Hoa Phong tu vi vừa đột phá liền bị một đám người vây quanh, tất cả đều đưa về phía hắn ánh mắt đầy khinh thường và không thiếu phần bất thiện.Bọn họ gồm mười người, nam có nữ có, tuổi còn khá trẻ không ai lớn hơn năm mươi.Tu vi đều là Sơn Hà cảnh, từ nhất trọng thiên đến tam trọng thiên.Trang phục không đồng nhất, hiển nhiên đến từ nhiều thế lực khác nhau.- Cút!!!Hoa Phong sau khi quét mắt một vòng mới chịu nói chuyện.Hắn nói không nhiều nhưng vô cùng bá đạo.Một đám người chẳng biết từ xó nào chui ra, không gây thù chuốc oán, lại hướng mình bất thiện, khiến Hoa Phong cực độ chán ghét.- Tiểu tử ngươi muốn chết???- Một phế vật cũng dám hướng chúng ta mạnh miệng!Bị Hoa Phong nói chuyện không kiêng nể, đám võ giả ai nấy đều một trận đen mặt.Một thanh niên mặt chữ điền, vận thanh y, tay cầm quạt xếp, là người đi trước lên tiếng, giọng điệu hết sức âm trầm.Hiển nhiên Hoa Phong đã khiến hắn động sát tâm.Lý giải cho sự xuất hiện của đám người, là do bọn họ trông thấy thanh thế độ kiếp quá khủng bố, cho nên muốn đến xem thử đại nhân vật nào đang độ kiếp.Bất quá làm bọn họ thất vọng, đó là đám mây đen ngòm kia không ngờ chỉ là vẻ bề ngoài, còn sự thật là cái gì đó đáng khinh bỉ.Độ kiếp Sơn Hà cảnh phải trải qua mười lượt lôi kiếp, tổng cộng bốn mươi chín đạo thiên lôi.Thiên lôi mỗi một lượt lực công kích đều vô cùng khủng bố.

Võ giả càng yêu nghiệt, sức mạnh của lôi kiếp càng đáng sợ.Thế nhưng màn độ kiếp mà bọn họ vừa thấy ở tên tiểu tử trước mặt, là màn độ kiếp không thể tin nổi.Một đạo thiên lôi, chỉ một đạo, không những vậy còn yếu ớt đến gần như vô hại.Bọn họ dành cho Hoa Phong ánh mắt khinh bỉ, đó là trong suy nghĩ của bọn họ, lôi kiếp đại diện cho thực lực, mà lôi kiếp Hoa Phong như thế, chứng tỏ hắn là một phế vật.Về phần nguyên nhân hướng hắn bất thiện, là do bọn họ cho rằng hắn làm giả thanh thế để đánh lừa bọn họ.- Ta nói thêm lần nữa!! Cút!!!Hoa Phong mặt không đổi sắc, vẫn là câu nói đầy tính khiêu khích.

Nhưng giọng điệu đã vô cùng rét lạnh.- Tốt!!!- Nếu ngươi đã muốn chết ta liền thành toàn cho ngươi!!!Thanh niên mặt chữ điền, triệt để phẫn nộ.

Vừa nói chuyện vừa nghiến răng ken két.


Biểu tình trên mặt sự khinh thường được thay thế bằng bộ dạng hung ác.Trong mắt hắn Hoa Phong đã là người chết, một phế vật mà thôi.- Chết!!!Hoa Phong không thèm để vào mắt sự hung ác của đối phương.Chỉ phun ra từ chết, liền vung Hỏa Thần thương quét mạnh.Một thương không hoa mỹ kỹ xảo, không gia trì thêm bất kỳ thứ gì, chỉ đơn thuần là nội chân nguyên.Hắn không sử dụng thương kỹ, nhưng nội chân nguyên đã điều động đến tám thành.

Không hề có một chút gì là khinh địch.Hoa Phong xuất thủ Hỏa Thần thương liền bộc phát quang mang kinh người, một đạo thương quang rất nhanh được hình thành.Thương quang vừa ra liền lấy một tốc độ khó tin, đập về phía thanh niên mặt chữ điền.- Hả???Hoa Phong động thủ, khiến đám võ giả đều một trận há mồm, kinh ngạc.Một người vừa đột phá Sơn Hà cảnh, với màn độ kiếp yếu ớt, lại dám ra tay công kích Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ.Tình huống như này không một ai có thể nghĩ tới.Trong mắt bọn họ Hoa Phong là một tên không biết sống chết.

