Vừa rồi khỏi Tĩnh An Hầu phủ, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa lộc cộc. A Cửu ghé vào trước cửa sổ xe, tay nhỏ xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy cái gì, vang dội kêu lên: "Cha!"

Hoắc Thù đang kéo đuôi trên mũ đầu hổ của bé, nghe tiếng bé gọi, dùng sức kéo.

Thân thể tiểu gia hỏa ngã về phía sau, rồi bị một đôi tay đón lấy, tiếp theo bị bế sang một bên, sau đó bé phát hiện vị trí trước cửa sổ xe đã bị nương chiếm mất

Tiểu A Cửu nóng nảy, vội bám vào người mẫu thân, hai mẹ con ghé đến trước cửa sổ xe ngựa

Nhiếp Ngật cưỡi ngựa lại đây, đi đến không xa, liền nhìn thấy hai mẹ con bên cửa sổ, khóe miệng không khỏi hơi hơi gợi lên.

Tiếp theo, Nhiếp Ngật bỏ ngựa, mang theo một thân đầy khí lạnh chui vào xe ngựa.

"Cha ~~" A Cửu gọi ngọt ngào, khi sắp bổ nhào vào ngực cha đã bị Nhiếp Ngật duỗi tay giữ lại


A Cửu thấy cha thế nhưng không ôm mình, ủy khuất rồi, miệng nhỏ hồng nhuận chu lên, nhìn hắn vươn hai cánh tay béo nhỏ, nãi thanh nãi khí kêu: "Cha, ôm một cái ~~"

Hoắc Thù nắm đuôi lão hổ trên nón bé, kéo bé vào trong ngực, xoa bóp mặt bé nói: "Người cha con lạnh, không sợ đông lạnh hư con à."

A Cửu vẻ mặt vô tội nhìn mẹ bé, bộ dáng không hiểu

Nhiếp Ngật cởi đấu bồng dính khí lạnh trên người xuống, nhận lò sưởi tay Hoắc Thù đưa qua, rồi mới bế nhi tử qua ôm vào trong ngực, hỏi: "Hôm nay không có gì việc gì chứ?"

"Có thể có chuyện gì chứ? Khá tốt." Hoắc Thù cười tủm tỉm nhìn hắn, "Nhưng thật ra vừa rồi gặp được Linh biểu tỷ, cả người nàng đều sưng lên, trên mặt còn trang điểm rất đáng sợ, giống như yêu tinh luôn, cảm giác như không giống nàng nữa, trước kia Linh biểu tỷ người như tiên, tựa như tiên tử không dính đến khói lửa nhân gian. Rồi sau đó ta mới biết được thì ra là nàng lại mang thai, nàng còn hỏi ta, A Cửu đều lớn như vậy rồi, sao không cho hắn thêm một đệ đệ hay muội muội."


Tay Nhiếp Ngật ôm nhi tử khựng lại, giương mắt nhìn nàng, thấy nàng cười đến thực vô tội, giống như đúc vẻ vô tội của A Cửu khi muốn làm chuyện xấu

Hắn ân một tiếng, không tiếp lời nàng

Hoắc Thù thấy thế cũng không giận, quay đầu hỏi nhi tử béo, "A Cửu, muốn đệ đệ muội muội chơi cùng con không?"

A Cửu nhìn mẹ, lại nhìn nhìn cha, lắc đầu nói: "Không!"

"Không muốn?" Hoắc Thù kinh ngạc nhìn bé, không phải tiểu hài tử đều thích có đệ đệ muội muội chơi cùng sao? Ngẫm lại khi nàng còn nhỏ, thường xuyên nhìn bụng các mợ nàng, nói các nàng sinh nhiều biểu đệ biểu muội chơi với nàng đấy. Sao đến lượt nhi tử nhà nàng lại không giống vậy?

A Cửu bĩu môi, ôm cổ cha bé, nói: "Cha, Cửu! Nương, Cửu!"

(nhamy111: ý bé nói cha cửu, nương của cửu ấy mà)

Hoắc Thù nhìn bộ dáng tiểu bá đạo của bé, duỗi tay bế bé qua, ôm ôm trong ngực một chút, sau đó lại ném về cho cha bé


A Cửu bị chọc cười rộ lên khanh khách, duỗi tay nhìn nương bé, kêu la nói, "Nương, chơi, chơi ~~"

"Không chơi với con!" Hoắc Thù dựa vào người Nhiếp Ngật, bộ dạng không muốn chơi cùng hắn

Tiểu A Cửu gấp đến độ không được, nào có người như vậy, chọc ghẹo rồi lại không cùng chơi, quá mức. Bé cũng không lại dính trên người cha, bò vào trong ngực nương, ôm cổ nàng, vẫn luôn gọi nương nương nương, toàn bộ trong xe ngựa đều là tiếng của bé, nhưng mà nương không để ý tới bé, còn đẩy bé ra.

