Viên Miêu từ từ nhìn thấy Bình Bình biến mất trước mắt mình, cô quay người: “Chư Nhất Hành, anh là tên cướp.”
Chư Nhất Hành hôn Bình Bình một cái, thờ ơ nói: Lúc nào anh nói không cướp Bình Bình?” Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt của Bình Bình: “Nhược An nói, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Bình Bình, cảm thấy thằng bé lúc lớn giống anh.

Anh chỉ nghĩ rằng thằng bé trông giống em lúc lớn?”
Máu của cơ thể Viên Miêu giống như ngừng chảy, cô kinh hãi hét lên: “Chư Nhất Hành!”
Chư Nhất Hành liếc nhìn cô một cái, lại nhìn Bình Bình một cái: “Bình Bình lớn lên giống ba, con có vui hay không?”
Bình Bình mặt đầy ngơ ngác, quay đầu nhìn Viên Miêu một chút, rụt rè kêu một tiếng: “Mẹ.”
Viên Miêu theo bản năng nói: “Bình Bình, chú ấy không phải —— “
“Có muốn làm xét nghiệm quan chệ cha con với anh không?”
Viên Miêu không nói gì,
Chư Nhất Hành ôm Bình Bình: “Biết ba là ai không?”
Bình lùi lại: “Là chú hung dữ.”
Chư Nhất Hành xoa đầu thằng bé: “Ba không hung dữ.

Trước đây đối với con, không đủ thân, là vì nghĩ con là con của người khác.

Ba mới biết con là con trai của ba.” Anh ta lại hôn thằng bé một cái: “Con trai của ba.

Họ của ba là Chư, con trai của ba.”
Bình Bình rụt rè, trên mặt đầy sợ hãi: “Ba? Tại sao con có thể có ba? Con lớn lên ở viện mồ côi, con không có ba.”
Chư Nhất Hành kéo thằng bé ôm vào trong lòng, rất lâu mới thốt ra một câu nói: “Là ba sai rồi, trước kia ba không biết, để cho….


Bình Bình chịu khổ.” Anh ta nhìn Viên Miêu chằm chằm: “Sau này ba sẽ không như vậy nữa.”
Bình Bình liếc nhìn Viên Miêu một cách bình tĩnh để cầu cứu.

Viên Miêu nhắm mắt lại, nghiến răng một cái: “Đúng vậy, Bình Bình, chú ấy là ba của con.”
Bình Bình nhìn Chư Nhất Hành một chút, lại nhìn Viên Miêu một chút, im lặng.
Chư Nhất Hành nhìn ánh mắt của Bình Bình: “Mẹ con nói, con cũng không tin?”
Bình Bình nghiêng đầu: “Con không tin, con lớn lên từ viện mồ côi, tại sao lại có thể có ba? Con không tin.”
Viên Miêu khóc không thành tiếng, sự hối hận của Chư Nhất Hành đã bị chôn vùi vào đêm hôm qua.

Anh ta nhìn Bình Bình, đặt một tay lên vai Bình Bình, hết sức dịu dàng nói: “Tại sao con không tin?”
Trong ánh mắt của Bình đầy nghi ngờ và sợ hãi, nhìn anh ta, không nói lời nào.
“Nếu không chúng ta gọi cho chú An được không? Không phải con rất thích chú ấy sao?”
Bình Bình nhìn anh ta, không có lắc đầu, cũng không có gật đầu.
Chư Nhất Hành cầm điện thoại ra, muốn bấm số lại dừng lại.

Anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của Bình Bình: “Chúng ta nói xong, nếu một lúc sau chú An có nói chú là ba của con, con phải tin tưởng, muốn kêu chú là ba, con không được chơi xấu.”
Bình Bình nhìn về phía Viên Miêu.
“Mẹ cũng sẽ không ngăn cản con.”
Bình Bình còn chưa lên tiếng.
“Nếu không thì như vậy? Chúng ta trực tiếp đi tìm chú An, có được không? Mẹ cũng đi cùng.

Ba không là người xấu, con phải tin tưởng mẹ cùng chú An, đúng chứ?”
Bình Bình không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của thằng bé, trong lòng đã đồng ý.


