Ăn lẩu xong, cả nhóm cùng sang KTV bên cạnh tiệm lẩu. Khúc Trực trước giờ không thích tham gia mấy trò này, Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực theo bọn họ sang KTV, hỏi một câu: “Ngày mai cậu không đi làm hả? Còn đi hát karaoke?”

Lương Tuệ Tuệ đi đằng trước nghe cô nói, quay đầu lại bảo: “Vì lo lắng mọi người mai còn đi làm, cho nên mình chỉ hát đến mười một giờ thôi ạ!”

Khách sạn thuộc loại ngành dịch vụ, không tồn tại ngày nghỉ, thế nên Lương Tuệ Tuệ cũng không cố ý chọn cuối tuần. Ngày mai cô cũng phải làm ca sáng, cho nên lúc bắt đầu đã không tính chơi quá muộn.

Trịnh Bảo Châu nghe cô nàng bảo vậy, bèn không nói gì nữa, Lương Tuệ Tuệ đã đặt một phòng lớn, trong phòng đặt vài mâm trái cây và vài chai bia. Tiểu Ngọc đi vào xong liền cùng Lương Tuệ Tuệ đi chọn bài, dọc đường còn thì thà thì thụt, thi thoảng lại liếc trộm Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực mấy cái.

Trịnh Bảo Châu: “…”

Dẫu cho bọn họ có chọn tình ca hát đôi thật thì cô cũng không hát được.

Có người lên hát xong, không khí trong phòng chẳng mấy chốc đã nóng lên, trước đây vào những lúc này, mọi người đều công nhận Tiểu Ngọc là người giữ mic, không ngờ hôm nay Lương Tuệ Tuệ hát còn high hơn Tiểu Ngọc, liên tục vài bài đều là của cô nàng.

“Tuệ Tuệ, cậu đừng hát mãi thế, mau chuyển bài của người khác lên đê.” Tiểu Ngọc vừa ăn dưa hấu trong mâm hoa quả, vừa giục Lương Tuệ Tuệ. Lương Tuệ Tuệ ờ một cái, nhân lúc còn nhạc dạo, mau mắn thao tác trên màn hình.

Bài hát đó kết thúc, trong phòng vang lên khúc nhạc dạo nhẹ và nhanh, tiếp đó trên màn hình hiện lên một MTV xưa ơi là xưa.

“Tới rồi tới rồi, bài của cô Bảo Châu và anh Khúc!” Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc mỗi người một mic, phân biệt nhét cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Không phải chứ, bọn này chọn tình ca hát đôi cũng được, nhưng sao lại chọn bài xưa như Trái Đất thế này? Cảm thấy cô không biết hát nhạc hiện đại à!

Chị cũng không già hơn mấy đứa bao nhiêu đâu!

“Tôi không biết hát..” Khúc Trực dứt khoát thả luôn mic lên bàn. Trịnh Bảo Châu cũng nói theo: “Chị còn chưa nghe qua bài này cơ!”

“Chả có lẽ!” Tiểu Ngọc kinh nhạc nhìn họ, “Bài này nổi tiếng vậy mà, sao hai anh chị không biết hát hết vậy!”

“Đúng đúng, em còn biết nữa là!” Lương Tuệ Tuệ ngồi cạnh phụ họa.

Trịnh Bảo Châu đập tay một cái: “Thế thì tốt quá, hai em hát đi! Mau!”

“…”

Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc vẫn không chịu được cám dỗ, cầm mic lên hát, hai người quả không bốc phét, hát rất lưu loát, thậm chí còn học điệu nhảy trong MTV, bắt đầu nhảy theo.

Hai người hát xong, lại ồn ào chọn bài mới cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu vội đứng dậy: “Chị ra ngoài mua ít đồ ăn vặt cho mọi người nhé!”

Lương Tuệ Tuệ chưa kịp từ chối, Trịnh Bảo Châu đã vội vội vàng vàng đẩy cửa đi ra.

Lúc mới vào, Trịnh Bảo Châu thấy trong này có một siêu thị nhỏ, tuy mua đồ ăn vặt trong này đắt hơn ở ngoài nhiều, nhưng người ta vốn dựa vào rượu bia để kiếm tiền, phí phòng chẳng kiếm được mấy.

