Đó là một buổi chiều tà cuối hạ đầu thu khi khu vườn nhỏ đã thưa dần tiếng ve và lễ hội Tanabata đã là ký ức của nhiều ngày trước. Thái dương mệt mỏi dần khuất dần sau rặng núi xa, để lại phía sau một bầu trời đẫm sắc đỏ bầm cũ kỹ phủ lên mái vòm cong vút của căn biệt phủ bề thế nhà Asari.

Sau một buổi học cùng gia sư môn Anh Ngữ, vị tiểu thư duy nhất của gia đình ấy lại thong thả bước trên những mái hiên và dường như chẳng mảy may bận tâm đến những thanh âm huyên náo đang vọng đến tai mình. Hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội nàng - một dịp trọng đại trong năm. Thoáng lơ đãng nép mình sâu hơn vào cái bóng râm được tạo ra bởi ánh nắng cuối ngày, Mai cố gắng rời xa tiếng nói cười chúc tụng vang lên gần đó, bước đi thật nhanh trở về căn phòng nhỏ nằm tách biệt ở phía Đông khối kiến trúc đáng ngưỡng mộ của gia đình. Dù sao ở một sự kiện lớn như vậy, đứa cháu được xem là sự sỉ nhục của dòng họ Asari như nàng cũng không cần phải xuất hiện làm gì. Bà nội vốn không ưa gì nàng. Thay vì phải trưng diện trước bao ánh nhìn soi mói, vị tiểu thư trẻ quyết định dành thời gian còn lại trong hôm nay để tiếp tục công việc may vá của mình.


Kể từ sau lần cấm túc và chịu phạt ở trước lễ Tanabata, Mai đã không còn vướng phải bất kỳ vụ lùm xùm nào khác. Mọi chuyện trong phủ kể từ đó cũng có thể tạm xem như sóng yên biển lặng. Có đôi lần, người ta thấy gương mặt thanh tú đó hướng mắt về bầu trời như kẻ mất hồn như thể, nơi ấy mới là nơi người con gái ấy thuộc về. Dưới cái nhìn săm soi, giờ đây, tiểu thư duy nhất của nhà Asari lại quay về với những ngày tháng trước khi Vongola Giotto bước vào cánh cổng trước nhà. Nàng giống như một cái bóng. Bình lặng đến u sầu.

Ngồi bên thềm cửa, lặng lẽ ngắm nhìn vạn vật nói lời tạm biệt với một mùa hạ náo nhiệt sắp tàn, chuẩn bị đón chờ một mùa thu yên ả, êm đềm, Mai từ tốn nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, chầm chậm tận hưởng cảm giác khoan khoái mà nó mang lại lan khắp cơ thể. Suốt hơn nửa tháng qua, nàng đã quen với việc ai đó bình phẩm và thương xót, tội nghiệp cho một con người tưởng chừng vừa tìm được một mùa xuân trong cuộc đời lại bị vận mệnh trêu đùa. Họ cho rằng việc nàng trở lại như trước là dấu hiệu cho sự đầu hàng số phận. Có không ít kẻ đã chắc rằng người con gái ấy đã từ bỏ ham muốn tự giải thoát mình khỏi gông cùm, tự tìm một tương lai mới. Nhưng, họ đã lầm. Nào mấy ai hiểu được, Asari Mai chưa bao giờ thật sự là một vị tiểu thư u uất chờ đợi và chấp nhận số phận mình bị định đoạt như con chim nhỏ trong lòng son. Chẳng qua, trước khi người con trai mang nụ cười hiền đó tiến đến vào mùa xuân rợp bóng Anh Đào, nàng đã che giấu ước mong ấy dưới mọi ánh nhìn quá tốt mà thôi. Và rồi, Vongola Giotto tiến đến thật dịu dàng như ánh nắng sớm mai đánh thức thứ ham muốn đã như ngọn lửa cháy âm ỉ trong tâm thức nàng suốt nhiều năm. Không chỉ là tình yêu đầu đời ngọt ngào và ấm áp, y đã tiếp thêm cho nàng niềm tin và dũng khí để bước tiếp con đường nàng đã chọn lựa, để từng đường kim mũi chỉ thêm sắc sảo, để cho ánh nhìn gửi gắm vào trời cao mang theo hy vọng về hạnh phúc nhỏ bé càng thêm rõ ràng.


