Vào thời khắc nhìn thấy ánh nhìn dịu dàng  vô cùng thân thuộc dõi về mình từ phía xa, sống lưng Mai bỗng như bị một cơn bão tuyết quét qua, băng đá lạnh lẽo lan ra từ xương tủy làm nụ cười trên môi cô bỗng trở nên gượng gạo. 

Làm ơn đi, người ta bảo "Đi đêm lắm có ngày ma." nhưng mà cô chỉ mới đi đêm lần đầu thôi mà, vì sao lại phải gặp bất trắc ngay như thế chứ? 

Cố giữ gương mặt như thể chẳng có gì, mà trái tim Mai như đang âm thầm nhỏ máu. Con tim bé nhỏ ấy càng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi  người đàn ông ấy dừng cuộc trò chuyện cùng đồng minh, thong thả tiến về phía cô. 

Người đàn ông lịch lãm ấy hơi cúi đầu, đặt lên bàn tay nhỏ nhắn Mai một nụ hôn nhẹ. Đôi mắt màu đá Topaz không quên dành cho quên một ánh nhìn "ân cần" cho người con gái Á Đông khi ngón tay của y cẩn thận miết nhẹ lên ngón áp út của người đối diện.


"Thật hân hạnh cho tôi khi được gặp cô, thưa tiểu thư. Chẳng hay, tiểu thư là người của gia đình nào? "

Trời đất sụp đổ,  Mai thật sự muốn đi nhảy sông Shinano tự sát ! 

---

P/s 1: Sông Shinano là con sông dài nhất Nhật Bản theo wiki =))). 

P/s 2: Thực ra cũng không biết sao viết cái này lại thành hài vậy được :)