mà người tràn xuống như thủy triều, chém giết lẫn nhau.
Tô Thanh Y từng kiếm từng kiếm gian nan vẽ trận nhân quả, trận pháp nghịch thiên như vậy đưa tới vô số lôi kiếp, tiếng sấm nổ vang đánh xuống, Tinh Hà Đồ chặn ở phía trên, thong thả chuyển động, dường như đang nghịch chuyển quỹ đạo nhân sinh của vô số người.
Trận pháp này, nàng đã vẽ chín ngày, đã gần hoàn thành.
Mà dưới chân núi, đã sớm là thây phơi khắp nơi, nguyên hồn của tu sĩ hóa thành chùm sáng, giống như đom đóm, từng đám bay dần đi.
Vài nét bút cuối cùng của trận pháp, trước mắt càng ngày càng khó nhìn, giống như có lực lượng vô hình chú định vận mệnh, gắt gao ngăn nàng.
Tô Thanh Y rót toàn bộ linh lực vào trên thân kiếm, trán đều là mồ hôi lạnh, nhưng mà một bút cuối cùng lại chậm chạp không khắc xuống được.
Đây là thiên mệnh cản trở nàng.
Cho dù Thiên Đạo không đành lòng, nhưng mà chú định muốn thay đổi, thì phải gian nan như thế.
Vận mệnh gắt gao ngăn đón nàng, nhưng nàng cần phải bước qua vạch này!
Linh lực chậm rãi trôi đi, Tô Thanh Y biết, cứ như vậy, cho dù hao đến nàng chết, nàng cũng không khắc nổi một bút cuối cùng này.
“Làm sao bây giờ?”
Nàng ra sức hỏi hệ thống: “Phải thất bại trong gang tấc tại đây sao?”
“Gọi Tần Tử Thực đi.” Hệ thống lạnh băng mở miệng: “Hắn là Thần tộc, nghịch thiên sửa mệnh như này, ngươi là phàm nhân, căn bản không thể khắc nổi trận này.

Ở đây nếu có người có thể hoàn thành trận này, chỉ có thể là Tần Tử Thực.”
Mồ hôi lạnh theo trán Tô Thanh Y rơi xuống, Tô Thanh Y lập tức hô to: “Tử Thực giúp ta!”
Tần Tử Thực đang dây dưa cùng mấy tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, nghe được Tô Thanh Y hô to, hắn do dự một lát, dùng tam muội chân hỏa đột nhiên phun ra, đẩy những tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, để lại một câu với Hiên Hoa, Tần Thư Văn: “Giữ chân bọn họ.” Sau đó, nháy mắt về tới bên người Tô Thanh Y.
Thấy tay nàng đầy máu tươi nắm chuôi kiếm, mà trận pháp trên mặt đất phát ra ánh sáng, chỉ còn một bút cuối cùng là nàng có thể hoàn thành trận nhân quả này, nhưng mà mũi kiếm lại chậm chạp không thể hạ xuống.
Tần Tử Thực lập tức đến phía sau nàng, cùng nàng cầm chuôi kiếm.
Nhưng mà vô dụng, mũi kiếm không thể đi xuống, lực đạo thật lớn gắt gao chống lại bọn họ.
“Chàng là huyết mạch Thần tộc,” Tô Thanh Y giải thích: “Nếu trận này có thể thành, chỉ có chàng có thể hoàn thành một bút cuối cùng.

