“Cái gì? Ly hôn?! Thẩm Sơ Phong, anh đùa em đấy à? Em bước vào nhà anh chưa được một tháng anh đã muốn ly hôn với em.

Rốt cuộc là anh xem là cái gì vậy hả?”
Hách Giai tức điên quát vào điện thoại.

Lúc nhìn thấy Thẩm Sơ Phong chủ động gọi cho mình, cô đã cực kì vui vẻ, còn nghĩ vì mình tốt đẹp nhiệt tình nên anh mới động lòng.

Không ngờ, vừa bắt máy lại nhận được một tin trời giáng.
Thẩm Sơ Phong muốn ly hôn với cô.

Anh không hỏi ý kiến cô, chỉ đơn giản thông báo tựa như muốn vứt bỏ một món đồ hết giá trị.
“Em không đồng ý.

Sơ Phong, em làm sai ở đâu? Anh nói đi.

Em sẽ sửa mà.”
“Hách Giai, ngày đó, tôi đã nói rồi.

Chỉ cần tôi muốn, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc, chính cô cũng đồng ý với điều đó.

Bây giờ cô muốn lật lọng sao?”
“Thẩm Sơ Phong, em xin anh mà.

Em yêu anh.

Mười năm qua…”
Hách Giai còn chưa kịp bày tỏ hết tấm lòng của mình thì đầu dây bên kia, Thẩm Sơ Phong đã nhanh chóng cúp máy.
“Aaaaaa….


Không thể nào…”
Hách Giai hét lớn lên như điên, đập phá lung tung toàn bộ đồ đạc nằm trong tầm mắt mình.
Ngay từ đầu, chỉ khi vừa lướt qua Thẩm Sơ Phong, cô đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.

Buổi gặp gỡ trên chiếc tàu Hoàng gia đó cũng chính là cô tự tay sắp xếp để bản thân được xuất hiện đẹp đẽ kiều diễm nhất trong mắt anh.
Mất đi Tiêu Hạ An, mười năm qua cô đã luôn ở bên cạnh chỉ chờ mong anh có thể nhìn thấy mình.

Thế nhưng mới chỉ trở thành vợ chồng chưa đầy một tháng, Thẩm Sơ Phong đã muốn ly dị với cô.
Hách Giai cảm thấy bản thân mình thật giống một tên hề nhảy nhót mua vui cho thiên hạ xem.
“Không được, không thể nào, chắc chắn anh ấy chỉ nói đùa mà thôi.

Không thể nào… đúng vậy.”
Hách Giai đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm tự an ủi bản thân mình.

Cô lắp bắp một lúc lâu, bỗng nhiên sực tỉnh.
Thẩm Sơ Phong vừa đến thành phố B chưa được một ngày đêm liền muốn ly hôn với cô.

Chẳng lẽ ở đó có hồ ly tinh quyến rũ anh ấy?
Hách Giai đứng ngồi không yên, ngay trong đêm đó đã lên máy bay đến thành phố B.

Khó khăn lắm cô mới có được ngày hôm nay, cô không thể để bất kì ai hất mình xuống vị trí phu nhân Thẩm gia được.
...***...
Thẩm Sơ Phong ở B thành sau khi dập máy liền đốt một điếu thuốc.

Mười năm qua, hắn càng ngày càng nghiện thuốc nặng hơn, lại còn nghiện mùi thuốc lá mà trước kia Tiêu Hạ An hay hút.
Sắp xếp hết việc cá nhân và công ty, Thẩm Sơ Phong cố ý kéo dài thời gian công tác ở thành phố B.

Nơi này có người hắn tìm kiếm mong muốn bao lâu nay, không đợi được cậu, hắn không thể quay về.
Lấy từ trong ví ra một tấm hình hồi đại học của Tiêu Hạ An, Thẩm Sơ Phong nhẹ nhàng vuốt ve lên nó.
“Hạ An, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.

Em vẫn giống y hệt ngày nào, thật tốt.”
Thật tốt vì em vẫn còn sống trên đời này để đợi anh tìm thấy em.

Thật tốt vì em vẫn như ngày nào không hề thay đổi.
Thật tốt vì chúng ta vẫn vậy.
...***...
Sột soạt… sột soạt….
“Ưm… mới sáng sớm mà Tiểu An làm gì thế nhỉ?”
Thẩm Diệc Hành vươn vai, từ trong cơn ngái ngủ lò dò đi ra ngoài phòng khách.

Ông hít hít mũi liền ngửi thấy một mùi thơm lừng cực kì hấp dẫn bốc lên.
“Ưm..

Hạ An à, sao nấu nhiều món thế con?”
Nhìn bàn ăn trải đủ món đủ màu sắc, Thẩm Diệc Hành liền mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
“Chú không nhớ sao? Hôm qua anh Sơ Phong hẹn sáng nay đến nhà chúng ta ăn sáng.

Con muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.”

Thẩm Diệc Hành liền tức đến không nói nên lời.

