"Về nhà." Cô cũng không nhấc giày lên, tiếp tục thay giày.

Giày vẫn còn rất ướt, đi vào có một cảm giác lạnh lẽo.
Ngoài dự đoán của cô, không ngờ, anh ta cũng không nói gì.

Sau khi thay đồ xong, cô đi kéo cửa, nhưng không kéo được.

Cô vẫn dùng lực, cửa vẫn không có mở ra.

Cô đẩy cửa một cái, nhưng cái cửa vẫn như cũ không nhúc nhích gì cả.
Cô quay sang hướng của anh: "Cửa bị hỏng sao?"
Anh ta rút thuốc lá ra hút, không nói gì.
"Cửa bị hỏng à?" Cô hỏi lại lần nữa.
Anh ta liếc nhìn cô một cái: "Hôm qua tôi nói cô không nghe thấy à? Cuối tuần này, cô không được nghỉ."
Viên Miêu hiểu ra: "Anh bị bệnh à?"
"Cô mới là ngươi bị bệnh."
"Chư Nhất Hành, tôi không muốn cãi nhau với anh."
"Cô quên thỏa thuận của chúng ta sớm như vậy sao?"
"Tôi...!Chư tổng, tôi rất muốn về nhà.

Tối hôm qua tôi không về nhà, cũng không gọi điện thoại, mẹ tôi sẽ lo lắng."
"Không phải tôi đưa điện thoại cho cô rồi sao?"

"Tôi....!tôi không muốn dùng điện thoại của người khác."
"Vậy đó là chuyện của cô."
Viên Miêu không biết làm gì: "Chư tổng, ngài có gì phân phó?"
Anh ta ngẩng đầu lên, ngẩng đầu đi thẳng nhìn cô, trên cổ cô vẫn còn lưu lại vết bầm: "Hôm nay tôi muốn ở nhà ăn cơm, tôi muốn ăn mì xào."
"Vậy tôi về nhà trước một chuyến được không?"
"Không được, sắp tới buổi trưa rồi, tôi đói rồi."
"Chư tổng..."
"Không cần phải nói nhiều, tôi đã đổi ý rồi sao?" Chính xác là không có.

Trước đây thời điểm còn ở chung với nhau, đi chơi ở chỗ nào, ăn cái gì, uống gì, anh ta đều không quyết định.

Nhưng chỉ cần anh ta quyết tâm, thì cũng không có khả năng thay đổi được.

Chẳng hạn, nếu như dự định sau kỳ nghỉ sẽ đạt được một giải thưởng gì đó, thì trước kỳ nghỉ anh ta sẽ lập một kế hoạch học tập rất kỹ lưỡng.

Một khi kế hoạch đã lập ra, thì không thay đổi nữa.

Mà khi đó cô, chỉ có thể hòa mình vào kế hoạch đó, cho tới bây giờ cũng không mong tiến bộ lên, hiện tại nghĩ lại, cũng chỉ là bởi vì áp lực quá nhỏ.
Có lẽ số phận rất công bằng, anh ta là người từng vất vả cố gắng phấn đấu, còn cô thoải mái, bây giờ đã đảo lộn.
Giọng cô dịu lại: "Bên ngoài trời đang mưa, tôi nghĩ nơi này cũng không có ai bán đồ ăn."
Giọng điệu của anh ta dường như cũng dịu lại: "Đặt hàng kêu đợi người ta giao đến, hoặc là đi siêu thị, đều có thể được."
Viên Miêu không muốn ở trong nhà chạm mặt anh ta: "Vậy, tôi sẽ đi siêu thị mua đồ."
Anh ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi lên, đi về phía cô.

Cô theo phản ứng từ trước đến nay chợt lóe lên: "Anh muốn làm gì?"
"Cô phải cô muốn đi ra ngoài mua thức ăn sao?"
"Vậy anh muốn làm gì?"
Anh đi vòng qua cô, lấy giày, lấy ô từ trong tủ đựng đồ bên cạnh ra, mở khóa cửa bằng điều khiển từ xa, giơ ô nhìn cô: "Cô có đi không?"
Viên Miêu chớp mắt không nói gì.
Hai người nhìn nhau vài giây, anh ta xoay người lại, giơ ô lên, quay lại nhìn cô, cô biết: "Anh cũng muốn đi?"
Khi hai hàng lông mi trên và dưới của anh ta chạm vào nhau, giống như nổi lên một cơn gió nhỏ lạnh lùng, Viên Miêu nói: "Không...!Không cần?"
Anh ta bước đi ra ngoài, cô vội vàng chạy tới.

không còn chuyện gì nữa, chẳng qua là cô lo lắng, nếu như cô không đi theo, có thể sẽ bị Chư Nhất Hành nhốt trong phòng khóa kín cửa lại.

Hơn nữa, cũng không biết là sẽ khóa bao lâu.
Viên Miêu tưởng anh ta chỉ mua rau ở gần đây, nhìn thấy anh ta lên xe, mới nhớ tới rất lâu rồi cô không sống ở biệt thự.