Trang hoàng trong KTV rất là huyền ảo, bốn phía nhìn chẳng khác gì nhau, Trịnh bảo Châu lại đến lần đầu, tìm không ra cái siêu thị nhỏ lúc nãy. Cô đang định hỏi nhân viên, lại nghe thấy có người gọi mình, giọng hớn hở cực kỳ: “Cô Bảo Châu? Cô tới đây hát à?”

Trịnh Bảo Châu quay đầu, thấy người đã lâu không gặp – Đàm Diệu.

Cô khẽ cười gật đầu, nói với Đàm Diệu tới gần: “Đi liên hoan với nhân viên, anh cũng tới hát hả?”

Đàm Diệu đáp: “KTV này do anh em của tôi mở! Bình thường bọn tôi xong việc hay tới đây tụ tập!”

“Ồ…ra là vậy.”

Dạo này Đàm Diệu ngày nào cũng bị ông bố nhà mình bắt đi làm ở công ty, đã lâu không gặp Trịnh Bảo Châu, anh ta đang sầu không biết làm sao, Trịnh Bảo Châu đã tự tìm đến. Đây gọi là gì? Đây là duyên phận à nha.

Cơ hội trời cho, không nắm lấy thì không đáng làm người. Đàm Diệu lập tức ân cần nói: “Hôm nay tôi bao, các cô muốn ăn gì cứ việc gọi!”

“Ấy cái này…” Trịnh Bảo Châu hơi do dự, “Không tốt lắm đâu.”

“Không có gì, các cô tới địa bàn của tôi, không lý nào lại để các cô tự trả tiền, truyền ra ngoài thì thiếu gia Đàm tôi còn mặt mũi nào nữa?”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Anh vui là được.

Trịnh Bảo Châu vốn đi ra mua đồ ăn vặt, Đàm Diệu quen cửa quen nẻo mang cô đi siêu thị nhỏ. Trịnh Bảo Châu xách giỏ mua sắm, cũng ngại không lấy quá nhiều, Đàm Diệu trực tiếp cho cô một cái xe đẩy, ào một cái ném đồ vào trong.

Trịnh Bảo Châu: “….”

Cuối cùng cô và Đàm Diệu đẩy một xe đồ ăn vặt về phòng.

Thấy Đàm Diệu cùng Trịnh Bảo Châu đi vào, tiếng hát trong phòng đứt đoạn. Lương Tuệ Tuệ đứng dậy từ sofa, có chút ngạc nhiên nhìn Đàm Diệu: “Anh Đàm? Sao anh lại ở đây thế?”

Đàm Diệu đáp: “Chỗ này do bạn tôi mở, hôm nay cũng đúng lúc bọn tôi tới chơi.”

“Ồ….” Lương Tuệ Tuệ giờ hối hận, sớm biết thế, cô nàng tình nguyện đi đường xa, cũng phải chọn một KTV khác!

Con xe đẩy Trịnh Bảo Châu đẩy vào phòng cũng đặc biệt chói mắt, mọi người chào Đàm Diệu xong, ánh mắt rào rào chĩa vào xe đẩy hàng. Trịnh Bảo Châu cười ha ha, rồi nói với họ:  “Đây là Đàm Diệu mời.”

“Đúng đúng, mọi người đừng khách sáo với tôi nhé.” Đàm Diệu nhiệt tình kêu mọi người ăn uống. Lương Tuệ Tuệ cầm một ít đồ trên xe đẩy xuống, nhìn Khúc Trực hỏi: “Anh Khúc, anh có muốn ăn gì không?”

Khúc Trực nhìn đồ ăn vặt đầy ắp một xe, ngồi im trên sofa: “Toàn là bánh phồng, tối muộn ăn mấy cái này béo lắm.”

Cái tay duỗi tới gói khoai chiên của Lương Tuệ Tuệ bỗng có hơi do dự: “Vậy em  cũng không ăn nữa.”

“Sao lại không ăn, đừng nghe anh ta.” Đàm Diệc liếc Khúc Trực một cái, nhét gói khoai chiên vào tay Lương Tuệ Tuệ, “Ăn một miếng chẳng béo được, thỉnh thoảng thả phanh một chút cũng không sao!”

Khúc Trực nâng mắt, cũng nhìn Đàm Diệu một cái: “Anh số không trông không giống người thỉnh thoảng mới thả phanh ha.”

Đàm Diệu vốn định phản bác, nhưng đột nhiên nhận ra có gì sai sai: “Nhầm à, anh số không là ai? Tôi họ Đàm.”