Gần như tất cả võ giả đều muốn người bị công kích là mình, chỉ có như vậy mới được một phen đùa giỡn sảng khoái.OanhThanh âm giao kích đột ngột vang lên, chấn cho sơn cốc một hồi cát bay đá chạy.Hoa Phong bị đẩy lui ba bước, còn đối thủ của hắn lại không hề hấn gì, hay nói chính xác hơn là chẳng biết gì, bởi vì người giao thủ với hắn không phải đối phương.- Vị huynh đệ này nơi đây là phạm vi quản hạt của Kiếm Tông!- Ngươi có thể hay không cho ta mặt mũi, không sinh sự!Công kích vừa tan, một đạo thanh âm cũng theo đó vang lên.Nhưng người mà thanh âm hướng tới không phải Hoa Phong, mà là thanh niên mặt chữ điền.Hiển nhiên thanh âm kia cũng cho rằng, Hoa Phong không phải đối thủ của tên này.Thanh âm vừa dứt, chủ nhân của nó cũng xuất hiện, không chỉ một mà có tới ba người.Hai nam một nữ.

Trên trang phục bọn họ có đánh dấu ký hiệu Kiếm Tông.Hiển nhiên ba người vừa xuất hiện là đệ tử Kiếm Tông, một trong số ba người này vừa cùng Hoa Phong đối kích.- Ngươi là thứ gì mà ta phải nể mặt?- Chẳng qua chỉ là một cái phế vật!- Hơn nữa con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sinh sự?Thanh niên mặt chữ điền liếc mắt ba đệ tử Kiếm Tông, vênh mặt hất hàm lên tiếng.


Giọng điệu mười phần không để vào mắt.Không chỉ thanh niên mà đám võ giả còn lại cũng đồng dạng tỏ thái độ khinh miệt.Rất rõ ràng trong mắt bọn họ tên đệ tử Kiếm Tông đủ đẳng cấp để bọn họ nể mặt.Đáng nói người sinh sự rõ ràng là phế vật kia, không phải bọn họ.Hoa Phong từ khi trông thấy ba đệ tử Kiếm Tông, đã là á khẩu không thể thốt lên lời.Một cỗ cảm xúc khó tả khiến toàn thân hắn như tê dại.Hai nam nhân là Giang Hạ và Trần Nguyên, hai người đưa hắn vào Kiếm Tông.Còn nữ nhăn, một thân bạch y, khí tức toàn thân băng lãnh, chẳng khác nào một tảng băng ngàn năm.Nàng đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Nhưng như thế là quá đủ để Hoa Phong phải chết lặng.Nữ nhân duy nhất trong ba đệ tử Kiếm Tông không ai ngoài Hàn Băng Linh.

Luôn như tảng băng cách người ngàn dặm.“ nàng sao gia nhập Kiếm Tông?”“ Bọn họ không nhận ra ta”Áp chế kích động, Hoa Phong rất nhanh nhận ra một điều kỳ lạ.Hàn Băng Linh không ngờ gia nhập Kiếm Tông.Đáng nói, cả ba người không một ai nhận ra hắn.Trần Nguyên và Giang Hạ thì cũng thôi, nhưng ngay đến cả Hàn Băng Linh cũng như thế thì chắc chắn có vấn đề.Cũng không bao lâu Hoa Phong liền biết nguyên nhân.

Rất đơn giản hắn đã là một người hoàn toàn khác.Đúc kiếm thể, hắn cũng thay đổi luôn khuôn mặt, đây là lý do ba người không nhận ra hắn.- Các ngươi kẻ nào lớn gan cứ việc động thủ???Lên tiếng là Hàn Băng Linh.Nàng nói chuyện không hề điệu thấp, thậm chí đôi mắt đẹp còn lóe lên sát khí.Hàn Băng Linh tu vi không ngờ là Sơn Hà cảnh tam trọng thiên hậu kỳ.


Cao hơn Hoa Phong tới hai trọng thiên.- Hừ!!!- Tiểu tử xem như hôm nay ngươi may mắn!!!Thanh niên mặt chữ điền, liếc Hàn Băng Linh một cái sau đó liền hừ lạnh.Cuối cùng bỏ lại cho Hoa Phong câu uy hiếp liền phất tay rời đi.Đám võ giả còn lại cũng không tên nào dám có thái độ ngông cuồng, tất cả đều ôm bộ mặt khó coi nhanh chóng đi hết.Bọn họ có thể không nể mặt Trần Nguyên, Giang hạ, nhưng Hàn Băng Linh là một nhân vật không thể trêu vào.Nàng là một trong hai tuyệt thế thiên kiêu mới nổi của Kiếm Tông.Tuyệt thế thiên kiêu cái uy danh này không chỉ để chưng cho đẹp, đặt cho oai.Trong chốc lát sơn cốc chỉ còn lại bốn người, Hoa Phong và ba người Trần Nguyên.- Ngươi sao còn không đi?Hàn Băng Linh hướng Hoa Phong khó chịu nói.Nàng khó chịu bởi vì tên này luôn là nhìn nàng không rời mắt.Ngay khi vừa thấy hắn nàng liền có một cảm giác kỳ lạ, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất.

Cảm giác quá ngắn cho nên nàng liền bỏ qua không thăm dò.Kể từ ngày nghe tin Hoa Phong chết đi, nàng liền có cảm tưởng như thiên địa đều sụp đổ.Cho đến hiện tại thì chuyện này vẫn còn là vết thương không thể xóa.

