Hai người trở về doanh trại cũng đã khuya, con sói con vẫn ngoan ngoãn ngủ.

Cô nhận ra rằng nó rất ham ngủ.
Rốt cuộc thù ai là người truyền cảm hứng cho nó ngủ nhiều vậy cơ chứ?
Nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của nó, cô cười trừ:
- Không biết ngươi là sói hay lợn nữa.
Cung Dịch Nguyên Cố đứng phía sau:
- Nó tên gì?
Nguyệt Lam dừng lại:
- Tên?
Quả thật cô chỉ gọi nó là sói con chứ chưa cho nó cái tên đàng hoàng.

Lắc lắc đầu:
- Ta chưa đặt.
- Quy.
Cô đứng dậy, chỉ vào nó:
- Quy? Ngài đặt nó tên Quy á?
Y gật đầu, cô cũng không nói gì hơn:
- Quy thì Quy.
Nói rồi cô trở lại cái balo trên bàn, định mang nó vào giường phía trong bình phong.

Nào ngờ kéo chưa khoá, vừa mới xách lên một đống đồ rơi ra.
- A!!
Cô vội cầm cái điện thoại lên, thở phào:
- May quá, không vỡ màn hình.
Tất nhiên, ai mà chẳng tiếc khi điện thoại vỡ màn hình cơ chứ.

Cô lau lau vào áo rồi bỏ vào ngăn nhỏ.

Cung Dịch Nguyên Cố cầm cái đèn pin nhỏ lăn đến chân mình lên, tò mò xem thử, vô tình nhấn phải nút phát điện.

" Tẹt tẹttt" dòng điện sáng màu xanh xuất hiện trên các răng cưa, y giật mình thả nó xuống:
- Cái này là cái gì?
Khuôn mặt y hoang mang, vội chạy ra sau Nguyệt Lam núp.

Cô thấy y như con cún bị doạ sợ cụp đuôi, cười nắc nẻ:
- Đèn pin tự vệ, ừmmm....!là một loại vũ khí phòng thân.

Là đại ca ta mua cho ta lúc đi một mình.
Cô cầm nó lên nhét vào balo, nói tiếp:
- Lúc nãy ta sử dụng cái này với tên béo kia.
Có vài viên kẹo đào rơi ra, cô nhặt lên đưa cho hắn:
- Cho ngài cái này.

Cung Dịch Nguyên Cố cầm lấy viên kẹo được bao bọc cẩn thận, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại nhìn cô:
- Đưa ta làm cái gì?
Nguyệt Lam kéo hắn ngồi xuống, xé một viên kẹo đưa cho hắn:
- Là kẹo, ngon lắm.

Ta lúc nào cũng có trong túi đề phòng hạ huyết áp.
Y ngậm lấy viên kẹo, hương đào ngọt ngào đầy khoang miệng, y nhíu mày:
- Ừm, ngon thật.
Cô đưa lên một cái loa màu đen lên:
- Cái này là cái loa, có thể mở nhạc làm cho lớn lên, hoặc làm giọng nói mình lớn hơn.

Còn cái này....
Cô đưa cái điện thoại iphone XS Max trước mặt hắn quơ quơ:
- Là gia tài của ta đấy.
Rồi hàng tỷ tỷ thứ khác, y ngồi nhìn cô giới thiệu qua một lượt:
- Cái này là bông băng thuốc đỏ để xử lý vết thương, cái này là đồ trang điểm, còn cái này để đựng nước, vài cây bút bi........
Thế giới của cô có quá nhiều thứ mới mẻ, y cầm quyển sách dày cộp lên, mở ra thì toàn những ký hiệu lạ, tấm ảnh của các loại cây sinh động, màu sắc y như thật:
- Cái này....!chữ của nàng sao?
Khả Nguyệt Lam cất hết đồ vào balo rồi khoá lại, nhìn qua:
- Đúng rồi, đây là chữ quốc ngữ của bọn ta.

Đây là sách nói về thảo dược, phụ thân ta là một dược sĩ nghiên cứu về đông y nên ông có rất nhiều sách loại này.
Cung Dịch Nguyên Cố gấp sách lại rồi đưa cho cô, đứng dậy, viên kẹo cứng trong miệng đẩy qua đẩy lại hai bên má.

Y nhìn mái tóc ẩm của cô liền nói:
- Tóc chưa khô, vào đây lau tóc rồi đi ngủ, nếu không sẽ đau đầu.
Khả Nguyệt Lam cầm quyển sách ôm balo ra phía sau bức bình phong, khoanh chân ngồi trên giường đối mặt vào tường, phía sau là y đang lau tóc cho cô.

Đôi tay lớn gân guốc, chai sần nhẹ nhàng lau từng chút tóc, tỉ mỉ sợ làm cô đau.
Dựa lưng vào người hắn, cô hỏi:
- Ngài trở về Đinh vương phủ hay Trúc Sơn viện?
Tiếng trả lời ở trên đỉnh đầu truyền đến tai:
- Nàng muốn ở đâu?
Nguyệt Lam lắc đầu:
- Ta không biết, nhà của ngài mà, ta chỉ ở nhờ thôi.
- Trở về Đinh vương phủ nhé?
Cô muốn trở về Trúc Sơn viện hơn.