Nghĩ đến đây, đôi mắt đen láy như ngọc trai đen thoáng nét ưu tư khi trong tâm trí lại vô thức loáng thoáng xuất hiện một bóng hình đã từng rất thân quen. Giotto đã rời đi hơn ba tháng và bất chấp việc nàng đã gửi đi hơn mười hai lá thư, Mai vẫn chưa hề nhận được nửa lời hồi âm. Càng về sau, sự kiên nhẫn của nàng càng bị hao mòn. Vị tiểu thư nhà Asari biết rằng việc đâu đó trong sâu trong tâm trí dần nổi lên sự hoài nghi và nỗi sợ hãi là điều không nên, nhất là vào lúc này nhưng, nàng lại không sao ngăn mình thôi nghĩ về nó. Ký ức từ thuở ấu thơ, cách mẹ nàng rời khỏi thế gian vẫn là thứ ám ảnh Mai, chưa từng buông tha nàng một giây nào. Nàng sợ rằng toàn bộ những hứa hẹn mà mình có được từ người con trai đó chẳng qua chỉ là lời buột miệng nói ra, sợ rằng với y, nàng chẳng qua là một người vô tình lướt qua đời nhau, chẳng đáng gì nhớ đến. Giống như, cách mà cha nàng đã gieo vào đầu mẹ nàng thứ hy vọng viển vông năm ấy. Khẽ buông một tiếng thở dài, Mai một lần nữa cố gắng gạt hết những nỗi bất an đang dần gặm nhấm linh hồn, thoáng nhớ đến những lá thư gần đây. Thời gian chúng được gửi đi đang ngày một rút ngắn, nàng biết rất rõ điều đó, bởi vì cái gần nhất đã được bí mật gửi đi qua một lần ghé vào cửa hàng Tsubaki chỉ cách đây có hai ngày. Khẽ cắn môi, nàng lại khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn hoàng hôn phía xa, tận hưởng những ngày cuối hạ yên ả, chờ đợi cái nóng hầm hập chìm vào dĩ vãng.


Cho đến khi, một lá thư vô tình đánh tan tất cả sự yên bình đã bao phủ lên căn biệt phủ xa hoa của nhà Asari.

--

Vào một chiều bất thình lình đổ cơn mưa tầm tã, bóng hình xa lạ dừng lại và nhét vội một thứ gì đó vào hòm thư nhà Asari rồi lại cùng chiếc xe đạp biến mất vào làn nước trắng xóa. Phong thư đã ướt cả một góc cứ thế im lìm trong chiếc hộp gỗ suốt vài ngày, trước khi vị quản gia già của nhà Asari nhận ra sự tồn tại của nó. Những dòng chữ La - tinh nằm trên phông giấy vàng ngà không khỏi khiến đôi mắt đã in hằn vết tích của năm tháng xuất hiện những nghĩ suy. Sau vài phút trầm ngâm, ông cầm lấy nó và bước về phía phòng riêng của vị tiểu thư độc nhất. Trong phủ Asari trừ ông chủ thì chỉ còn thiếu gia Ugetsu và tiểu thư có thể đọc ngôn ngữ này. Vì cả hai người kia hiện đang không có mặt tại phủ vì những chuyến hành trình dài ngày, vị quản gia già đành phải đến chỗ tiểu thư trước xem ai là người nhận thứ này mà thôi.
Lúc giọng chất giọng quen thuộc của quản gia vang lên bên ngoài cánh cửa phòng, vị tiểu thư độc nhất của nhà Asari vừa tháo trâm cài, chuẩn bị thổi nến nghỉ ngơi. Ban đầu, Mai chẳng thể không bất ngờ trước sự hiện diện của ông. Bình thường, sẽ chẳng có mấy ai đến đây, nhất nhất là khi sắc trời đã muộn nên phải chần chừ một lúc nàng mới quyết định mở cửa. Và sau đấy, người con gái trẻ gần như chết lặng trong vẻ khó tin khi yêu cầu ấy vọng vào tai mình. Phải mất vài giây để tự trấn tĩnh bản thân, Mai mới có thể run run nhận lấy nó từ tay người quản gia già. Vào thời khắc ấy trông thấy cái tên ở vị trí người gửi, có thánh thần mới hiểu nàng đã phải cố kìm lại cơn sóng xúc động đang nổi lên trong lồng ngực nhiều đến thế nào.

