Tình yêu của tuổi trẻ giống như viên kẹo ngọt ngào nhất, một nụ cười, một cái ôm có thể khiến người ta nhớ rất lâu. Ngụy Tây Trầm mỗi cuối tuần đều đến gặp cô, anh không ngại ngồi xe bốn tiếng để đổi lấy một ngày ở bên cô, chỉ cần một ngày ở bên cô như thế này là anh đã mãn nguyện cả tuần rồi.

  Sau đó, hầu như tất cả mọi người trong khu cũ đều biết Đào Nhiễm có một người bạn trai đẹp trai.

  Cho đến mùa hè, đến tháng 7 nóng bức, Đào Nhiễm nhìn thấy một người không ngờ tới.

  Cô cùng anh ngồi trong quán trà sữa, Đào Nhiễm trên tay cầm một ly nước chanh đá, Giang Diệp mặt không chút biểu cảm ngồi đối diện.

  Giang Diệp gọi một tách cà phê đắng nhất.

  Hai người ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng.

  Đào Nhiễm uống một nửa nước, chịu không nổi bầu không khí: "Ta đi đây."

  Giang Diệp hít một hơi thật nhanh, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: "Chờ một chút." Cổ tay cô nóng rực, Giang Diệp nắm chặt muốn chết, Đào Nhiễm rút tay ra với vẻ ủ rũ.

  Giang Diệp chua xót nói: "Xin lỗi."

  Lại có một khoảng lặng giữa hai người, Giang Diệp cảm thấy tan nát cõi lòng. Đào Nhiễm đã nói lời tạm biệt với anh, nhưng lần này anh không thể khống chế bản thân, không biết xấu hổ lại tìm đến cô.

  "Em tốt không?"

  Đào Nhiễm ngồi trở lại vị trí cũ, nói: "Rất tốt."

  "Sẽ quay lại trường học chứ?"

  "Sẽ, hai tháng cuối cấp ba mình sẽ quay lại đột kích." Ngay cả học sinh nghệ thuật cũng cần có thành tích văn hóa nhất định mới có thể vào được trường tốt.

  Giang Diệp hỏi xong, khàn giọng nói: "Em cùng cậu ta ở bên nhau." Câu nói này tràn ngập ghen tuông đến mức chính anh cũng không ý thức được. Anh nhìn chằm chằm vào Đào Nhiễm, hy vọng nhìn thấy cảm xúc ngả ngớn đùa bỡn trong mắt cô, nhưng bên trong lại sạch sẽ, còn mang theo ý cười nhẹ.

  Cô không nói gì.

Ghen tuông giống như một bàn tay điên cuồng, bóp chặt trái tim của Giang Diệp.

  Anh từ nhỏ đã giỏi kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng giờ phút này anh phải dùng hết sức lực để khống chế sự không cam lòng đang nổi lên.

  Anh là "thiên chi kiều tử"* Giang Diệp, anh không thể giống như một đứa trẻ không được phát kẹo. Không thể khóc đến rối tinh rối mù, cũng không thể để lòng tự trọng của mình bị phá vỡ và bất an.

  Nhưng tại sao không phải là chính mình! Tại sao không thể là chính mình!

  Ngụy Tây Trầm có thể cho cô cái gì, anh cũng có thể cho, thậm chí cái gì Ngụy Tây Trầm không làm được, anh cũng có thể làm.  Chỉ vì lỡ một bước mà vĩnh viễn mất đi sao?

  "Đào Nhiễm, anh còn có cơ hội không?"

  Đào Nhiễm ngạc nhiên vì anh có thể hỏi một câu hỏi như vậy, điều này hoàn toàn không giống với Giang Diệp trong ký ức của cô. Nhưng Đào Nhiễm rất am hiểu đạo lý dao sắc chặt đứt hỗn độn: "Xin lỗi, không thể."

  Đây là câu trả lời mà Giang Diệp mà nghĩ đến, anh ngược lại hạ giọng.

  "Anh không ở bên Phó Địch, anh cũng sẽ không ở bên bất cứ ai, lần này để anh đợi em." Đào Nhiễm còn chưa kịp trả lời, anh đã tiếp tục hỏi cô: "Em muốn thi vào trường đại học nào?"

Đào Nhiễm bị nghẹn một hơi, đưa ra câu trả lời lưu manh nhất: "Không biết nha, điểm em kém như vậy, lấy đâu ra mà học?"

  Giang Diệp ngược lại cười. Anh không vội, Ngụy Tây Trầm so với anh càng không vội hơn.

  Anh không tin Ngụy Tây Trầm tình nguyện cùng Đào Nhiễm tách ra, không có còn tốt hơn, nếu Ngụy Tây Trầm có được rồi lại mất đi, nhất định sẽ phát điên.

  "Anh đi đây, em tiễn anh chút nhé."

  Đào Nhiễm liếc nhìn mặt trời cao trên bầu trời: "Nóng quá."

