Edit: Naughtycat
 
Theo sau tiếng gào này là một đạo kiếm quang bay nhanh đến che trước mặt Tô Thanh Y, đánh mạnh vào kiếm của Lâm Thành, tóe ra hào quang dữ dội. Tinh Hà vội vàng che trước người Tô Thanh Y, mới giúp Tô Thanh Y miễn cưỡng né được tổn thương do hai đạo kiếm quang này tạo thành, chờ ánh sáng dịu bớt, một nam tử áo xanh đeo ngọc quan đã xuất hiện bên cạnh cỗ nữ thi kia, khuôn mặt khiếp sợ nhìn thi thể kia, tay run run ôm thi thể kia vào trong ngực, kêu lên: “A Thiến...”
 
Âm thanh của hắn mang theo tuyệt vọng và áy náy, cô gái ở trong ngực hắn vẫn không nhúc nhích, không có bất kỳ thứ gì đáp lại hắn. Lâm Thanh nhìn qua xung quanh không chút do dự lập tức thu kiếm lùi về phía sau, Mạc Vân và Tinh Hà mỗi người một bên kết hợp với Mạc Xuyên chặn đường của Lâm Thành, hào quang trên người Lâm Thành tăng vọt, Tô Thanh Y quan sát bốn phía, phát hiện khói xanh trên người thiếu nữ càng phát ra dày đặc nồng đậm, nàng hơi nhíu mày.
 
“Lâm trưởng lão,” thanh niên ôm cô gái – đúng là Tống Tùng Chưởng môn của Huyền Thiên môn, rưng rưng ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy: “Không phải ngươi nên cho ta một lời giải thích à?”
 
“Giải thích?” Lâm Thành cười lạnh: “Ngươi muốn ta giải thích gì chứ?”
 
“Về vết thương trên người A Thiến!” Tống Tùng lạnh giọng mở miệng: “Trên người nàng là tuyệt kỹ kiếm của ngươi ‘Hổ Gầm’, không phải ngươi nên giải thích với ta à?!”
 
“Lúc trước ngươi nhục nhã nàng chưa đủ,” Tống Tùng buông cô gái đứng dậy, từng bước một đi tới chỗ Lâm Thành, giọng nói càng lúc càng bình tĩnh: “Ta nhịn. Tu vi của ta không bằng ngươi, danh vọng không bằng ngươi, cho dù ngươi nhục nhã nàng ấy, ta cũng chỉ có thể phạt nàng đến Tư Quá Nhai để trốn tránh ngươi. Nhưng sau đó nàng ấy lại mất tích, ngươi đã nói gì với ta?”
 
“Ngươi nói nàng trốn rồi! Nàng đã trốn đi cùng một dã nam nhân rồi!” Kiếm của Tống Tùng lao ra, chỉ thẳng vào Lâm Thành, gào thét: “Bây giờ không phải ngươi nên giải thích với ta à?!”
 
Nghe Tống Tùng nói, Lâm Thành cười nhạo thành tiếng, thoải mái dứt khoát thu kiếm về, cười nói: “Đúng, ta đã giết nàng ta, thì thế nào?”
 
“Vì sao chứ...” Tống Tùng run rẩy nói: “Cái gì nàng ấy cũng không biết... Cái gì cũng không hiểu mà...”

 
“Bởi vì nàng ta là bảo bối của ngươi,” Lâm Thành nâng kiếm lên, búng vào thân kiếm mềm mại, mỉm cười nói: “Tên nhóc con như ngươi, tu hành chưa tới trăm năm, không phải ỷ vào có cha là Hợp Thể kỳ mà ngồi lên ghế Chưởng môn của Huyền Thiên môn à. Đáng tiếc, cha ngươi không thể sống qua Thiên kiếp, không bảo hộ được các ngươi nữa rồi.”
 
“Vậy ngươi có thể giết ta mà...” Tống Tùng đỏ mắt gào thét: “Sao ngươi không giết ta chứ?!”
 
“Giết ngươi?” Lâm Thành hừ lạnh: “Ngươi tưởng ta không nghĩ đến việc giết ngươi à? Ta muốn giết ngươi lâu rồi! Nhưng khi còn sống cha của ngươi đã bắt ta lập Tâm Ma Thệ, ngay cả góc áo ngươi ta cũng không thể đụng vào, nói gì đến giết ngươi?!”
 
