Tiêu Hạ An mới nằm viện dưỡng bệnh không bao lâu, bây giờ lại phải nằm tiếp, quả thực là ngoài dự đoán.

Hai chân của cậu bị đánh dập nát, tạm thời không thể đi lại được, chỉ có thể yên vị nằm trên giường.
“Hu hu hu….

Hạ An, rốt cuộc là kẻ nào khiến cậu ra nông nỗi như thế này?”
“Hu hu hu… bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng hình phạt tàn nhẫn như thế này chứ?”
“Hu hu hu… cậu nói cho tớ biết tên đó là ai.

Tớ sẽ khiến hắn phải đi tù mọt gông.”
“Vĩnh Tiểu La tớ nói được làm được.

Tên chết bầm đó….

Hu hu hu…”
Thẩm Sơ Phong đang giải quyết công việc của công ty nà mà thực sự không cách nào tập trung được.

Hắn gọi Vĩnh Tiểu La đến thăm bệnh Hạ An chủ yếu là để cậu đỡ cô đơn.

Ai có ngờ tên này lại ồn ào như thế.
Vừa bước vào phòng bệnh, nhìn thấy người nằm trên giường thì Vĩnh Tiểu La đã làm rớt giỏ trái cây xuống đất.

Sau đó cậu ta khóc um cả lên, tựa như tuyến lệ không cách nào dừng được vậy.
Tiêu Hạ An ngồi dựa lưng vào gối, cố gắng an ủi thằng bạn mít ướt của mình.

Trước kia cậu với Vĩnh Tiểu La chỉ là mối quan hệ xã giao, không ngờ có một ngày nó có thể biến thành mối quan hệ thân thiết như này.

Nhìn bạn khóc vì mình cũng khiến trong lòng cậu nôn nao khó tả.
“Được rồi, bác sĩ nói tớ không sao rồi mà.


Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc tới mức người sắp héo luôn rồi kìa.”
“Hít… hít… hít….”
Không muốn làm Hạ An lo lắng nên Vĩnh Tiểu La cũng cố thu hồi dòng nước mắt của mình.

Cậu hít lấy hít để, đôi mắt còn đỏ ửng và hơi sưng húp lên, trông như chú mèo nhỏ bị bắt nạt vậy.
“Hạ An, tớ nói thật.

Cậu theo tớ đi, ở bên cạnh tên kia quá nguy hiểm.”
Vĩnh Tiểu La cho rằng bản thân đã nói rất nhỏ nhưng Thẩm Sơ Phong ở bên bàn thì nghe rất rõ.

Có người đào góc tường nhà hắn, nhưng hắn phải nhịn.

Dù sao đây cũng là người bạn duy nhất của Hạ An.

Bây giờ cậu bệnh yếu như vậy, nếu không có người nào ở bên tâm sự thì quả thực đáng thương.
Tiêu Hạ An nghe bạn mình “xúi bậy” thì chỉ yên lặng mỉm cười.

Một ngày một đêm ở trong Hình phòng khiến cậu bỗng nhiên nhận ra, hoá ra bản thân lại “ỷ lại” vào cậu chủ nhiều đến thế.
Trong căn phòng đen tối, cùng với nỗi đau lan tràn khắp cơ thể, thời thời khắc khắc cậu đều chỉ mong cậu chủ có thể đến cứu cậu mà thôi.

Giây phút cảm nhận được hơi ấm của người quen thuộc, chính là giây phút cậu cảm thấy an bình nhất.
Dù cho có gượng ép hay không, những điều này đã thành thói quen của cậu.

Từ hơi thở, bóng lưng, giọng nói của cậu chủ, đều in hằn vào trong tâm trí của cậu một cách sâu sắc nhất.
“Cậu đừng hòng gạt tớ.

Chuyện cậu bị Thẩm Hàn Văn hại tớ có nghe phong thanh rồi.

Hừ.

Cái tên thích khoe mẽ đó.

Chắc chắn là thấy ghét Thẩm Sơ Phong mà không làm được gì nên mới giận chó đánh mèo lên cậu đúng không?”
Thế mà lại đoán đúng gần hết.

Tiêu Hạ An cũng phải ngạc nhiên trước sự thông minh bất chợt của Vĩnh Tiểu La.

Không phải cậu khinh thường nhưng hàng ngày, cậu bạn này của cậu suy nghĩ nông lắm, không được sâu xa như vậy đâu.
“Mặc dù không có chứng cứ cụ thể nhưng không hiểu sao chuyện này râm ran trong vòng thượng lưu mấy hôm nay rồi.

Hình như còn nghe đâu đó liên quan đến Lâm Đới Thanh nữa.

Thời gian cậu vào viện cô ta cũng không có đi học.

Nghe nói là bị ba mẹ nhốt tại nhà dạy dỗ rồi.”
Tiêu Hạ An thì ngạc nhiên.

Cậu không ngờ Lâm tiểu thư còn liên quan đến chuyện này nữa.
Lâm Đới Thanh nhìn qua có vẻ dịu dàng, hoàn toàn không giống hạng người sẽ làm những chuyện ảnh hưởng đến danh dự gia tộc như vậy.
Thẩm Sơ Phong vểnh tai lên nghe.