  Đối với người cô không yêu, cô sẽ không bao giờ có thứ gọi là lương tâm. Nhưng điều này càng làm nổi bật niềm hạnh phúc của cô khi có được người mình thích.

  Giang Diệp không ép buộc cô: "Đào Nhiễm, hẹn gặp lại."

Đào Nhiễm cắn ống hút, mơ hồ nói: "Tạm biệt." Tốt nhất đừng gặp lại.

  Đào Nhiễm cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo, rõ mới là thứ Sáu, đã thấy Ngụy Tây Trầm bước vào quán trà sữa ngay khi Giang Diệp rời đi.

  Đào Nhiễm suýt nữa phun nước chanh ra khỏi miệng.

  Mẹ kiếp, Ngụy Tây Trầm đã nhìn thấy gì? Nghe được điều gì? Sẽ hiểu lầm không đây?

  Cô lén nhìn phản ứng của anh, chàng trai mặc áo sơ mi đen, bên ngoài vẫn có chút hơi nóng phả vào, ánh mắt nhìn không rõ tâm tình nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, không một tia tức giận.

  Anh sờ mặt cô, ở trong quán trà sữa máy lạnh lâu như vậy, mặt cô lạnh băng, anh nheo mắt lại.

  Ngụy Tây Trầm gọi thêm một cốc nước lọc ở nhiệt độ phòng cho cô và một cốc trà đá cho mình.

  Đào Nhiễm nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc kỳ lạ nào trong Ngụy Tây Trầm, nhưng chuyện này vốn dĩ là cô đuối lý. Sau này không nên trêu chọc Giang Diệp, dù sao cũng là cô sai, cô là một người xấu xa. Nhưng cô cũng rất ngoan..

  Miệng cô cũng ngọt ngào: "Ngụy Tây Trầm, em nhớ anh."

Anh nhướng mày và mỉm cười, sau đó đặt nước lên bàn của cô, lấy tay kéo rèm lại.

  Tầm nhìn của anh đột nhiên mờ đi, Ngụy Tây Trầm bật ngọn đèn vàng ấm áp bên cạnh anh. Quán trà sữa này vốn là phong cách cổ, ngay cả rèm cửa cũng thế, đây là địa điểm yêu thích của các nam nữ văn nghệ lui tới.

  Nhưng bởi vì mặt tiền cửa hàng không lớn, cũng không có phòng riêng cho nên từng phòng nhỏ đều có rèm che, không muốn người ta nhìn thấy thì chỉ cần kéo rèm, cũng rất tiện lợi.

  Đào Nhiễm luôn cảm thấy không ổn.

  Nhưng thấy Ngụy Tây Trầm không có biểu hiện nổi điên, cô có chút thấp thỏm, cố ý nũng nịu nói: "Anh còn không nói nhớ em đó." Đúng là cô cũng nghe mấy lời này cũng thấy ghê, nhưng Ngụy Tây Trầm bình thường dễ trúng mấy chiêu này nhất.

  Ngụy Tây Trầm nhấp một ngụm trà, đuôi mắt giương lên lộ ra một tia nguy hiểm màu đỏ. Anh không lo lắng việc cô trêu hoa ghẹo nguyệt, bên người oanh oanh yến yến, nhưng Giang Diệp không thể không bận tâm, dù sao thì Đào Nhiễm cũng từng phải lòng người đó.

  Đôi khi hormone quấy phá cũng thật đáng sợ.

  Ngụy Tây Trầm nói: "Đến đây ngồi."

  "Ồ." Cô đi một cách tự nhiên nhất có thể, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bỏ trống bên cạnh anh.

  Ngụy Tây Trầm lạnh lùng bổ sung: "Ngồi lên đùi anh."

  "..." Cô thật sự không khống chế được đỏ mặt. Nhưng ngoài lương tâm cắn rứt, cô cũng có chút tò mò về cảm giác này, liền ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh.

  Cô thích đẹp, mùa hè thích mặc váy ngắn, chiếc váy ngắn màu xanh đậm làm cho đôi chân của cô càng trắng và dài.

  Anh ôm eo Đào Nhiễm, cảm giác đúng là mình thật sự nhẫn nại. Khi ở bên cô, anh rất tôn trọng cô, coi cô như báu vật.

  Nhưng nhớ lại bóng lưng vừa rồi của Giang Diệp, anh không thể khống chế cảm xúc run rẩy, tức giận, cáu kỉnh và sắp phát điên.

 Nhưng Ngụy Tây Trầm nóng giận đúng chỗ, dù sao trong những năm ở Thanh Từ, lúc đau đớn cũng cười, khổ sở cũng cười. Cảm xúc của anh kiềm chế hơn nhiều so với Giang Diệp.

"Cúi xuống hôn anh đi." Anh nói, ngón tay đan chặt với cô.