“Cho nên... Ngươi giết nàng ấy?” Trong lòng Tống Tùng sáng tỏ, Lâm Thành thở dài nói: “Ta cũng không muốn giết nàng ta đâu, dù sao cũng là dưỡng nữ của tiền Chưởng môn, thê tử tương lai của Chương môn đương nhiệm, không phải à?” Nói rồi, Lâm Thành ngẩng đầu lên dịu dàng nói: “Ta chỉ muốn ngủ với nàng ta thôi.”
 
Sắc mặt Tống Tùng đại biến, ánh mắt Lâm Thành giống như rắn độc, mang theo ánh nhìn bẩn thỉu âm độc dừng trên người thiếu nữ, cười nhẹ nói: “Ngươi xem đi, dáng vẻ này của nàng ta không phải là mời chào nam nhân tới ngủ cùng à? À, Tống hiền chất, chắc ngươi chưa được hưởng qua tư vị của nàng ta nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, hương vị kia thật sự là vô cùng tuyệt vời... Nhất là khi ngươi một bên đánh đập nàng ta, một bên nghe tiếng khóc của nàng ta, một bên cảm thụ độ ấm của thân thể nàng ta...”
 
“Câm mồm!” Tống Tùng không kiềm chế được nữa, đâm kiếm tới. Lâm Thành biến sắc, giơ kiếm lên đỡ lấy kiếm của Tống Tùng, Tống Tùng không quan tâm một đường vung chém tới, ở bên cạnh khói xanh trên người thiếu nữ càng đậm hơn, Tô Thanh Y gần như đã không còn nhìn rõ thi thể thiếu nữ trong đám khói xanh rồi.
 
Mạc Xuyên nhíu mày nhìn tất cả, đây là chuyện riêng của Huyền Thiên môn, bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào, Tống Tùng và Lâm Thành mở rộng phạm vi đánh nhau, chấn động làm toàn bộ Huyền Thiên môn run rẩy theo, Lâm Thành bị Tống Tùng bức dần đến Chủ điện, các đệ tử nhao nhao chạy đến, ngước nhìn Lâm Thành và Tống Tùng đấu pháp, Mạc Xuyên nhìn thoáng qua Tô Thanh Y đang ngồi xổm bên cạnh Tống Thiến, hơi bất an nói: “Thanh Y, ta có dự cảm không tốt lắm.”
 
Người Tu đạo là trộm nhìn Thiên cơ, tu vi càng cao thì cảm giác càng nhạy bén. Tô Thanh Y ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Vừa lúc, ta cũng cảm thấy thế.”
 
Không ngờ Tô Thanh Y dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Mạc Xuyên không khỏi ngẩn người. Tô Thanh Y nhớ lại lúc đưa thiếu nữ ra khỏi sơn động, hơi bất an nói: “Ta muốn xuống lại dưới đó xem một chút.”
 
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng mắng giận dữ của Lâm Thành: “Tống Tùng, ta cho ngươi mặt mũi còn không muốn! Ngươi cứ tiếp tục thì đừng trách bản tọa vô tình! Cho dù là liều hết tu vi này bội ước, bản tọa cũng muốn lấy mạng ngươi!”
 
“Lấy đi!” Tống Tùng đứng trên nóc nhà cười to: “Lâm Thành, hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong!”
 
Nói rồi hắn lại rút kiếm chém tới.
 
Giờ phút này cả người hắn toàn là máu, thân kiếm cũng bị máu tươi của hắn nhuộm đầy. Lâm Thành tức giận mắng một câu lại bị hắn liên tục làm cho lùi lại phía sau. Tống Tùng có lẽ là đã ôm lòng muốn chết nhào về phía Lâm Thành, Lâm Thành không thu lại thế kiếm của mình được, một kiếm lại một kiếm đâm về phía hắn, hắn lại không quan tâm chỉ biết vung chém đuổi theo Lâm Thành.
 
Mà bên này, thi thể Tống Thiến bắt đầu run rẩy, sắc mặt bốn người Tô Thanh Y đại biến, lờ mờ nghe được âm thanh của thiếu nữ, vô cùng lo lắng hô: “Ca ca...”
 
“Chạy đi... Ca ca...”
 
“Có phải... Là nàng ta đang nói không?” Mạc Vân hơi sợ, run rẩy nói: “Có phải quỷ không thế...”
 
“Im miệng!” Mạc Xuyên gầm nhẹ: “Quỷ thì quỷ, ngươi sợ cái gì!”
 