Cô biết cái tham vọng lật đổ Tiên hoàng của y không thể nào nhanh tiêu tan được.

Cho dù y rút quân bây giờ, sau này y lại tiến quân.

Nguyên tác truyện thì biến mất, cô không còn dựa theo đó mà thay đổi y, sau này làm khác nội dung vốn có kia cô cũng chẳng biết được.
Cũng chỉ gật gật đầu.


Bỗng nhiên đôi tay kia đỡ cằm cô dậy, một giây sau đó cúi người.

Cung Dịch Nguyên Cố hôn lên đôi môi đỏ của cô, giọng y dịu dàng:
- Trở về Đinh vương phủ cùng ta.
Khả Nguyệt Lam đơ người, trợn tròn đôi mắt.

Tư thế ngửng đầu lên cứng một lúc rồi mới nhận ra.

Cô vội vàng xoay người, hoang mang lui vào phía trong, hai tay che miệng:
- Ngài....!ngài......!ngài cưỡng hôn ta?
Nụ hôn gìn giữ hai mươi ba năm lại có thể trao cho cái tên phảm diện này, cô uất ức muốn khóc to lên.

Cung Dịch Nguyên Cố cũng lúng túng không biết làm gì, hắn giải thích:
- Ta....!ta chỉ muốn hôn nàng một chút.
Khả Nguyệt Lam vẫn không chịu nghe, khóc huhu:
- Ngài cưỡng hôn ta, ta sẽ mách Lam lớn để ngài vào tù.
Cung Dịch Nguyên Cố cau mày, ánh mắt tối lại:
- Lam lớn là ai?
Cô ném gối về phía y, hai hàng nước mắt cứ chảy dài:
- Là đại ca ta, được chưa?
Y chụp lại cái gối để qua một bên, vươn người kéo chân cô đến mép giường:
- Không được nhắc nữa, nàng nhắc hắn hai lần rồi.
Giọng điệu đanh thép như đang cảnh cáo khiến cô sợ, cố nén nước mắt lại, nấc lên vài cái:
- Đại ca ta mà không được nhắc, ngài còn cấm ta nhắc đến gia đình à?
Cung Dịch Nguyên Cố bỗng đâu ghì người cô xuống giường, lật người đè lên người cô:
- Nàng yêu hắn ta sao?
Khả Nguyệt Lam thoáng ngây người.
Yêu? Yêu gì chứ? Hắn có nghe rõ mình nói không? Lam lớn là đại ca mình mà.
Cô nghiêng đầu né y, hai tay để trước ngực phòng thủ:
- Không, đó là đại ca ta, à anh ruột, cùng cha cùng mẹ.

Không có tình cảm nam nữ gì cả.
Cung Dịch Nguyên Cố gương mặt phức tạp, đầy sát khí, ghé xuống nói:
- Càng một cha một mẹ sinh ra mới càng có tình cảm nam nữ.
Nguyệt Lam đầu óc quay cuồng.

Hắn nói cái quái gì vậy? Hắn bị hâm à? Cô sực nhớ ra là thời cổ đại anh chị em trong nhà có thể lấy nhau.
Trời ơi sao mà máu chó dữ vầy nè!!
Cô thầm mắng đời mình một câu rồi liền giải thích:
- Ở thế giới của ta, anh em không được yêu nhau, không được kết hôn với nhau, như thế là phạm pháp.


Với lại ta không có tình cảm gì cả.

Nhà ta có năm người, cha mẹ, đại ca, ta và một đệ đệ.

Ta nói nhiều như vậy rồi ngài có hiểu không?
Cung Dịch Nguyên Cố thả lỏng cơ mặt, nằm qua một bên giường:
- Vậy đừng nhắc đến họ nữa.
Nguyệt Lam thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhích người vào trong, quay người đối lưng với y:
- Ta cũng chẳng muốn kể cho ngài nghe.
Cô giận rồi, tức giận về y rồi.
Tên độc tài, biết vậy cho ngươi hắc hoá cho rồi.

Cho ngươi tứ mã phanh thây cắt gân xẻo thịt đi.

Bây giờ còn dám đùa cợt ta, còn lấy đi nụ hôn của ta nữa.

Hừ! Đồ mỹ nam phản diện.
- A! Ngài làm gì nữa?
Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.

Khả Nguyệt Lam giật mình.

Phía sau gáy là hơi thở nóng phả vào, cô toan đẩy tay y ra thì bị ôm chặt hơn, giọng trìu mến nhỏ nhẹ truyền đến:
- Nguyệt Lam, nàng nên đổi tên rồi.
Y không thích nàng cùng tên với người khác, nhất là với huynh đệ tỷ muội trong nhà.

Y muốn nàng có một cái tên đặc biệt.
Khả Nguyệt Lam ngạc nhiên, hỏi lại:
- Gì? Đổi tên? Nguyệt Lam là tên ta, mắc gì ta phải đổi?
Cung Dịch Nguyên Cố ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ bé của cô vào lòng:
- Ta muốn nàng có một cái tên không ai trùng.