Mà ta là pháp sư chủ trận, cũng không thể rời đi.”
Tần Tử Thực vừa đi, Thiên Kiếm Tông lập tức lọt vào nghiền áp của tu sĩ cấp cao, phía dưới truyền đến tiếng mọi người kêu cứu, Tần Tử Thực mồ hôi lạnh ròng ròng, mà Tô Thanh Y nắm kiếm, ánh mắt kiên định, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn thất bại trong gang tấc, vậy Tử Thực, chàng chỉ có thể ở chỗ này.”
Chỉ có thể ở chỗ này, thủ vững, cho đến khi trận pháp hoàn thành.
Tần Tử Thực đã đến, rốt cuộc cũng làm mũi kiếm động một chút xíu.
Nhưng mà khó, quá khó, giằng co nửa canh giờ, mới làm mũi kiếm hoạt động không đến 1mm.
Mà dưới chân núi, Thiên Kiếm Tông vốn là không có quá nhiều tu sĩ cao giai, hoàn toàn là dựa vào Tần Tử Thực bám lấy hơn phân nửa tu sĩ cấp cao của đối phương, giờ phút này Tần Tử Thực vừa đi, đám người Tần Thư Văn, Hiên Hoa, Vân Hư Tử cũng chỉ có thể cuốn lấy ba bốn vị tu sĩ cấp cao.

Tu sĩ cấp cao khác nháy mắt vọt tới phía dưới chiến trường, tiến hành nghiền áp tàn sát với tu sĩ cấp thấp.
Đứng mũi chịu sào là Lôi Hư Tử ở tuyến đầu, khi tu sĩ Độ Kiếp Kỳ một chiêu tàn sát đông đảo đệ tử Đệ Tam Phong, Lôi Hư Tử rốt cuộc không còn cố kỵ, đột nhiên nhào tới, ôm lấy tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kia tự bạo!
Tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ tự bạo, nháy mắt nổ tung, trong tiếng nổ vang, tất cả mọi người nghe được một câu: “Thiên đạo cân bằng!”
Khi tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kia bị thương nặng, Tinh Vân đỏ mắt vọt lên, từ tuyến thứ hai bổ sung lên tuyến thứ nhất, một kiếm xuyên qua ngực tu sĩ Độ Kiếp Kỳ kia.
“Thiên đạo cân bằng...” Tinh Vân giận dữ gào lên, kiếm thế như hồng thủy: “Bảo vệ chính đạo, Thiên đạo cân bằng!”
Đệ tử Đệ Thất Phong kết thành kiếm trận, bổ sung lên tuyến đầu, mà mấy chục tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ của đối phương nhào tới, còn chưa chống đỡ một canh giờ, kiếm trận đã bị phá vỡ, kiếm trận vừa vỡ, lập tức nghe thấy tiếng đệ tử kêu thảm thiết không ngừng bên tai.