“Ta sợ quỷ lắm!” Mạc Vân muốn khóc luôn rồi, Tô Thanh Y nhìn chằm chằm thi thể kia, khói xanh đã tụ lại dày đặc thành màu đen, làm cho người ta không nhìn ra cái gì ở giữa đám khói, giống như có một hình thể bao trùm run rẩy theo động tác thi thể run rẩy.
 
Trên trời bắt đầu tập hợp mây đen, mà hai người đang mải đánh nhau không nhận ra được biến hóa này, Tống Tùng đâm một kiếm ra, Lâm Thành không kịp thu tay lại cứ thế đâm vào ngực Tống Tùng.

 
Tống Tùng không còn hơi sức, quỳ mạnh xuống, trên ngực cắm kiếm của Lâm Thành, sắc mặt Lâm Thành đại biến, cả người Tống Tùng toàn màu khàn giọng gọi: “A Thiến...”
 
“Ca ca...” Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng tới tận chân trời, trong một chớp mắt đó, thi thể hóa thành một Cự Long[1] màu đen bay lên cao! Mà Tống Tùng quỳ trên mặt đất nhanh chóng gầy đi, giống như bị hút hết máu thịt vậy, trong chớp mắt đã thành bộ xương khô, ngã trên mặt đất. Sắc mặt mọi người đều đại biến, Tô Thanh Y kịp phản ứng lại đầu tiên, vọt lên theo Cự Long, ba người Mạc Xuyên cũng vội vàng đuổi kịp, sau đó lập tức thấy Cự Long xoay quanh bên cạnh xác Tống Tùng, không ngừng gọi: “Ca ca... Ca ca...”
[1] Cự Long: Con rồng to lớn.
 
Âm thanh như khóc như than chứa đầy tuyệt vọng. Lâm Thành cau mày nhìn Cự Long, sắc mặt chuyển thành tái nhợt. Một lát sau, tiếng rồng ngâm phóng lên cao, sau đó truyền đến tiếng cười điên cuồng của thiếu nữ.
 
“Lâm Thành... Ngươi làm nhục ta giết ta, giờ lại giết huynh trưởng của ta, Tống Thiến ta không báo thù này thề không làm người!”
 
Nói xong Cự Long rít gào vọt về phía Lâm Thành, sắc mặt Lâm Thành đại biến, lấy kiếm ngăn cản Cự Long, Tô Thanh Y không chút do dự nói: “Sư thúc, đưa kiếm của ngươi cho ta đi!”
 
Mạc Xuyên ngẩn người, sau đó chợt nghe thấy Tô Thanh Y mang sắc mặt lo lắng nói: “Sư thúc, vật này e sợ sấm sét, ta vẽ một cái Dẫn Lôi phù lên kiếm của sư thúc, lúc sư thúc sử dụng chiêu kiếm mới có thể gọi ra lực lượng của sấm sét, đánh chết nàng ta!”
 
“Nhưng mà...”
 
“Sư thúc, đừng do dự nữa, không có thời gian đâu!” Tinh Hà lo lắng nói: “Chúng ta đều vẽ rồi!”
 
Sắc mặt Mạc Xuyên vẫn do dự, Tô Thanh Y lạnh mặt, chỉ vào Cự Long đang đuổi theo Lâm Thành hốt hoảng chạy trốn nói: “Sư thúc với hắn ta đều có tu vi Xuất Khiếu kỳ, giờ này Lâm Thành chắc mới chỉ qua ba chiêu với Cự Long, sư thúc có thể chống được mấy chiêu?!”
 
Nghe xong lời này, cuối cùng Mạc Xuyên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, miễn cưỡng gật đầu, lừng khừng giao kiếm vào tay Tô Thanh Y. Tô Thanh Y rạch ngón tay mình, nhanh chóng vẽ một cái Dẫn Lôi phù lên kiếm của Mạc Xuyên, sau đó trả về cho Mạc Xuyên. Ngay sau đó lập tức nhào về phía Cự Long, không chút do dự đập một cái Dẫn Lôi phù ra.
 
Cự Long đau đớn gào thành tiếng, đầu cũng không thèm quay lại đuổi theo Lâm Thành đang chạy trốn.
 
Khói xanh bắt đầu tụ lại trên núi của Huyền Thiên môn, các đệ tử bắt đầu chạy trốn xung quanh, Cự Long cười to: “Ai cũng đừng mong thoát!”
 