  "..." Chà, cô biết Ngụy Tây Trầm lại nổi điên rồi. Nếu như trước đây cô còn sợ hãi, nhưng giống như Phùng Kỳ đã nói, Ngụy Tây Trầm chiều chuộng cô rất nhiều, cô cũng nhận ra thân phận mình, cô là bạn gái của anh, không phải đàn em của anh.

  Cô có quyền không phối hợp với anh nha.

  Bàn tay rảnh rỗi của cô ấn trán anh: "Không."

  Đôi mắt anh sẫm lại, lúc này anh trông thật lạ.

  Đào Nhiễm càng không sợ, bây giờ cô gan lớn, hơn nữa muốn xem Nguỵ Tây Trầm đẹp trai này sẽ như thế nào. Anh là trời cao thì vẫn cần dựa vào cô, cô cười hì hì nói: "Anh phải nghe lời em."

  Anh nắm lấy bàn tay đang sờ trán của cô, vẫn không nói không cười.

  Đào Nhiễm cảm thấy anh thực sự rất khó đối phó, có thể là một quý ông phong độ lịch lãm một chút không? Nàng nghĩ anh sẽ nói vài câu, sau đó mình sẽ hỏi Ngụy Tây Trầm anh không yêu em sao? Nhưng lúc này cô lại cảm thấy không nên tiếp tục khiêu khích anh, chủ động nói trước chuyện vừa rồi: "Vừa rồi Giang Diệp tới tìm em."

  "Ừ." Vẻ mặt anh không thay đổi, Đào Nhiễm cảm thấy ngón tay bị anh nắm rất đau.

  "Nhẹ một chút, đau quá." Thấy anh thả lỏng, cô mới thoải mái giải thích, "Em đã sớm không còn thích hắn, chỉ thích anh."

  Mấy lời hỗn trướng như vậy, cũng chỉ có cô có thể nói một cách tự nhiên như vậy.

  "Em từng thích hắn?"

  "..."

  Đào Nhiễm khổ không nói nên lời, "Thật ra khéo o không phải."

  Anh nhìn cô, để xem cô sẽ giãy giụa như nào. Đào Nhiễm ho khan hai tiếng, bình thường anh rất cưng chiều cô, nhưng khi chạm đến điểm mấu chốt, anh lại biến thành cầm thú. Thấy mình không thể lừa được, Đào Nhiễm dũng cảm nói: "Lúc đó em chỉ thấy anh ta đẹp mắt, anh biết mà, tuổi trẻ ai chẳng có lúc phù phiếm, tâm trí mê mẩn, có lẽ lúc đó đầu óc em không tỉnh táo, em sai rồi.

  Anh nghiêm túc nói: "Anh cũng đẹp mà."

  Đào Nhiễm bật cười, chủ động hôn lên má anh: "Ừ nha, anh đẹp trai nhất thế giới."

  Trong mắt anh hiện lên ý cười, anh áp vào trán cô, không khỏi trách mắng cô: "Tiểu hỗn đản."

  Đào Nhiễm đáp lại anh: "Đại hỗn đản."

*Đoạn này nguyên tác là "tiểu hỗn đản" với "đại hỗn đản", hiện tại mình chưa nghĩ ra từ gì thế.

  Anh hiện tại thật sự bị cô chọc cười, nhưng vẫn sẽ không quên lời nên nói: "Em hứa với anh đi, vĩnh viễn ở bên anh, không đượcthích người khác."

  Cô không chút nghĩ ngợi nói: "Được."

  Ngụy Tây Trầm có chút sầu, cô cứ không tim không phổi như vậy, nói mấy lời hứa hẹn đều không cần động não sao?

  Ngụy Tây Trầm nói: "Chỉ cần em còn ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn đối tốt với em."

  Cô cảm thấy ngọt ngào: "Ừ được."

  Không ngờ phong cách Ngụy Tây Trầm lại thay đổi: "Nếu như em lại quên anh, hay dám phản bội bỏ rơi anh một lần..." Anh còn chưa nói xong, nhưng giọng điệu lạnh lùng vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.

  Đào Nhiễm cười: "Không có không có."

  Làm gì có nhiều đến lần nữa, cuộc sống không có nhiều chuyện cẩu huyết như vậy đi?

  Nhưng một thời gian sau, cô hiểu rằng đừng nói quá vẹn toàn, cuộc sống đôi khi rất cẩu huyết. Cô nghĩ mình là một người bình thường, nhưng khi số phận rẽ ngoặt, cô trở thành nữ chính trong truyện bị tổng tài bá đạo ngược.

  Còn cho cô đóng nguyên bộ.

Thực tế làm nên cuộc sống, tiểu thuyết bắt đầu từ hiện thực, mọi thứ đều có thể.

  Cuộc đời trải qua bao nhiêu bước, bước mà cô sắp đi, lại là một bước kích thích nhất.

  Và Ngụy Tây Trầm đã bước vô số bước để kiên định đi về phía cô. Chỉ sợ cô dám lùi một bước, anh có lẽ sẽ phát điên.