Tinh Vân nhìn một đám đệ tử ngã xuống, một kiếm chặt đứt đầu một tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ, quay đầu nói với Tinh Hà: “Tinh Hà, ngươi đi đi!”
“Sư phụ...” Tinh Hà đột nhiên quay đầu lại, cũng chính trong nháy mắt kia, hắn thấy Tinh Vân nhào vào mười mấy tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kết thành kiếm trận kia, đột nhiên tự bạo.
Tinh Vân là nửa bước Hợp Thể Kỳ, Xuất Khiếu Kỳ đại viên mãn, sau khi tự bạo, Tinh Hà ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác đầy trời đều là hơi thở của Tinh Vân.
Năm đó hắn còn nhỏ, Tinh Vân cũng là thiếu niên, hắn ôm Tinh Hà từ bên trong phế tích ra, cười tươi nói: “Về sau ngươi chính là đệ tử của Tinh Vân ta.”
“Sư phụ có thể còn có những đệ tử khác không?”
“Không, phiền chết,” Thiếu niên lưng đeo song kiếm, ôm hắn vào trong ngực, cười nói: “Nuôi mình ngươi dưỡng lão đưa ma cho ta là đủ rồi, về sau ngươi chính là đệ tử thủ tịch của Tinh Vân này, cũng là đệ tử duy nhất.”
Mấy trăm năm đi qua, hắn trưởng thành làm tu sĩ Nguyên Anh, mà thiếu niên năm đó lại không cần hắn dưỡng lão đưa ma nữa.
Tinh Vân lấy phương thức lừng lẫy như thế, lấy một người nháy mắt nghịch chuyển chiến cuộc tất thắng của đối phương.
Bụi đất tan hết, mười mấy tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ kia thân bị trọng thương, Tinh Hà cười to ra tiếng, rốt cuộc không rảnh lo chiến cuộc gì cả, một người cầm theo song kiếm vọt đi vào.
Chém đâm bổ, ánh sáng bùng lên, hắn chém sạch sẽ những tu sĩ Xuất Khiếu Kỳ đó, thế mà lập tức thăng cấp ngay tại chỗ!
Cả người hắn máu, giống như đi từ địa ngục tu la, song kiếm bị máu ánh lên sắc đỏ, nhìn lên núi sông này, dường như là khuôn mặt người nọ.
Trên chiến trường, tiếng tự bạo không ngừng bên tai.
Từng tiếng “Thiên đạo cân bằng” dũng mãnh tràn vào trong tai Tần Tử Thực, những cái tên quen thuộc thoáng hiện ở trước mắt hắn.
Trong mắt hắn đều là lệ nóng, tay nắm kiếm run nhè nhẹ.
Vì sao phải kiên trì?
Vì sao phải giãy giụa?
Vì sao phải để mọi người chịu chết thay hắn?
Nếu nói trước đó hắn còn từng do dự, nếu hắn còn từng tự hỏi, như vậy giờ khắc này, mấy vấn đề này đều đã bị những người này lấy sinh mệnh đúc ra kiếm sắc chặt đứt con đường phía sau, hắn không còn do dự chỉ có thể đi về phía trước.
Vì sao không hy sinh Tô Thanh Y?
Không phải bởi vì nàng là người hắn yêu, mà là bởi vì nàng là đúng.
Nếu không có người kiên trì làm trận nhân quả này, trận thị phi này, như vậy thế giới này sẽ không ngừng sai.

Một năm lại một năm, người vô tội không ngừng hy sinh, người làm sai lại không cách nào nhận trừng phạt.
Vì sao Thiên đạo lại sụp đổ?
Không phải bởi vì lấy người luyện mạch, không phải bởi vì một đám người không chịu nhận tội.

Mà là bởi vì sau khi nhân quả loạn, lòng người bắt đầu không ngừng gây ra các thủ đoạn.

Cho nên trăm ngàn năm tới, không khí Tu Chân Giới càng ngày càng tệ, tu đạo nơi nào là tu đạo? Không tu tâm, không tu thân, chỉ lo linh đan dị bảo, cướp đoạt cơ duyên.
Chẳng phân biệt thiện ác, không hỏi thị phi, cường giả vi tôn, coi kẻ yếu trên thế gian này như con kiến.
Nếu lấy người luyện mạch đều có thể bởi vì nhiều người mà được tha thứ, trên đời này còn có tội ác gì không thể tha thứ nữa?
Hôm nay cho dù không phải Tô Thanh Y, cho dù không phải người hắn yêu, hắn cũng nên nắm chặt thanh kiếm này, đi thủ vững chính nghĩa.
Chính nghĩa này tới muộn một ngàn năm, nó nên đến từ sớm.
Một đạo sấm sét giống cự long đột nhiên đánh xuống, Tinh Hà Đồ đều vì thế mà rung động! Người Tần Tử Thực nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, nắm chặt kiếm, nước mắt theo khuôn mặt mà xuống.
Mà phía dưới vách núi, phía ngoài đại trận hộ sơn Thiên Kiếm Tông, gần như đã thất thủ hoàn toàn.

Tiết Tử Ngọc ôm thi thể Lục Thanh Di, bị vô số tu sĩ vây quanh.
Hắn cười nhẹ, ngẩng đầu lên.