“Ờ, xin lỗi.” Khúc Trực nói xin lỗi chẳng chút thành ý, “Tôi cứ hoảng cho rằng, anh tên không so bốn.”

Đàm Diệu: “….”

Đừng nhắc tới con số ấy nữa! Có được không!

“Cái anh này…” Đàm Diệu xắn tay áo, ra vẻ muốn cự cãi với Khúc Trực, “Anh nói chuyện cứ âm dương quái gở thế hả?”

Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh gật đầu một cái: “Phải đó.”

Đàm Diệu: “….”

Tiểu Ngọc nhìn ba người, cười ha ha đi tới giảng hòa: “Gì thế, mọi người đừng đứng đó nữa, hát tiếp thôi!”

“Đúng đúng, hát tiếp đi.” Lương Tuệ Tuệ phụ họa theo.

Đàm Diệu hào hứng nói: “Cô Bảo Châu, hai ta song ca một bài tình yêu đi!”

Tiểu Ngọc: “…”

Nếu anh Khúc tích cực được một nửa như vậy, CP của cô đã HE rồi. 🙂

Đàm Diệu định cầm mic, Khúc Trực lại duỗi tay, tóm cái mic trên bàn đi: “Bài tiếp theo là của tôi.”

“….Được.” Đàm Diệu ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh hát trước đi.”

Lương Tuệ Tuệ vội đẩy bài hát duy nhất mà Khúc Trực chọn lên đầu.

Bài Khúc Trực chọn là bài của Lệ Thâm, nhạc của Lệ Thâm có tiếng là tình cảm và cuốn hút, tuy không khó hát như nhạc của Cố Tín, nhưng muốn hay cũng rất là thử thách ngón hát, hơn nữa yêu cầu về chất giọng cũng khá cao.

Khúc Trực vừa cất tiếng, thanh âm từ tính đã khiến mọi người chú ý. Bình thường giọng anh nói đã rất dễ nghe, nhưng khi hát càng trầm ấm êm tai. Khúc Trực hát không có nhiều kỹ xảo, chủ yếu dựa vào chất giọng trời phú để ghi điểm.

Trịnh Bảo Châu quen biết Khúc Trực từng ấy năm, cũng chưa nghe anh hát được mấy lần, hôm nay Khúc Trực theo bọn họ đi KTV đã rất khác thường rồi, vậy mà còn có hứng hát một bài?

…Tuy vậy, anh hát đúng là hay thật.

Cả phòng đều đắm chìm trong tiếng hát cuốn hút của Khúc Trực, sau khi hết bài, Tiểu Ngọc còn chưa đã thèm vỗ tay đầu tiên, còn hô hay quá với Khúc Trực. Lương Tuệ Tuệ cũng vừa vỗ tay, vừa nhìn Khúc Trực nói: “Anh Khúc hát hay quá! Thêm bài nữa đi ạ!”

Khúc Trực đương nhiên không hát tiếp, anh đưa mic cho Đàm Diệu, điệu bộ rất lịch sự: “Bài tiếp theo để…anh Đàm đi.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ “Đàm”.

Đàm Diệu nãy còn ồn ào muốn song ca với Trịnh Bảo Châu, lúc này lại thoái thác: “Ấy, tôi thấy anh nói đúng, hát cũng phải có trước có sau, tôi chờ thêm lát nữa.”

Giỡn hả, ai muốn hát ngay sau anh ta chứ? Anh ta kéo tiêu chuẩn lên cao thế, mình hát sau anh ta, chẳng phải tự rước nhục?

“Để con gái hát trước đi.”

Đây là quyết định sai lầm nhất tối nay của Đàm Diệu, vì anh ta phát hiện, từ khi giao mic cho bọn Lương Tuệ Tuệ, thì nó chẳng còn quay về tay anh ta nữa. 🙂

Đến mười một giờ, chuông báo của Tiểu Ngọc vang lên, cô nàng ấn hủy, rồi nói với mọi người: “Mười một giờ rồi về thôi.”

Đàm Diệu đang xoa tay lăm le chuẩn bị hô hào mọi người chơi Thách hay Thật ngớ ra: “Sớm này đã về rồi á?”

Tiểu Ngọc đáp: “Vâng, ngày mai mọi người phải đi làm, với cả bọn em ở hơi xa đây.”