Được chứ?
Khả Nguyệt Lam vắt não suy nghĩ:
- Tên không trùng sao? Lúc nhỏ ông nội ta gọi ta là Nguyệt Nhi.

Nhưng mà bà nội ta lại sợ ta lớn lên sẽ mờ nhạt xa vời nên đã không cho gọi.

Nên cả nhà gọi ta là Lam bé, cho đến giờ ta bé thật luôn.
Y nở nụ cười, giọng cười của y hay như tiếng suối chảy, thanh thanh như tiếng sáo trúc.

Cô có chút xấu hổ, quay lại đánh lên vòm ng ực rắn chắn kia:
- Này, ngài cười cái gì?
Nhưng y vẫn cười, cô thẹn quá liền vươn người lên lấy tay bịt miệng lại:
- Đáng ghét, đừng cười nữa.
Cung Dịch Nguyên Cố gỡ tay cô ra, đặt nụ hôn lên lòng bàn tay nhỏ kia.

Y đến bây giờ vẫn còn không tin cơ thể này lại là một nữ nhân hai mươi ba tuổi chưa có chồng.


Nhỏ xíu, thấp bé, chắc chỉ nhỉnh hơn một thước năm(1), đứng còn một tấc nữa mới đến vai y.
- Nơi nàng ở ai cũng thấp bé nhỏ con như vậy sao?
Khả Nguyệt Lam nhăn mặt:
- Không, có rất nhiều người cao.

Nhà ta ai cũng cao hết, bạn bè trang lứa cũng không thấp.

Thậm chí mấy muội muội họ hàng nhỏ hơn ta chục tuổi còn cao hơn ta.
Y vuốt tóc cô, hỏi tiếp:
- Vậy sao mà nàng lại thế này cơ chứ?
Khả Nguyệt Lam cúi đầu:
- Tại lúc nhỏ, ta lười ăn lắm, đến khi trưởng thành mười bảy mười tám tuổi vẫn còn lười ăn.

Nên ta không cao lớn được như mọi người.
Quả thực cô cực kỳ lười ăn, ăn ít như một con mèo nhỏ, nửa bát cơm cũng ăn không hết mà bỏ mứa.

Lúc trước bố mẹ bận bịu nên gửi ba anh em ở nhà ông bà nội, là Lam lớn kiên nhẫn dụ dỗ cô ăn từng thìa cơm một.
Cung Dịch Nguyên Cố vỗ vỗ đầu cô, liền trêu chọc:
- Nhìn như thế này đâu ai nghĩ nàng là một bà cô già chưa có chồng đâu.
Cô hung hăng đấm y thêm một cái:
- Ngài nói cái gì? Bà cô già? Chỗ ta ở hai mươi ba tuổi là còn rất nhỏ đấy.
Y ôm lấy cô, tì cằm lên đầu:
- Nghe nàng kể ta cũng muốn đến một lần nơi đó.
Khả Nguyệt Lam biết nơi này nữ nhân mười ba mười bốn tuổi là xuất giá lấy chồng.

Có những đứa bé gái mười tuổi cũng được nạp thiếp cho quan lại.

Nơi này phụ nữ không có tiếng nói, chỉ an phận làm một người hầu không công, một cái máy biết đẻ.
Nghĩ ngợi lung tung cũng buồn ngủ, cô lim dim mắt rúc đầu vào ngực y ngủ say.
Nghe tiếng thở đều đều trong lòng, gương mặt đáng yêu ngoan ngoãn kia khiến Cung Dịch Nguyên Cố trũng một nhịp tim.

Cái má phúng phính như em bé, thậy sự cô không xinh đẹp yêu kiều bằng những mỹ nhân Thanh lâu.

Nhưng trên người Nguyệt Lam toát ra một khí chất khác biệt, như một làn gió Nam thổi ngược với mùa gió Bắc.

Cô xinh xắn với những nét khác lạ, đôi mắt hạnh to tròn ngây thơ.
Một nữ nhân mỏng manh như một tiểu thư đài các, tưởng chừng chỉ ngồi vườn hoa mái đình vẽ tranh thêu thùa, học các nghi lễ cung đình.

Nhưng không phải, Khả Nguyệt Lam dám cưỡi ngựa xông pha đến cứu y, tìm hiểu hứng thú với kỹ thuật, thứ mà nam nhân cũng chưa chắc làm được.
Cung Dịch Nguyên Cố càng nghĩ ngợi thì tim càng đập nhanh, cả người y căng thẳng lên.
- Nếu được thì hãy để ta cho nàng một danh phận? Được không Nguyệt Nhi?
Giọng y cất lên nho nhỏ, như là sợ đánh thức cô.

Nguyệt Lam không trả lời, chỉ " ừm" một tiếng rồi quay người đối lưng, nằm im chìm vào giấc ngủ.
-----------
(1) Khả Nguyệt Lam khá là thấp, nàng ta chỉ cao khoảng m53 thôi.
Tuyết Gia: Ừm ừm!!! Ta thật sự muốn khóc một trận ghê.

Thật là đáng ghét! Ta là ngòi bút mà ta còn ghen tỵ với các người..