Kết quả này quả thực khiến hắn cực kì vừa lòng.

Tuy đã hứa với ông nội sẽ không làm ầm ĩ chuyện này lênc nhưng sau khi nhìn thấy đống vết thương trên người Tiêu Hạ An lại khiến hắn có chút hối hận.

Tuy nhiên giao ước thì vẫn phải tuân thủ.
Do đó, Thẩm Sơ Phong đã dùng nhân mạch của mình tuồn chuyện xấu của Thẩm Hàn Văn và Lâm Đới Thanh ra ngoài.
Thực thực giả giả, không có chứng cứ nhưng câu chuyện lại như thật càng làm lời đồn đại lan rất nhanh.
Mặt mũi của Thẩm Hàn Văn mất sạch, nhưng hắn ta còn đỡ.

Lâm Đới Thanh mới là người thảm nhất.

Dù sao danh tiếng của Thẩm Hàn Văn trước giờ đã không tốt nhưng Lâm Đới Thanh thì khác.

Trong mắt các đại gia tộc, Lâm Đới Thanh chính là hình mẫu của nữ gia chủ tương lai, rất hợp làm vợ hiền dâu thảo trong gia đình.

Lần này lời đồn khiến cô ta không cách nào giải thích được cũng không cách nào dập đi, hình ảnh xây dựng bấy nhiêu năm coi như đi tong.
Thẩm lão gia tử tất nhiên biết chuyện nhưng cũng không cách nào tìm được sơ hở trách móc Thẩm Sơ Phong.

Ván cờ này đã định sẵn là ông thua rồi.
Đợi Vĩnh Tiểu La đi về, lúc này Tiêu Hạ An mới thở dài thả lỏng cơ thể mệt mỏi của mình.

Nói chuyện với bạn thân của mình thì vui nhưng lúc này đã hơi quá sức với cậu rồi.
Thẩm Sơ Phong nhanh tay đỡ lấy người cậu, nương theo đó mà đặt cậu nằm xuống một cách nhẹ nhàng.
Tiêu Hạ An khàn khàn cất giọng hỏi.
“Cậu chủ… vết thương của tôi nặng như thế, có lẽ…”
“Không cần nói nữa.

Cậu vẫn là vệ sĩ của tôi.

Sau này vẫn như vậy, không cần suy nghĩ lung tung nữa.”
Tiêu Hạ An mấp máy môi.

Chân cậu bị thương rất nặng, sợ rằng sau này có thể đi đứng bình thường nhưng sẽ không lanh lẹ như trước nữa.

Đã vậy sao có thể làm một vệ sĩ được cơ chứ? Chẳng phải chỉ có thể làm phế vật thôi sao.
Nhưng dường như Thẩm Sơ Phong không quan tâm đến điều đó lắm.

Tuy ở vị trí vệ sĩ nhưng trước giờ chưa có lần nào Tiêu Hạ An đánh bại được Thẩm Sơ Phong.
Hay nói đúng hơn, chức vệ sĩ này của Tiêu Hạ An chỉ là cho có mà thôi.
Thẩm Sơ Phong chỉ muốn Tiêu Hạ An đi theo bên mình như hình với bóng, tựa trước kia mà thôi.
Trước kia như thế nào thì bây giờ cứ như vậy.
“Cậu chủ..


tôi biết cậu nghĩ cho tôi.

Nhưng quả thực với sức khoẻ của tôi, chắc không thể làm vệ sĩ được nữa, đi theo cậu chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi.

Chi bằng, cậu chủ an bài cho tôi một vị..

Ưm…”
Tiêu Hạ An chưa nói dứt câu, miệng đã bị bàn tay to lớn của Thẩm Sơ Phong bóp chặt.
“Im lặng.

Đừng nói nữa.

Tiêu Hạ An, cậu phải hiểu đây là lệnh của tôi chứ.

Tôi không cần cậu làm vệ sĩ, tôi chỉ cần cậu làm người đi bên cạnh tôi mà thôi.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Phong vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng dường như có một thứ gì đó thay đổi nơi đó.

Tiêu Hạ An không còn cảm giác bị bóp nghẹt nữa, chỉ là cảm giác bức bách như năm xưa vẫn còn mà thôi.
Đó vẫn là mệnh lệnh của thiếu gia bắt buộc cậu phải nghe.
Tiêu Hạ An khó nhọc thở ra.

Khuôn mặt có chút tái nhợt, những vui vẻ lúc nãy tan biến không cách nào giữ lấy.
Ngẫm lại mới thấy mối quan hệ của hai người thật kì lạ.

Có lúc hoà hợp ôn hòa, lại có lúc nóng như lửa đốt đối nghịch lạnh lẽo băng giá.
Rõ ràng Thẩm Sơ Phong rất quan tâm đối phương nhưng hành động của anh lại trái ngược hoàn toàn.

Dường như não bộ cứ bắt anh phải ra lệnh một cách cộc cằn, hành động một cách thô lỗ với cậu vậy.
Tưởng gần nhau được một chút nhưng cuối cùng vẫn là không hiểu nhau.