“Sư điệt,” Hắn khàn khàn nói: “Ngươi đều đã tuẫn đạo, sư thúc thân là trưởng bối, sao có thể sống một mình?”
Hắn buông Lục Thanh Di ra, đứng dậy, ôn hòa nho nhã trước sau như một, giống như vẫn là đại sư huynh ưu tú nhất Vấn Kiếm Phong ngày xưa.
Các đệ tử tông môn đều ngã dưới chân hắn, tiểu cô nương duy nhất làm hắn động tâm tay cầm trường kiếm nằm ở bên cạnh hắn, mà phía trước hắn, những tu sĩ đó bị ép dưới kiếm khí của hắn, thế nhưng nhất thời không dám lên trước, mãi đến khi một tu sĩ Hợp Thể Kỳ tức giận mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, giết hắn!”
Người như sóng triều đánh tới, Tiết Tử Ngọc một người nhào vào sóng triều kia, kiếm khí như hồng thủy.
“Bảo vệ chính đạo, Thiên đạo cân bằng!”
Âm thanh của mình hắn, lại chấn vang toàn bộ Thiên Kiếm Tông.
“Tiết Tử Ngọc, Tinh Vân, Lôi Hư Tử, Phượng Ninh, Lục Thanh Di, Tinh Hà...”
Tần Tử Thực đọc tên của bọn họ, đọc ra tên của mỗi người dường như lại đang gọi ai đó, từng chùm ánh sáng ùa vào trong trận nhân quả, kiếm phong thong thả di động.
“Không thể để cho bọn họ chết vô ích...”
“Bảo vệ chính đạo,” Tần Tử Thực khàn khàn nói, trong mắt đều là kiên định, sau đó dùng hết toàn lực, hô to: “Thiên đạo cân bằng!”
Vừa dứt lời, trong một chớp mắt, một bút cuối cùng ấn xuống, trận nhân quả thành!
Ánh sáng phóng lên cao, Tu Chân Giới đất rung núi chuyển, một đám cột sáng từ tám phương vọt lên tận trời, hoa văn nháy mắt từ trên mặt đất sáng lên.
Tần Tử Thực cùng Tô Thanh Y rốt cuộc mất sức, thẳng tắp ngã xuống đất.

Tu sĩ khắp nơi, phàm là người lấy nhân mạch làm cơ sở tu luyện, linh lực đều bắt đầu tan đi.
Mọi người hoảng sợ gào lên.
“Không...!Đừng mà...!Tu vi...”
“Ta là Nguyên Anh Kỳ! Tu vi của ta...”
Nghe được âm thanh của những người này, Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực nhẹ nhàng thở ra, bọn họ nằm trên mặt đất, mặt đối mặt.
“Đường phía sau, nên đi như thế nào đây?”
Tô Thanh Y khàn khàn nói, nâng tay lên xoa khuôn mặt Tần Tử Thực.
Tần Tử Thực không nói gì, hắn đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe được mọi người thét chói tai, hai người đứng phắt dậy, thấy Tô Thanh Liên xuất hiện ở chân núi, dưới thân cưỡi một con ma thú, phía sau đi theo một đám quân đội Ma tộc.
Bọn họ dường như đợi chờ đã lâu, vào khoảnh khắc mọi người mất hết tu vi kia thì sôi nổi xuất hiện.

Tô Thanh Liên đi thẳng đến mấy tu sĩ cấp cao tu vi còn chưa tan hết tu vi, dùng tay trực tiếp đưa vào trong đầu đối phương, đào não cùng trái tim đối phương ra nắm trong tay ăn sống.
Tần Tử Thực lập tức hóa thân thành rồng xông ra ngoài, Tô Thanh Y nuốt một lọ dược, ngay sau đó xông ra ngoài!
Quân đội Ma tộc hướng tới đám người mất hết tu vi mà tàn sát, Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực đuổi tới phía trên đám người, Tần Tử Thực cản Tô Thanh Liên.