Trong khu biệt thự không có bán đồ ăn, nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy rằng chỗ mình thuê có cả âm thanh của trẻ con lẫn người già, phù hợp với cuộc sống vui tươi hơn.
Sau khi lái xe, Chư Nhất Hành lái xe đến một trung tâm mua sắm gần đó.


Viên Miêu hỏi: "Tới chỗ này làm gì?"
"Mua thức ăn."
Viên Miêu nhìn quần áo trên người của mình: "Tôi mặc thế này, chắc không phù hợp với nơi này đâu nhỉ?"
Chư Nhất Hành mở cửa xe đi ra, Viên Miêu đã xuống trước, đứng che ô chờ ở trước xe.

Viên Miêu nhìn đến hoa cả mắt, dưới ô, hai người đi vào trong trung tâm mua sắm.
Trời mưa, trong của hàng cũng không có nhiều người, Chư Nhất Hành không nói gì nhìn bảng hướng dẫn liền đi vào trong, Viên Miêu không thể làm gì khác hơn là đi theo ở phía sau anh ta.

Hai người lên tầng bốn, vào thang cuốn, Chư Nhất Hành đi vào một cửa hàng gần nhất, hỏi nhân viên của tiệm: "Cho tôi một đôi giày nữ cỡ 37."
"Tiên sinh, thưa cô, mời xem cái bên này, cô thích kiểu dáng gì ạ?"
Chư Nhất Hành đứng yên tại chỗ: "Không cần chọn, lấy mẫu mới nhất là được.

Và một đôi tất nữa.

Tất cả đều là màu đen."
Viên Miêu hiểu được một chút.

Nghèo đói khiến người ta cảm thấy tự ti, theo bản năng cô lặng lẽ đưa chân của mình ra, nhân viên bán hàng rất nhanh đã mang giày và tất ra, đang muốn cúi người lấy giày ra, Viên Miêu vội vàng nói: "Để tôi tự làm."
Cô ngồi xuống, đưa lưng về phía Chư Nhất Hành, thay tất và đeo đôi giày mới vào, rồi nói với nhân viên bán hàng: "Xin lỗi, phiền cô lấy cho tôi một cái túi."
"Không cần."
Viên Miêu phớt lờ anh ta, nói lại với nhân viên bán hàng: "Xin lỗi, phiền cô lấy cho tôi một cái túi."
Chư Nhất Hành tiến lên kéo cô đi.

Ngại vì đây là chỗ đông người, Viên Miêu chỉ có thể âm thầm dùng sức của mình rút tay về, nhỏ giọng nói: "Chư Nhất Hành, anh làm gì vậy? Đó là đồ của tôi, Chư Nhất Hành!"
Chư Nhất Hành dừng lại nhìn cô, bỗng nhiên anh ta bật cười một tiếng: "Sao, không thoải mái à? Tôi chỉ đền đáp lòng tốt của cô năm đó khi cô đã mua cho tôi đôi giày thôi."
Sắc mặt của Viên Miêu nhợt hẳn đi.
Cô thật sự quên mất.


Chuyện như vậy, lúc đó cô, còn không tin là sự thật.
Quả thật là.

Năm ấy cô nhìn thấy giày của anh ta bị hỏng, nhà trường sắp tổ chức đại hội thể thao, cô liền muốn mua cho anh một đôi giày mới.

Lúc đó cô nghĩ rằng đây là chuyện bình thường, nhưng không ngờ khi cô nhắc tới, anh lại thẳng thừng từ chối.

Cô hơi sững sờ, liền hỏi tại sao, thì anh chỉ im lặng không nói lời nào.

Sau đó, cô cùng anh ta đi dạo phố, phải, cũng như hôm nay vậy, cô đưa anh đến khu thể thao, và cũng vào cửa hàng gần thang máy nhất, cũng nói lời giống như bây giờ: "Nhân viên cửa hàng, lấy giúp tôi một đôi giày nam kiểu mới nhất năm nay, cỡ 43 và một đôi vớ.

Tất cả đều là màu đen." Cũng nói lời giống như vậy: "Không cần nữa, hãy ném nó đi."
Sau nhiều năm như vậy, anh ta vẫn còn nhớ.

Hóa ra khi đó, điều mà cô cho là hành động bình thường tốt với anh nhất, thật ra lại để cho anh nhớ sâu như vậy.
Cô còn nhớ tới, khi đó anh nhìn cô không nói lời nào, cũng tinh quái nhìn anh cười một tiếng.

Nhân viên tiệm đem giầy ra, anh ta cũng giống như hôm nay vậy, quay lưng về phía cô thay giày, không nói một lời nào.
Đột nhiên cô cảm giác rất lạnh.

Cô đã biết anh nhiều năm như vậy, có phải thật sự chỉ là một trò đùa hay không?.