Sau đó trong nháy mắt khói xanh biến thành những dây leo to xù xì, giống như rắn cuộn xung quanh Chủ điện Huyền Thiên môn, nhốt hết đệ tử vào bên trong, dây leo giống như những mạch máu nhìn tựa như đang phập phồng, tới gần nhìn còn có thể thấy mỗi một dây leo phía trên còn có những u mang đầy máu và mủ nước, nhìn vô cùng buồn nôn. Phí trên mủ nước chậm rãi nhỏ giọt xuống giống như axit, rơi xuống mặt đất lập tức ăn mòn tất cả sinh vật trên mặt đất.
 
Các đệ tử nơm nớp lo sợ, Mạc Xuyên lạnh lùng phân phó ba người: “Thanh Y Mạc Vân dẫn người ra ngoài, Tinh Hà và ta đi qua xem một chút.”
 
Nói rồi Mạc Xuyên lập tức rút kiếm xông lên, quả nhiên Cự Long e ngại vật có lôi điện, có Mạc Xuyên và Tinh Hà cầm chân, rốt cục Lâm Thành cũng có thể thở ra một hơi, Mạc Xuyên lặng lẽ liếc hắn rồi rút kiếm bổ về phía Cự Long.
 
Lúc hắn chém linh lực nhanh chóng từ thân kiếm phóng ra, Dẫn Lôi phù lập tức có tác dụng, từng đạo lôi điện bổ xuống làm cho Cự Long liên tiếp lùi về phía sau.
 
Tô Thanh Y thấy bọn hắn đã có thời gian thở dốc, vội vàng bấm ngón tay tính thử, sau đó xác định vị trí Sinh môn[2], chạy đến vị trí phía Đông, hô to với mọi người: “Qua đây! Đều qua đây đi!”
[2] Sinh môn: Cửa sinh, ai đọc nhiều truyện kiếm hiệp chắc biết tới cái này có sinh môn là cửa thoát, tử môn là cửa chết.
 
Nàng dùng linh lực vào giọng nói, đám người hoảng hốt chạy trốn giống như tìm được chỗ tin cậy đều chạy lại chỗ Tô Thanh Y, nhất là đệ tử của Thiên Kiếm tông chạy tới nhanh nhất. Chỉ trong một lát bên người Tô Thanh Y tập trung đầy người, nàng nói với những người đó: “Chờ chút nữa ta nổ chỗ này thành một cái cửa, các ngươi lập tức chạy nhanh ra ngoài nhé!” Nói xong nàng lại thêm một câu: “Có thể ra ngoài hai người một lúc, Thiên Kiếm tông và Huyền Thiên môn mỗi người một lần, đi!”

 
Dứt lời, nàng nhanh chóng rải ra hơn mười lá Lôi Bạo phù, nhanh chóng nổ tung những dây leo kia ra thành một cái lỗ lớn, Cự Long rên lên bén nhọn, dây leo ra sức vặn vẹo như rắn, mười lá bùa ở trên dây leo chống ra một cái cửa, trong miệng Tô Thanh Y nhanh chóng niệm chú, chú ngữ trong miệng biến thành chữ vàng, từng chữ từng chữ lơ lửng trên không trung. Cự Long ở trên cao nổi giận, gấp gáp đánh về phía Tô Thanh Y, mặt Tô Thanh Y không đổi sắc chống đỡ cửa hang kia, ngửi được mùi máu tươi bất ngờ tấn công lên mình, trong tay nàng trượt ra một cái ngọc bài, khi Cự Long há mồm lao đến, nàng rót linh lực vào ngọc bài, một đạo kiếm ý mang theo khả năng hủy thiên diệt địa đánh thẳng về phía Cự Long!
 
Trong chớp mắt, ánh sáng bùng lên đâm vào làm cho người ta không cách nào mở mắt được. Kiếm ý mang theo lực lượng Lôi đình tinh thuần đâm vào thân thể Cự Long, Cự Long phát ra tiếng kêu thống khổ, xụi lơ rơi xuống.
 
Không nghĩ tới kiếm của Tần Tử Thực lại lợi hại như thế, Tô Thanh Y không khỏi ngẩn người nhưng lại vội vàng hoàn hồn, thúc giục đệ tử chạy ra bên ngoài: “Mau lên!”
 
Khói xanh không ngừng khôi phục lại thân thể cho Cự Long, Cự Long hơi nâng người lên.
 