Nó đến từ Vongola, là thư từ ngài ấy.
Có lẽ là hạnh phúc, là hụt hẫng, là ánh lửa hy vọng mỏng manh vừa được nhóm lên, dẫu yếu ớt đến mức một cơn gió thoảng cũng có thể dập tắt, Mai phải cẩn thận đọc lại tên người gửi và nhận nhiều lần để chắc rằng chắc rằng mình không nhìn lầm. Tuy vậy chỉ một lát sau, niềm hạnh phúc đong đầy trong đôi mắt đen tuyền như ngọc trai đen lại đi vơi đi đôi phần. Cuối cùng, nàng khẽ hít sâu một hơi trước khi nhẹ nhàng cho người quản gia câu trả lời.

"Theo như cháu đọc được thì chủ nhân bức thư này từ gia đình Vongola ở Sicilia và người nhận là anh Ugetsu ạ."

Người đàn ông lớn tuổi dường như ngẫm ra điều gì đó nhưng rồi lại không hề nói ra, chỉ ôn tồn mỉm cười.

"Hóa ra là thư của cậu chủ à? Vậy thì tiểu thư cứ giữ nó đến lúc ngài ấy quay về đi. Tôi có việc phải đi trước, người hãy nghỉ ngơi đi."
"Vâng, cảm ơn bác."

Mãi cho đến khi tiếng guốc mộc trên hành lang dần tan vào màn đêm, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng râm rang và cánh cửa đã được đóng lại một cách cẩn thận, Mai mới dám thả lỏng bản thân trong căn phòng nhỏ tĩnh mịch. Nàng ngồi sụp xuống, đôi mắt trong veo dán chặt vào phong thư đã nhàu nhĩ một góc như sắp thiêu đốt nó chỉ trong vòng vài giây. Rồi tiểu thư trẻ khẽ mỉm cười mà nước mắt bất giác lại ứa ra. Một lá thư hồi âm đến từ người con trai mà mình yêu thương đã là thứ nàng đã chờ đợi rất lâu. Dẫu cho, nó vốn không dành cho nàng hay người gửi chỉ là danh xưng của gia đình Mafia khét tiếng Italia chứ chẳng người nàng ngày nhớ đêm mong. Thậm chí, nội dung thư thế nào Mai vẫn chưa hề biết được và hoàn toàn có khả năng bên trên tờ giấy mỏng sẽ chẳng hề chứa bất kỳ điều gì mà nàng trông đợi. Thế nhưng, tất cả chúng vẫn không ngăn được niềm hạnh phúc đang chảy tràn trong từng mạch máu tế bào của nàng bấy giờ. Một lá thư từ một châu Âu hoa lệ phía bên kia đại dương chỉ từng xuất hiện trong trí tưởng tượng của nàng qua lời kể của Giott đang là một mồi lửa, thắp lên hy vọng cho một trái tim còn đắm chìm trong nỗi nhớ và bất an khó lòng đong đếm suốt nhiều tháng qua. Không cần lấy một phong thư hồi âm, một lời hứa hẹn xa vời, thứ nàng cần chỉ là một chút tin tức về Giotto mà thôi. Ngài ấy gần đây có khỏe không, chuyện gia đình vẫn ổn thỏa chứ? Như chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nàng cảm thấy thỏa lòng. Giống như nỗi sợ nhiều tháng qua bỗng trở về cõi hư vô, nàng thậm chí còn chẳng dám mong người con trai ấy phải nhớ đến hay dành một lời nào đó nhắc về mình. Tất cả những gì Mai đang kỳ vọng chỉ là một tin tức báo bình an, vậy đã là quá đủ rồi.
Lặng người hồi lâu, vị tiểu thư nhà Asari cẩn thận đặt lá thư vào một chiếc hộp nhỏ ở góc phòng rồi mới thổi tắt nến, kéo chiếc chăn ấm lên người nhằm xua đi cái lạnh đêm thu. Nàng cứ thế dần thiếp đi với một con đang loạn nhịp trong lồng ngực.

---

Ugetsu trở về đã là chuyện của ba ngày sau đó. Vừa xuống xe ngựa sau một chuyến đi dài với cơ thể đã thấm mệt, việc đầu tiên anh làm chính là ngâm mình vào nước ấm. Sau khi cả đã phủi sạch bụi đường, người con trai lớn của gia tộc Asari mới bắt đầu nhấm nháp một tách trà ấm, kèm một vài món điểm tâm thanh mát và bắt đầu hỏi chuyện gia đình gần đây. Người quản gia lớn tuổi hiểu rất rõ thói quen của đại thiếu gia nên đã chuẩn bị chi tiết, chỉ cần Ugetsu hỏi tới thì ngay lập tức sẽ có tất cả trong tay. Trong lúc thuật lại mọi chuyện, ông cũng không quên nhắc đến chuyện lá thư nọ. Vừa nghe đến việc này, con trai lớn của nhà Asari đã không giấu nổi vẻ vui mừng.
"Bác nói là có thư đến từ Giotto sao?"