Tô Thanh Y ngay tại chỗ bày ra một trận pháp, làm những người đó nhanh chóng lui vào đại trận hộ sơn Thiên Kiếm Tông.
Người bên trong đại trận hộ sơn nhìn cảnh tượng thảm thiết bên ngoài, tức không nhịn được run bần bật, lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Quy Ly buộc bản thân trấn định lại, tổ chức Phù Tu trong đại trận hộ sơn bày ra một đám trận pháp, sau khi gia cố, lại trợ giúp Tô Thanh Y và Tần Tử Thực ở bên ngoài ném phù chú ra.
Sau khi Tô Thanh Liên hoàn toàn buông ra thực lực, chiêu số đều là đại khai đại hợp, Tần Tử Thực vừa mới dùng hết linh lực, giờ phút này hóa hình chẳng qua là cố gắng chống đỡ.

Tô Thanh Y cũng không tốt hơn là bao, hai người liều mạng với Tô Thanh Liên, để người vừa mới lui vào đại trận hộ sơn lại lập tức bị đánh bật ra.
Tay Tô Thanh Liên đầy máu tươi, đi về phía Tần Tử Thực trên mặt đất, cười ôn hòa.
“Thần tộc nửa bước phi thăng, nếu ăn, mùi vị tất nhiên sẽ rất ngon.”
Nàng ta liếm liếm ngón tay còn mang theo vết máu, ngẩng đầu nhìn về phía Tinh Hà Đồ còn chuyển động, lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Tinh Hà Đồ nghịch thiên sửa mệnh...!Nếu không có ngươi che giấu, sợ giờ phút này Thiên đạo đã diệt ta rồi...!Phong ấn Ma tộc của ta ở nơi hoang dã kia nhiều năm như vậy, bổn tọa...” Vừa nói, Tô Thanh Liên quét quanh một vòng mọi người ở đây, cười to: “Hôm nay sẽ đòi lại từng thứ với Nhân tộc các ngươi!”
Vừa dứt lời, Tô Thanh Liên túm lấy Tần Tử Thực, Tô Thanh Y đập trường kiếm qua, Tô Thanh Liên vung tay áo rộng lên, bắn kiếm trở về, trực tiếp xuyên qua thân thể Tô Thanh Y, ghim nàng ở trên sơn môn.
Dây mây màu đen nháy mắt vọt ra từ trên mặt đất, gắt gao trói chặt nàng, Tô Thanh Liên nhìn Tô Thanh Y, dịu dàng nói: “Tô Thanh Y, ta sẽ không để ngươi dễ dàng chết như vậy.”
“Ngươi, Tần Tử Thực, các ngươi không phải lòng mang thiên hạ sao, không phải muốn cầu đại đạo sao, ta cho các ngươi nhìn xem, ta làm thế nào huỷ hoại thiên hạ này, đại đạo này!”
“Các ngươi phải nhớ,” Nàng ta chỉ về phía đệ tử trong đại trận hộ sơn, cao giọng nói: “Bọn họ, đều là bởi vì các ngươi mà chết!”
“Là bởi vì không muốn giao Nhiễm Diễm ra hiến tế, cho nên mới có trận chiến này;”
“Là bởi vì Nhiễm Diễm hại chết phụ mẫu ta, cho nên ta muốn báo thù.”
“Ta giết các ngươi, đều vì nữ nhân này!”
Tô Thanh Liên ngẩng đầu, cười to: “Tô Thanh Y, ngươi mang theo tội nghiệt đầy người, cùng Tần Tử Thực chết đi giống giòi bọ đi!”
Vừa dứt lời, Tô Thanh Liên “Kẽo kẹt” rút xương cốt của Tần Tử Thực ra, phong bế linh lực hắn, để hắn đến cả tự bạo đều không thể làm được, sau đó ném hắn vào một bên.
Nàng ta thong dong đứng dậy, đi về phía đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Tông.