Cái gì mà chỉ đầy đủ một chút?
Thẩm Sơ Phong vừa nói muốn tới nhà ăn sáng, Tiểu An liền dậy từ bốn giờ sáng mà chuẩn bị một bàn ăn cứ như chuẩn bị cho vua chúa vậy.

Ông nuôi nó hơn mười năm nay còn chưa có đãi ngộ như vậy đâu.
“Mới quen nó được một ngày mà con đã nhiệt tình quá rồi nhỉ? Sao con không nhiệt tình như vậy với mấy cô gái mà chú giới thiệu cho đi.”
Tiêu Hạ An vừa đánh trứng vừa chu chu cái mỏ xinh ra, làm nũng.
“Còn không phải vì anh ấy là người quen của chú nên con mới đối xử tốt hay sao? Con là vì mặt mũi của chú hết mà.”
“Hừ…”
Thẩm Diệc Hành sống quá nửa đời người sao có thể không nghe ra lời nói dối sức sẹo của Tiêu Hạ An chứ.

Rõ ràng, dù đã qua mười năm nhưng thói quen phục tùng mệnh lệnh, đối xử tốt với Thẩm Sơ Phong đã in sâu vào máu của Tiêu Hạ An.
Chỉ cần một tín hiệu là nó sẽ trỗi dậy ngay lập tức.
Ông nhìn Tiêu Hạ An vừa đánh trứng vừa cười tươi, lại còn ca hát.

Linh hồn mẹ chồng ác độc lại lần nữa trỗi dậy.
Lát nữa ông có nên đóng sập cửa ngăn tên nghịch tử đó ở ngoài không nhỉ? Tốt nhất là cho nó một chậu nước rửa chân để nó khỏi bén mảng đến đây là tốt nhất.
Nhưng mà Thẩm Diệc Hành còn chưa suy nghĩ ra biện pháp đối phó thì Thẩm Sơ Phong từ sáu giờ sáng đã có mặt trước cửa nhà ông.
Khác với hôm qua, hôm nay Thẩm Sơ Phong ăn mặc có vẻ thoải mái, cực kì phóng khoáng, lại càng tôn lên vẻ đẹp trai chững chạc vốn có của hắn.

Nhưng lọt vào trong mắt của Thẩm Diệc Hành thì ông ấy lại tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.
“Hạ An, tôi đến rồi đấy.”
Thẩm Sơ Phong lách qua người cha ruột mình tiến thẳng vào trong bếp.

Anh đặt mớ trái cây mình vừa mua xuống bàn, nhìn một bàn thức ăn tràn đầy màu sắc liền cảm thấy bản thân thật sự an ủi.
Hạ An tuy mất trí nhớ nhưng vẫn như ngày xưa, nhớ rõ bản thân hắn thích gì.
“Sao anh đến sớm thế? Anh chờ một chút nhé.

Đồ ăn sắp có rồi.”
Tiêu Hạ An quay lưng vào bếp nên không nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng thiêu đốt của Thẩm Sơ Phong nhìn mình.
Thẩm Sơ Phong ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn cậu một cách say sưa, tựa như bù đắp cho mấy năm qua vậy.
“Hạ An, cậu nấu ăn giỏi quá.”
“Là chú Túc dạy giỏi a.

Lúc mới tỉnh dậy, tôi không biết làm gì cả.


Cũng may hai chú đều kiên nhẫn chỉ dạy nên tôi mới có được ngày hôm nay.”
Thẩm Sơ Phong bấm bấm ngón tay, cuối cùng vẫn là quyết định nói ra.
“Cậu..

tôi nghe nói là cậu mất trí nhớ.

Cậu có muốn tìm lại những kí ức trước kia hay không?”
Người đang đứng bếp bỗng nhiên ngừng dao lại, con tim của Thẩm Sơ Phong cũng đập mạnh liên hồi.
Hắn không biết bản thân đang mong chờ câu trả lời như thế nào.

Là có hay là không?
Những ngày tháng trước kia cả hai ở bên nhau, có đau đớn nhưng cũng có ngọt ngào.

Thẩm Sơ Phong chỉ muốn Tiêu Hạ An nhớ đến hắn chính là người thân cận nhất của cậu, chứ tuyệt nhiên không muốn cậu nhớ đến những việc xấu xa trước kia hắn làm.
Nhưng tất nhiên, ông trời không cho ai tất cả, lựa chọn như thế nào không nằm trong tay hắn mà nằm ở Hạ An.
Tiêu Hạ An ngừng một chút rồi cuối cùng cười nhẹ lắc đầu, cậu ngập ngừng.
“Không hiểu sao mười năm nay, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn lấy lại kí ức.

Cũng không muốn tìm hiểu cuộc sống trước kia.

Lạ lắm đúng không? Nhưng thật sự sâu trong lòng tôi chỉ muốn an yên như hiện tại.

Không biết làm sao nữa?”
Thẩm Sơ Phong sững người, hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Chỉ biết từ những gì cậu nói ra, có lẽ kí ức về hắn đối với Tiêu Hạ An cũng không mấy tốt đẹp mà thôi.