Chư Nhất Hành ôm lấy thằng bé, nhìn về một phía Viên Miêu đang ngây người như tượng: “Em có đi hay không?”
Trong lòng Viên Miêu rất khó chịu, cô rất bài xích Chư Nhất Hành nhận Bình Bình, nhưng chuyện đã bắt đầu, nếu như không đi, với tính cách của Chư Nhất Hành, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.

Nhận Bình Bình, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn, trì hoãn quá lâu sẽ tăng thêm sự lo lắng cho Bình Bình.
Chư Nhất Hành lái xe rất nhanh đi tới bệnh viện.

Tằng Nhược An đang thực hiện một ca phẫu thuật, Chư Nhất Hành hỏi rõ ràng vị trí của phòng phẫu thuật, hai người lớn và một nhỏ đang đợi bên ngoài.

Viên Miêu sợ Bình Bình căng thẳng, hỏi: “Bình Bình, con có đói hay không?”
Chư Nhất Hành cắt ngang: “Y tá nói, ca phẫu thuật Tằng Nhược An làm sắp kết thúc, chờ một lát rồi ăn cơm.”
Bình Bình rụt rè nhìn Chư Nhất Hành một cái, không dám nói lời nào.

Viên Miêu đứng lên: “Tôi đi mua một chút đồ ăn cho thằng bé.”
“Vậy một lát Tằng Nhược An đi ra, cô đừng trách tôi không dỗ được con.”
“Vậy anh đi đi.”
Chư Nhất Hành liếc nhìn cô một cái: “Nếu các người thông đồng thì sao?”
Viên Miêu thật sự không nghĩ tới tình huống này, có chút tức giận: “Anh cho là ai cũng làm vậy?”
Chư Nhất Hành ôm Bình Bình, cũng không có để ý anh ta trực tiếp cởi giày, trực tiếp để cho Bình Bình ngồi ở trên đùi của mình: “Trừ khi tôi có mặt ở hiện trường, ai tôi cũng không tin.”
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.


Bệnh nhân được đẩy ra trước, nhìn người trên cáng xe, Viên Miêu chợt nhớ tới ba của mình, rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch.

Chư Nhất Hành đưa tay ôm vai cô, để cho cô hất ra: “Đừng chạm vào tôi.”
“Em trải qua, anh cũng đã trải qua.”
“Anh là đang muốn nhắc nhở, nhà chúng tôi nợ anh?”
“Không, anh chỉ muốn nói với em, còn sống, mới là điều quan trọng nhất.”
Không bao lâu sau Tằng Nhược An đi ra, nhìn thấy bọn họ rất bất ngờ, anh ta tháo khẩu trang xuống: “Các người —— “
Chư Nhất Hành đứng lên: “Bình Bình muốn nghe anh nói, tôi có phải ba của thằng bé hay không.”
Trong mắt Tằng Nhược An tràn đầy sợ hãi, anh ta có chút trách móc Chư Nhất Hành: “Cậu thật là.” Anh ta liếc nhìn Viên Miêu, thấy cô quay đầu đi, ánh mắt lại nhìn Bình Bình, người bạn nhỏ tràn đầy hi vọng trong người, cũng lo lắng và một chút sợ hãi, thấy Tằng Nhược An thở dài.
Anh ta cúi người xuống, sờ đầu của Bình Bình một cái: “Có phải Bình Bình rất căng thẳng?”
Bình Bình nhìn anh ta, bỗng nhiên chạy tới: “Chú An.” Sau đó liền khóc.
Sự thay đổi đột ngột khiến Chư Nhất Hành và Viên Miêu có chút hoảng hốt, hai người cũng muốn đưa tay ôm Bình Bình, Viên Miêu đánh vào lưng anh ta, tức giận nói: “Đều tại anh.”
Tằng Nhược An ôm Bình Bình vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng thằng bé rồi nói: “Bình Bình có cảm thấy sợ hãi khi một người ba đột ngột xuất hiện không?”
“Vâng.”
“Bình Bình có muốn có ba không?”
Bình Bình vùi vào trong lòng Tằng Nhược An, mơ hồ nói: “Muốn ạ.” Sau đó quay mặt ra ngoài, cẩn thận nhìn Viên Miêu và Chư Nhất Hành một chút, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, con cảm thấy ba của con không giống chú ấy.”
Ba người lớn đều sửng sốt một chút, vẻ mặt của Chư Nhất Hành đen lại, Tằng Nhược An nói tiếp: “Bình Bình nghĩ chú ấy ít cười sao?”
Bình Bình lắc đầu: “Con cảm thấy chú ấy rất hung dữ.