“Ta không muốn như vậy...” Âm thanh của thiếu nữ bắt đầu thay đổi, giống như có lẫn cả giọng của dã thú, cười khanh khách nói: “Các ngươi bức ta... Là các ngươi...”
 
Khói xanh trên người nàng ta phát ra càng đậm đặc, tim Tô Thanh Y đập nhanh, đám người Mạc Xuyên rút kiếm nhanh chóng bay đến bên cạnh Tô Thanh Y, Tô Thanh Y theo bản năng bày ra một cái Lôi trận phòng hộ ở dưới chân bốn người, nhìn Cự Long kia nâng cả người lên, cười nhẹ, thét dài một tiếng!
 
Cũng chính trong nháy mắt đó, người ở trong tầm dây leo đều giống như Tống Tùng vừa rồi, giống như bị hút hết máu thịt, trong nháy mắt chỉ còn lại bộ xương khô, ngay cả Lâm Thành là Xuất Khiếu kỳ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt cũng đã chết rồi.
 
Mà Lôi trận dưới chân Tô Thanh Y nhanh chóng chuyển động, đừng đạo lôi đình bổ xuống bên cạnh bọn họ, tựa như đang nhanh chóng trục xuất tà vật gì vậy. Tô Thanh Y rõ ràng cảm thấy có một lực lượng không biết tên ở dưới chân mình từ xung quanh vọt tới lôi kéo bọn họ, cũng may có lôi trận ngăn cản, chấn nhiếp tà vật, Tô Thanh Y dứt khoát cắt vào lòng bàn tay dùng máu duy trì trận pháp, lo lắng nói: “Không được, bây giờ toàn bộ Huyền Thiên môn là một trận pháp lớn, chúng ta nhất định phải ra ngoài ngay lập tức, sư thúc bổ nó ra đi!”
 
Mạc Xuyên gật đầu, đứng ở trong lôi trận chém một kiếm về phía dây leo! Nhưng mà lần này dây leo lại không có chút sứt mẻ nào, Cự Long đứng lên từ dưới đất, nhàn nhã nói: “Các ngươi nên cảm thấy may mắn, các ngươi tới quá sớm, nếu như đợi thêm mấy ngày nữa thì chắc ngươi chính là đồ ăn của ta rồi!”
 
Nói xong Cự Long cười ha hả, hoàn toàn không còn hơi thở của thiếu nữ nữa, giống như hoàn toàn biến thành tà vật rồi, khàn khàn nói: “Xuất Khiếu kỳ, Nguyên Anh kỳ, Kim Đan kỳ, còn có...” Nói rồi Cự Long hơi nghiêng đầu giống như khó hiểu hỏi: “Đây là có chuyện gì nhỉ?”
 
Nghe Cự Long nói, đầu óc Tô Thanh Y nhanh chóng chuyển động, tự hỏi là đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể nuôi thành một tà vật như này?
 
Trước mắt nàng chỉ có thể xác định đây là một cái trận pháp, có đặc thù điển hình của trận pháp. Vấn đề ở chỗ, trận pháp này để làm gì? Nuôi vật này để làm gì? Làm cách nào để phá?
 
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Cự Long cũng giống như đang tự hỏi, một lát sau, rốt cục Cự Long không thể chờ được nữa, đột ngột ra tay đánh úp về phía bốn người bọn họ, Tô Thanh Y quát to một tiếng: “Lùi!”
 
Sau đó từng bước tiến lên, thả ra đạo Kiếm ý thứ ba đang cầm trong tay, Cự Long đã có kinh nghiệm vội vàng lùi lại, Mạc Xuyên không chút do dự bổ một kiếm vào dây leo, Lôi Bạo phù cầm trong tay Tô Thanh Y đồng thời được ném ra, trên dây cuối cùng cũng xuất hiện một cái lỗ to, bốn người vội vàng nhào ra ngoài, ngay lúc Tô Thanh Y sắp xông ra, một đạo khói xanh đột nhiên quấn ngang hông nàng, kéo nàng trở về!
 
Cự Long quấn chặt lấy nàng như rắn làm cho nàng không thể thở nổi, đối phương lại hưng phấn cười rộ lên, đặt đầu sát vào mặt nàng, khẽ ngâm nga: “Người bị tà khí ăn mòn,” Thiếu nữ sau lưng nàng cười nhẹ: “Không thể rời khỏi đây được.”