Khúc Trực cầm áo khoác của mình, đứng lên khỏi sofa: “Mọi người nhớ cầm đồ của mình nhé.”

Đàm Diệu nhìn bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, lặng lẽ bỏ bài trên tay xuống.

“Cảm ơn đồ ăn vặt của anh Đàm ạ.” Lương Tuệ Tuệ vừa nhét đồ ăn vào túi, vừa nói với Đàm Diệu. Tuy đồ ăn vặt chưa ăn hết, nhưng có thể mang về, may hôm nay mọi người đeo túi cũng to, không thì chẳng nhét hết nhiều đồ ăn vặt như thế!

“Vậy bọn tôi đi trước nhé.” Trịnh Bảo Châu cười với Đàm Diệu một cái, rồi theo mọi người ra khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại một mình Đàm Diệu, mic rốt cuộc đã về tay anh ta. 🙂

Anh ta chọn cho mình bài 《Đêm cô đơn 》, bắt đầu quỷ khóc sói gào trong phòng hát.

Bạn của Đàm Diệu ở ngoài đi vào, liếc Đàm Diệu một cái: “Tình huống gi đây? Bọn họ về sớm thế à?”

“Phải, bảo mai còn phải đi làm.” Đàm Diệu trả lời một câu, rồi tiếp tục quỷ khóc sói gào.

Người bạn đứng ở cửa nghe một lúc, cuối cùng không chịu được phải che tai: “Thiếu gia Đàm ơi, mày bị bà chủ Trịnh kia đá rồi hả?”

“Đá cái giề, mày đừng có nói bừa!” Đàm Diệu húng hồn chỉ trích gã, “Share tin bậy quá 500 lần sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy!”

“….Chẹp, mày đừng để không mê được người ta, ngược lại tự gục trước á.”

“….Xì, sao thế được!” Đàm Diệu nói, đoạn lại nhớ tới “Trình Giảo Kim” tối nay, “Nhưng người theo đuổi cô ấy đúng là nhiều, hình như còn có một tên thanh mai trúc mã nữa.”

Thanh mai trúc mã của Trịnh Bảo Châu lúc này đang ngồi trên xe về, Trịnh Bảo Châu lái xe ở bên, liếc anh qua khóe mắt: “Đàm Diệu đắc tội cậu khi nào à?”

Khúc Trực chẳng thèm nghĩ, đáp: “Không”

Trịnh Bảo Châu cơ bản không tin, cơ mà lúc trước Khúc Trực và Đàm Diệu cũng chỉ gặp mặt một lần, cô không nghĩ ra người ta đào đâu ra cơ hội để đắc tội anh?

Tiểu Ngọc ở ghế sau lanh trí phát ngôn: “Có phải anh Khúc ghen không?”

Trịnh Bảo Châu & Khúc Trực: “….”

“Tôi tin anh ta không đắc tội cậu.” Trịnh Bảo Châu nghe lời sửa miệng, “Có lẽ anh ta trời sinh đáng ghét rồi.”

“….Ờ.” Khúc Trực không nặng không nhẹ đáp một tiếng.

“Nhưng hôm nay anh Khúc hát hay thật á! Lần sau bọn mình lại cùng đi nhé!” Lương Tuệ Tuệ lại gửi lời mời lần nữa, hôm nay từ đầu chí cuối cô nàng vẫn chưa được nghe cô Bảo Châu và anh Khúc song ca, sao có thể bỏ qua được!

Khúc Trực trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Vậy lần sau tôi kêu cả Tề Thịnh nhé, anh ấy cực kỳ thích hát.”

Lương Tuệ Tuệ: “….”

Cái đó thì không cần ạ.

Lúc về tới nông trường Ánh Sao đã là mười một giờ bốn mươi, mọi người vừa ngáp vừa trở về phòng. Vì tối nay ăn lẩu, Trịnh Bảo Châu dù mệt cũng kiên trì tắm rửa. Nói ra cũng kỳ, rõ ràng vừa buồn ngủ chết được, nhưng nằm lên giường rồi, ủa alô, đột nhiên lại muốn nghịch di động một lát.

Trịnh Bảo Châu cầm di động lướt weibo, trên weibo đã có tài khoản marketing bắt đầu lộ tin Lâm Tử Khâm có thể sẽ đóng một IP lớn. Trịnh Bảo Châu đoán tin này đều do đoàn làm phim cố ý leak ra, tính làm nóng cho phim.