Lần trước con nhìn thấy chú ấy, chú ấy giống như không thích con.” Bình Bình nói đến phía sau, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
Chư Nhất Hành đứng ở trước mặt thằng bé: “Bình Bình, lần trước thấy con , ba không biết con là con của ba.”
“Nhưng mà, chú An cũng không biết con là con của chú.”
Chư Nhất Hành nhìn ánh mắt đen giống như hạt đậu của Bình Bình, bỗng nhiên nói ra một câu: “Với chỉ số IQ của con, cũng là con trai của ba.”
Tằng Nhược An không chuẩn bị, bật cười.

Viên Miêu không kìm được, cũng nhếch khóe môi.

Chư Nhất Hành nói tiếp: “Chú An đối xử tốt với con, bởi vì biết con là con trai của ba.”
Nhìn thấy bóng bay tới, Nhược An không thể không tiếp: “Đúng vậy, ba của con nói không sai, Ba con… Ừ, rất giàu, sau này con muốn đi chỗ nào cũng có thể đi.”
Bình Bình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Bao gồm cả đi thủy cung ạ?” Chư Nhất Hành nói: “Anh mau nói với thằng bé, tôi có phải ba của thằng bé hay không.”
Chư Nhất Hành ôm thằng bé: “Con cũng có thể đi bảo tàng không gian.

Bắc cực, chim cánh cụt, nếu con muốn các vì sao trên trời, ba cũng sẽ hái cho con.” Anh ta hôn thằng bé một cái: “Có được không? Bình Bình, có được hay không?” Trọng giọng nói của anh ta lộ rõ sự khẩn trương, ánh mắt của người lớn và trẻ con nhìn nhau.
Chư Nhất Hành ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của thằng bé: “Có được hay không?”
Bình Bình nhìn Viên Miêu một chút, mấp máy môi: “Còn mẹ?”
Viên Miêu sững người.
Viên Miêu đang định nói, Chư Nhất Hành đã nói trước: “Mẹ cũng sẽ đồng ý.”
Đôi mắt của Chư Nhất Hành như kiếm, nhìn qua Viên Miêu, nhìn Bình Bình, cao giọng nói: “Ba đảm bảo với con, mẹ cũng sẽ đồng ý.

Chỉ trong vòng một tháng.”
Viên Miêu nghe lời nói không hề báo trước của anh ta, giống như bước lên cầu thang, cũng quên khó chịu: “Anh có ý gì?”
Chư Nhất Hành chỉnh lại quần áo cho Bình Bình: “Chỉ trong vòng một tháng, anh sẽ cho Bình Bình một ngôi nhà hoàn chỉnh.”
“Chư Nhất Hành, anh lại muốn làm gì?”
Chư Nhất Hành hôn Bình Bình một cái: “Bình Bình có muốn một ngôi nhà hoàn chỉnh không? Có ba? Có mẹ? Có phòng riêng của mình, có trường học và có bạn, cũng không cần lo lắng ngày mai sẽ ở chỗ nào.

Buổi sáng có người đưa đi học, buổi tối có người đợi con ở nhà, Ở nhà luôn có đèn, ăn cơm có thể nói con muốn ăn cái gì, không muốn ăn cái gì, cuối tuần có ba mẹ đưa con đi chơi, vào những ngày lễ, cửa sổ ở nhà đầy hoa, có tiếng cười nói của người một nhà, mặc dù có thể xem tivi rất nhàm chán, con có muốn hay không muốn?”
Bình Bình nhìn anh ta, ánh mắt háo hức, nhỏ giọng nói: “Muốn ạ.”
“Con nói lớn tiếng một chút.”
“Muốn ạ!”
Chư Nhất Hành ôm Bình Bình vào trong lòng, hàng mi đẫm nước mắt: “Con trai ngoan, ba biết, ba biết.”
Tằng Nhược An quay người, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Chư Nhất Hành ôm Bình Bình đứng lên: “Các người có làm xét nghiệm ADN, buổi chiều mấy giờ anh đi làm?”