Tần Tử Thực liều mạng duỗi tay kéo nàng ta, Tô Thanh Liên một chân đá văng hắn ra, trong mắt đều là khinh thường.
“Cái gì mà con của long phượng, chẳng qua chỉ như vậy.

Bổn tọa để ngươi sống thêm vài phút, để ngươi nhìn xem, bổn tọa thành thần như thế nào!”
Nói xong, Tô Thanh Liên cười lớn tế ra pháp khí, từng chút đánh vào phía trên đại trận hộ sơn.
Nhóm Quy Ly đều đã mất đi tu vi, hoàn toàn dựa vào ngộ tính với trận pháp chống đỡ, sao có thể chịu được Tô Thanh Liên tiếp cận bán thần công kích như vậy.
Không bao lâu, đại trận hộ sơn vỡ vụn thành từng mảnh, ma thú nhảy vào Thiên Kiếm Tông, đệ tử thét chói tai khắp nơi chạy trốn, nhất thời giống như Tu La địa ngục.
Đôi tay Tần Tử Thực chống mình dậy từng bước một bò về phía sơn môn.

Dọc theo đường đi của hắn đều là vết máu, mà Tô Thanh Y siết chặt nắm tay, không đành lòng nhìn dáng vẻ hắn chật vật như thế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cả người nàng run rẩy, vô số nghi vấn quanh quẩn ở trong lòng.
Là nàng sai rồi sao?
Nếu ngay từ đầu nàng để họ hiến tế, nếu không mở cuộc chiến này, nếu không làm trận nhân quả này, có phải sẽ không đi tới một bước này không?
Người nơi này đều là bởi vì nàng mà chết, nếu năm đó nàng cúi đầu, nguyện ý đi hiến tế, có phải sẽ không cho Tô Thanh Liên cơ hội như vậy?
Nàng sẽ không nhìn người mình yêu bất lực chết ở chỗ này, nàng sẽ không nhìn những đệ tử đại đạo sáng sủa này trở thành đồ ăn trong bụng ma thú, nàng sẽ không để Tần Tử Thực vốn là con trai của thiên đạo nên cao cao tại thượng kia, phải từng bước một bò về phía nàng như thế.
Vì sao Thiên Đạo không xuất hiện?
Vì sao thần phật không lên tiếng?
Nếu bọn họ thật sự là chính đạo Thiên Đạo, sao tà ma cuồng điên đi lên kia lại không có bất kỳ kẻ nào, cho bọn họ nửa phần từ bi?
“Hệ thống...”
Tô Thanh Y khàn khàn gọi: “Nếu ngươi thật là Thiên Đạo phái tới, nếu Thiên Đạo thật cảm thấy chúng ta đúng, vì sao đã tới giờ phút này rồi, còn không chịu trợ giúp?”
“Tô Thanh Y,” Hệ thống nghiêm túc trả lời nàng: “Đây đều là kiếp nạn.”
“Kiếp nạn...” Tô Thanh Y không nhịn được cười nhẹ, rồi sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng lại là cười chảy nước mắt.
“Ta cũng trôi dạt đã lâu!”
Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng nhiều năm như vậy.

Nàng làm Nhiễm Diễm bị vu hãm, bị đuổi giết, bị phản bội; làm Tô Thanh Y, khắp nơi vấp phải trắc trở, nơi chốn bất an.


Trăm năm, thế nhưng cũng không từng có nơi cư trú.
“Trăm năm này, ân sâu lại phụ, bạn bè sư phụ đều chết cả!”
Nhiều người từng nói với nàng như vậy, kỳ vọng nàng có thể sống tốt.
Nàng cũng không có quá nhiều nguyện vọng, chẳng qua chỉ cầu một cuộc sống tốt.
Nàng cũng không cần tư chất thiên tài gì, không cần phi thăng thành thần, nàng chỉ muốn sống ở một thời thái bình thịnh thế, an khang bên người mình yêu, ở bên Tần Tử Thực trọn đời.
Nhưng nỗ lực như thế, lại phát hiện nguyện vọng này gian nan như thế.
Bây giờ bạn thầy chết hết, ân sâu lại phụ.
“Đây là kiếp nạn...” Nàng cười cười, nước mắt rơi xuống.

Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn tàn thi khô cằn trên đất, đệ tử bị ma thú truy đuổi, trong mắt một mảnh mờ mịt: “Sao ngươi không để ta của năm đó chết đi, cần gì phải nhận lấy một lần khổ sở như vậy!”
Hệ thống không nói, mà Tô Thanh Liên đi đến trên Vấn Kiếm Phong, dừng lại bước chân, cắt vỡ bàn tay, để máu nhỏ giọt vào trong bùn đất, giọng nói phát ra làm người ta không thể phân rõ, dường như đang ngâm xướng chú ngữ thượng cổ nào đó.
Trên Vấn Kiếm Phong chậm rãi xuất hiện một trận pháp thật lớn, Tô Thanh Liên càng điên cuồng.
Trong tay nàng ta nhanh chóng quay cuồng ra một ít thủ thế quái dị, núi sông vì thế mà chấn động.
Mà Tần Tử Thực rốt cuộc cũng bò tới dưới chân Tô Thanh Y, hắn lấy kiếm ra, từng kiếm từng kiếm cắt dây leo trói nàng.
Tô Thanh Y mở to mắt, thấy biểu tình trên mặt hắn vẫn trầm ổn lạnh nhạt.
Cả người hắn đều là máu lại vẫn không chịu từ bỏ, từng kiếm từng kiếm cắt dây leo trên người nàng.
“Thanh Y,” Khuôn mặt hắn kiên định: “Nàng đừng sợ, ta ở đây.”
Nghe câu này, Tô Thanh Y rốt cuộc sụp đổ, nàng đột nhiên gào khóc: “Giết ta đi...”
Tần Tử Thực dừng động tác, chậm rãi ngẩng đầu.

Thấy nữ tử đau đớn khóc thành tiếng, nàng đã giống như sụp đổ rồi, đau đớn nói: “Tần Tử Thực...!Giết ta đi.”
Thịnh thế này, thế gian này, đã không có quan hệ gì với nàng.
Lần đầu tiên, nàng tự tay giết thân hữu.
Mà lúc này đây, thân hữu nàng vì nàng mà chết.
Sao nàng có thể đối mặt với cuộc sống bi thảm như vậy? Lại lấy loại tâm cảnh nào, mới có thể tiếp tục sống?
Nàng nhìn nam tử trên mặt đất lẳng lặng nhìn chăm chú nàng khóc lóc thảm thiết, tràn đầy tuyệt vọng.
“Ta hối hận...” Nàng khàn khàn nói: “Ta nên đi chết.

Dùng mình ta, đổi trăm năm an ổn này, như vậy mọi người đều không cần chết, cũng sẽ không cho Tô Thanh Liên cơ hội như vậy...”
“Thanh Y,” Tần Tử Thực buông kiếm, chống người lên, ngồi ở bên người nàng, dựa đầu vào bên người nàng, chậm rãi nói: “Không phải mọi người cứu nàng, mọi người đang cứu thế gian này.”
“Ta không phải bởi vì nàng là Tô Thanh Y mới lựa chọn cứu nàng, mà là bởi vì nàng đúng, cho nên mới lựa chọn nàng.

Nếu lúc này để nàng đi hiến tế, sao đó thì sao? Trăm ngàn vạn năm sau, khi tà khí oán khí không thể nghịch chuyển, lại lấy người vô tội tới làm tế phẩm à?”
“Tựa như chuyện lấy người luyện mạch này, nếu năm đó chưa từng dùng Sơn Hà Tế áp xuống, cái này vốn chính là một nhân quả lấy oán báo oán đơn giản.