Tính ra, Giotto và G đã trở về Sicilia hơn ba tháng mà chẳng có chút tin tức nào, với tư cách là một người bạn, Ugetsu dĩ nhiên rất muốn biết hiện tại tình hình hai người ở Sicilia như thế nào. Qua lời kể của Giotto vào ngày mà y trở về cùng cô em gái mà anh bảo bọc nhiều năm ngất lịm và cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai người, anh đã ít nhiều mường tượng về tình cảnh họ phải trải qua khi quay trở lại Italia. Vì thế, Ugetsu cũng như Mai đều rất nóng lòng đợi thư hồi âm của hai người bạn ngoại quốc đặc biệt này.

"Vâng ạ, vì tôi không biết trên đó ghi gì nên đã đưa cho tiểu thư xem, người đã nói thế thì chắc là không sai được."

Ugetsu thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hỏi lại.

"Vậy, lá thư đó đang ở chỗ của Mai ạ?"

Đáp lại anh là một cái gật nhẹ của người quản gia lớn tuổi, người con trai lớn của nhà Asari trong một chốc dường như đã có một chút bất an nhưng rồi anh lại mỉm cười đáp lời như mọi khi.
"Cháu biết rồi, cảm ơn bác rất nhiều."

Nhẹ đặt tách trà lên bàn, Ugetsu đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi phòng mà chẳng hề nhận ra ánh nhìn đau đáu từ người quản gia đã luôn bên anh em họ suốt hơn mười năm qua đang găm lên người mình.

Anh nhận lấy lá thư từ tay cô em gái duy nhất và phải mất hồi lâu mới có thể đọc hiểu những con chữ trên những hàng thẳng tắp trong vòng nửa giờ sau đấy. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay anh đã không tự chủ siết nhẹ lên tờ giấy mỏng với cặp chân mày đang chau lại. Dẫu cho, Ugetsu có cố phục hồi lại thái độ bình thường nhanh đến thế nào, anh vẫn không thoát khỏi đôi mắt sắc sảo dưới làn mi dày của Mai. Từ xưa đến nay, vị tiểu thư nhà Asari vẫn luôn là một người tinh ý quá mức. Sự hào hứng ban đầu dần biến mất trên gương mặt thanh tú, thay vào đó là nỗi lo âu cho một điều bất hạnh chực chờ đổ xuống như trò đùa mà Tạo Hóa đã chuẩn bị từ lâu.
"Có... chuyện gì vậy ạ? Ngài Giotto... vẫn ổn chứ anh?"

Chất giọng ngập ngừng của của cô em gái duy nhất như đánh thức trưởng nam của nhà Asari từ cõi mộng. Anh hơi khựng người lại, đôi mắt sáng tưởng chừng vừa xoẹt qua chút thảng thốt, lo âu khi nó đảo về về phía Mai. Có lẽ, trong thời khắc ấy, Ugetsu có rất nhiều thứ muốn nói với nàng nhưng cuối cùng, tất cả chỉ dừng lại bằng một nụ cười gượng hết sức giả dối.

"Không có gì đâu, cậu ấy và G vẫn bình an."

Đấy có lẽ chính là lời nói dối vụng về nhất mà người con trai trẻ tuổi có thể nghĩ ra, nhằm che giấu những điều mà anh chẳng hề muốn em gái mình biết đến. Có nhiều lúc, lời nói dối thiện ý sẽ đổi lại rất nhiều hạnh phúc nhưng cũng có lúc, nó chẳng qua chỉ là một tấm màn mỏng phủ lên một sự thật tàn khốc mà chỉ cần một làn gió thoảng lướt qua cũng đủ thổi bay đi.
Có lẽ vào ngày hôm ấấy à nhiều ngày sau đó, chẳng ai có thể ngờ một lá thư từ phía bên kia đại dương lại là hạt giống đầu tiên, âm thầm xáo động sự bình yên của cả một đại gia đình.

---

P/s 1: Chương này chỉ 2k8 thôi, ngắn hơn mấy ông trước đó :))

P/s 2: Sắp tới sẽ ra chương chậm lại vì lịch học của thằng em cho coi.