Cô đang nghĩ tới đạo diễn Tiểu Cao của bọn họ, đạo diễn Tiểu Cao liền nhắn tin cho cô: “Thời gian gặp đoàn làm phim vào hai giờ rưỡi chiều ngày kia.”

Bên dưới còn kèm định vị của khách sạn.

Trịnh Bảo Châu: Oa, đạo diễn Cao giờ này còn chưa ngủ ạ? Đúng là chuyên nghiệp [Khâm phục]

Cao Bác Vân: Nịnh tôi cũng vô dụng, ngày kia tôi không đi, đạo diễn casting và mấy người phụ trách sáng tạo khác sẽ đến đó [Cười mỉm]

Trịnh Bảo Châu: ….À, vậy tôi ngủ trước nhé [Ngủ ngon.jpg]

Cao Bác Vân: Ha [Cười mỉm]

Cao Bác Vân quả thật bận mãi đến giờ này,  《Tân nguyệt vấn tâm kiếm 》là cơ hội không dễ gì anh ta mới tranh được, lại có rất nhiều châu ngọc phía trước, áp lực của anh ta kỳ thật rất lớn. nếu remake một bản mới kinh điển, danh tiếng của anh ta sẽ nổi như cồn trong giới, nếu không được, vậy thì danh tiếng của anh ta cũng nổi như cồn luôn, chẳng qua là nổi tai tiếng.

Anh ta vừa đứng dậy khỏi máy tính, cửa phòng đã bị gõ vang: “Bác Vân, con ngủ chưa?”

Cao Bác Vân nghe tiếng, hơi ngẩn ra, rồi bước lên mở cửa cho bố: “Bố, muộn rồi sao bố còn chưa ngủ ạ?”

Cao Thiên Minh mặc áo khoác, đi dép lê tiến vào: “Vừa nãy đang xem thông tin diễn viên con gửi, có chút chuyện muốn tâm sự với con.”

“À…” Cao Bác Vân theo bố đến cạnh sofa, ngồi xuống, “Bố, lúc trước bố đã nói, không tham dự việc chọn vai của con.”

Cao Thiên Minh cười khẩy một tiếng: “Bố cũng không nói sẽ can thiệp mà, bố chỉ muốn hỏi, khách mời tên Trịnh Bảo Châu, con gặp được ở đâu?”

Cao Bác Vân không ngờ ông đột nhiên hỏi về Trịnh Bảo Châu, nhưng nghĩ kĩ thì cũng không bất ngờ gì: “Ở phim trường đấy ạ, cô ấy chờ xe, con thấy điều kiện rất tốt, bèn lên hỏi phương thức liên hệ. Bố, có phải bố cũng thấy cô ấy giống Tô Minh Mỹ?”

Cao Thiên Minh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Là vì cô ấy giống Tô Minh Mỹ, nên con chọn?”

“Cũng không phải thế, chỉ là vừa nhìn đã thấy đẹp đến chói lòa, tới gần mới phát hiện cô ấy rất giống Tô Minh Mỹ.”

“Ừ…” Cao Thiên Minh ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì, một hồi lâu không nói.

“Sao thế ạ?” Cao Bác Vân hỏi một câu.

“Không sao.” Cao Thiên Minh khép vạt áo, dậy khỏi sofa, “Đúng rồi, lúc nào bọn con gặp đoàn?”

“Chiều ngày kia, ở Bác Mỹ.”

Cao Thiên Minh gật đầu, nói: “Không bận gì thì ngủ sớm đi, còn trẻ cũng đừng suốt ngày thức đêm.”

“Dạ…” Cao Bác Vân nhìn bố anh ta đi xa, có phần ù ù cạc cạc, thế là bố anh ta nửa đêm tới cửa, chỉ để hỏi vấn đề này?

….Có thể thấy đạo diễn Cao thích Tô Minh Mỹ thật đấy.

Hôm sau, mới sáng sớm đã có một cặp vợ chồng trung niên tới khách sạn của Trịnh Bảo Châu. Tiểu Ngọc thấy họ tới, cười hỏi: “Chào buổi sáng, hai bác muốn nghỉ lại ạ?”

Người phụ nữ mặc áo bông nhìn cô, mở miệng nói: “Hai bác không ở, hai bác tới tìm Lương Tuệ Tuệ.”