Bọn họ giết trăm vạn dân chúng Trần quốc, dân chúng hóa thành oán khí, ngầm chiếm năm đại môn phái.

Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ tìm người vô tội, trấn áp oán khí này nhưng oán khí này sẽ không biến mất, bọn họ chỉ biết tích lũy đến càng ngày càng nhiều.”
“Cho đến hôm nay…” Tần Tử Thực cười khổ: “Vì sao nhiều người ở Chính Khí Minh như vậy, vì sao nhiều người thờ ơ vào lúc Nhiễm Diễm chết như vậy? Bởi vì nghìn năm qua, Tu Chân Giới đã mất đạo tâm, mất lòng kính sợ với thiên đạo.

Sau khi người như Ngưng Hoa thành công, hậu nhân sẽ không ngừng noi theo.

Nhân chi sơ, vậy tính bản thiện ở đâu? Đều là dùng quy tắc dẫn đường.”
“Nếu thiện chưa từng bị dẫn đường, ác chưa từng bị trừng phạt, vậy thế gian này sẽ mất đi công chính, mất công chính, cũng mất pháp luật, tất cả sẽ rối loạn.

Tựa như hôm nay, Tô Thanh Liên chỉ là lan truyền một trận pháp lấy người luyện mạch, Tu Chân Giới sao lại loạn thành như vậy đây?”
“Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh,” Tần Tử Thực chậm rãi nhắm mắt lại: “Có thể đi đến một bước này, không phải vì một người hỏng nhiều, mà là không khí thế gian này bất chính, có quá nhiều người hỏng rồi.”
“Nàng nghe được câu nói cuối cùng khi họ chết không?”
“Bọn họ không phải vì nàng mà chết, bọn họ cuối cùng nói là,” Tần Tử Thực khàn khàn giống như nhìn thấy một đám các sư huynh đệ năm đó từ ánh sáng đi tới, sư phụ còn đuổi gà đuổi vịt, Hiên Hoa lão tổ còn sống một mình ở Nam Sơn, Tiết Tử Ngọc, Bạch Phất Trần, Lôi Hư Tử, Nguyễn Hoa Nhiễm, Phượng Ninh, Tinh Vân, Đan Huy đều ngồi ở bên người hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
“Đại sư huynh...”
“Đại sư huynh...”
“Tử Thực...”
Tần Tử Thực chậm rãi cười rộ lên, trong mắt đều là nước mắt.

Hoàng hôn rơi xuống, ánh sáng dừng ở phía trên sơn môn Thiên Kiếm Tông, Tần Tử Thực bỗng cảm thấy, bọn họ cũng chưa từng rời đi, đều ở bên người hắn.
“Bảo vệ chính đạo...” Hắn nhớ tới từng tiếng hô kia: “Thiên đạo cân bằng...”
Đây là đạo tâm của bọn họ, đây là tín niệm của bọn họ.
Nếu Tần Tử Thực ở thế kỷ 21 mềm yếu vô năng, nếu người thành phố như hắn lạnh nhạt nhát gan, như vậy trăm năm ở Tu Chân Giới này, giờ khắc này, hắn rốt cuộc hòa vào cùng thế giới này.
Quan trọng hơn cả tính mạng là tín ngưỡng, cái gọi là đạo tâm, quan trọng hơn xa so với sinh mệnh.
“Tử Thực...” Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn người bên mình, xem vô số ánh sáng ùa vào thân thể hắn, từng trận tiếng sấm, một đạo ánh sáng vàng từ trên người hắn đột nhiên xông lên tận trời!
Hắn đột phá.
Sau khi bạn thầy diệt hết, hắn rốt cuộc khám phá ra đại đạo, cũng rốt cuộc có tư cách thành tiên thành thần.
Một đạo tâm ma kiếp cuối cùng, cũng là tâm ma kiếp dây dưa hắn cả đời gào thét mà ra.