Do vậy với nàng mọi cảm giác dù kỳ lạ đến đâu đều không một chút bận tâm.Rời mắt khỏi Hàn Băng Linh, Hoa Phong hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén mọi cảm xúc hắn nói.- Ta có một vị sư đệ! Cách đây khoảng năm năm!- Vì bị sư tôn trách phạt cho nên đã bỏ đi biệt tích!- Hai năm trước vì lo lắng cho sư đệ, sư tôn phái ta xuất sơn đi tìm hắn!- Nhưng cho đến hôm qua vẫn bặt vô âm tín!- Bất quá đó là hôm qua, còn hôm nay ta đã có tin tức về hắn!- Nghe nói hắn gia nhập Kiếm Tông!- Vừa hay ba vị đây là đệ tử kiếm tông, cho nên ta mạn phép lĩnh giáo!Hoa Phong bất ngờ vẽ ra một câu chuyện không có thật.Trong suy nghĩ của hắn nếu đã không ai nhận ra mình, thì tạm thời không nên tiết lộ thân phận.Nếu chuyện hắn chết đi sống lại đồn ra ngoài sẽ là một hồi đại nguy hiểm.Không tiết lộ thân phận, vừa để bảo vệ người thân vừa bảo vệ chính mình.Hắn lúc này mới thấm cái triết lý mà Tuyết Vô Ngân từng nói.Làm việc gì phải coi trước ngó sau, không thể hành động theo cảm tính.Bản thân hắn không sợ đối đầu với những siêu cấp thế lực, nhưng những người khác không như vậy, giận chó đánh mèo đạo lý nàytồn tại bất cứ đâu.- Chẳng hay người mà huynh đệ đang tìm tên gọi là gì?- Nếu hắn thật sự là môn nhân Kiếm Tông, tại hạ nhất định sẽ giúp huynh đệ tìm người!Trần Nguyên là người lên tiếng, hắn dù cùng Hoa Phong đối thoại nhưng lại làm ra cái đề phòng.Bởi cho đến lúc này hắn mới mơ hồ nhận ra, đối phương mang đến cho hắn một cái cảm giác cực kỳ nguy hiểm.Màn độ kiếp vừa rồi không thể là thức đo thực lực của đối phương.Hắn sỡ dĩ hướng thanh niên mặt chữ điền nói đối phương nể mặt.

Bởi vì hắn sợ Hoa Phong bị chém chết.

Nhưng xem ra cái suy nghĩ này cần phải đảo ngược.- Hắn gọi là Hoa Phong!- Hoa Phong...!!!Cả ba người đồng thời thốt lên biểu tình cực kỳ đặc sắc.Đặc sắc nhất vẫn là Hàn Băng Linh.


Nghe đến cái tên này đôi mắt đẹp dường như đã chớm lệ, sự lạnh lùng thay bằng một cỗ bi thương.- Mấy vị biết sư đệ ta?Hoa Phong đưa hai tay ra sau lưng, nắm tay một trận siết chặt.Nhìn bộ dạng Hàn Băng Linh thế kia, suýt chút hắn đã không giữ nổi bình tĩnh.Tin tức hắn bị chết nàng chắc chắn đã biết, nếu không không bộc lộ cảm xúc như vậy.Tuy nhiên hắn chỉ biết xin lỗi nàng trong nội tâm, còn bề ngoài vẫn cố làm như không quen biết.-Hoa Phong hai năm trước đã xảy ra chuyện!!!Giang Hạ là người trả lời, nhưng khó khăn lắm mới có thể mở miệng.Hoa Phong một truyền kỳ lại đoản mệnh đối với tông môn là một sự mất mát rất lớn.-.Thủ phạm là ai???Hoa Phong mắt lóe sát khí nồng đậm, giả bộ làm ra vẻ bi thương.Sau cùng nói chuyện cực kỳ âm lãnh.- Thủ phạm đã cùng Hoa Phong đồng quy vu tận!Trần Nguyên đáp lời.Hắn và tất cả đệ tử chỉ biết việc này là do Lâm Lạc làm ra.

Về phần có sự can thiệp của Trần Gia thì không hay biết.Hoa Phong chỉ hỏi cho có, cho nên không có nói tiếp.Trần Nguyên sau một hồi nói chuyện mới sực nhớ hai bên chưa biết quý danh.Hắn đơn giản giới thiệu qua một lượt ba người.

Một hành động đối với Hoa Phong là khá dư thừa.

Nhưng.hắn cũng là báo ra tên họ của mình.- Ta gọi là Lê Hải Thiên!- Nguyên lai là Hải Thiên huynh đệ!- Chuyện của Hoa Phong chúng ta rất không muốn nó xảy ra nhưng...!!!- À phải rồi, Thiên Long hội còn mười ngày nữa sẽ chính thức khởi tranh!- Không biết Hải Thiên huynh đệ có nhã hứng đi xem!Trần Nguyên sau một hồi khó nói liền chuyển sang đề tài khác.Hắn không ngờ mời Hoa Phong đi Thiên Long hội, nhưng chỉ đi xem..