A Cửu rốt cuộc nhịn không được oa một tiếng khóc, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra

Nhiếp Ngật nhìn đôi mẹ con này làm ầm ĩ, thật sự nhịn không được muốn cười, thấy nhi tử khóc đến thực sự đáng thương, lấy khăn lau nước mắt nước mũi cho bé, dỗ dành nói: "A Cửu là nam hài tử, cũng không thể khóc, sẽ bị người khác chê cười."
A Cửu khụt khịt, thấy cha an ủi bé, vội dịch thân mình bụ bẫm vào ngực cha cầu an ủi, thực nhanh liền quên khóc, lại vươn tay béo qua phía nương đòi ẵm

Hoắc Thù ôm bé vào ngực, cọ cọ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của bé, cười trêu nói: "A Cửu là con mèo nhỏ thích khóc"

A Cửu vừa nghe đến ba chữ con mèo nhỏ, liền há mồm nãi thanh nãi khí học tiếng mèo kêu, "Meow meow meow ~~"

Hoắc Thù nhịn không được, phụt một tiếng cười rộ lên.

Chờ khi một nhà ba người trở lại Lăng Vân viện, Hoắc Thù lại nghĩ tới vừa rồi Nhiếp Ngật còn chưa có trả lời nàng đâu, nhịn không được mếu máo.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, Hoắc Thù từ tịnh phòng đi ra, đã bị lạnh đến mức nhanh chân trốn vào trong ổ chăn, chờ Nhiếp Ngật trở về làm ấm giường cho nàng. Chỉ cần Nhiếp Ngật ở nhà, nàng liền không thích dùng bình nước nóng, chỉ thích bò trên người Nhiếp Ngật, cái gì cũng đều ấm áp.
Trong chốc lát sau, Nhiếp Ngật đã trở lại, hơn nữa trong ngực còn ôm nhi tử béo

Nhi tử béo được đặt trên giường, liền bò vào trong ổ chăn của nương, mặt cười ha hả, "Nương, ngủ ~" tỏ vẻ đêm nay muốn ngủ cùng cha mẹ

Hoắc Thù liếc mắt nhìn nam nhân trước giường đang thong thả ung dung cởϊ áσ ngoài, nhìn nhìn nhi tử vẻ mặt cười như cảnh xuân tươi đẹp, sao không biết người này mang nhi tử tới đây làm gì, trong lòng có chút bực mình.

Vì thế nàng nghiêng người, không muốn để ý đôi phụ tử kia nữa

A Cửu chơi một lát, bốn chân bành trướng ngủ mất rồi.

Nhiếp Ngật thấy thế, đem bé ôm vào tận cùng bên trong, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho bé, liền ôm Hoắc Thù đang đưa lưng về phía hắn vào trong ngực, thân thân trên thùy tai nàng một chút, mỉm cười hỏi: "Còn đang giận ta à?"
Hoắc Thù xoay người nhìn hắn, bởi vì có hài tử ở đây, nên trong phòng đặt một cây đèn cung đình, ánh sáng mông lung, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tóc dài rồi tung, bộ dáng ôn hòa, tốt đẹp đến mức làm nàng mềm lòng

Nàng nhịn không được hôn hắn một cái, bò vào trong lòng ngực hắn, nói nhỏ: "Chàng không muốn hài tử thì thôi đi, mang A Cửu đến đây làm gì, giống như sợ ta làm gì chàng không bằng." Nói xong, nàng lại nói: "Chàng không cho ta sinh, chẳng lẽ lại cho người khác sinh?"

Nhiếp Ngật nghe nàng nói dầy mùi dấm thế trong lòng vui mừng, mỉm cười nói: "Có phải ai đã nói bậy cái gì bên tai nàng không? Ta biết nàng thích hài tử, chờ A Cửu lớn thêm một chút rồi lại sinh, đến lúc đó lại sinh nữ nhi, cho tròn một đôi." Hắn nói, hôn môi nàng, mang theo xâm chiếm cực nóng
Hoắc Thù ôm hắn, cùng hắn trao đổi hơi thở, cho đến khi thở hồng hộc, mới nói: "Bọn họ nói bọn họ, ta không muốn nghe sẽ trực tiếp quăng người ra ngoài, không có ai dám nói bậy bên tai ta cái gì đâu, chàng không cần nghĩ nhiều." Đỡ cho hắn lại âm thầm làm chút gì đó, vậy nàng chính là tội nhân.

Nàng cũng chỉ là thích hài tử thôi, nhìn thấy Tam biểu ca cùng An Dương quận chúa đã có liền hai đứa nhỏ, một nam một nữ song toàn, trong lòng hâm mộ, cảm thấy một mình A Cửu quá cô đơn, muốn lại thêm một hài tử nữa

Nhiếp Ngật nghe được lời nàng nói, trong lòng hiểu rõ, xoay người đè nàng dưới thân.

"Uy, A Cửu còn ở đây......" Hoắc Thù vội ngăn cản hắn.

Nhiếp Ngật ngừng động tác, hắn đứng dậy ôm nhi tử cùng cái chăn đi ra ngoài, trong chốc lát sau khi trở về, buông màn trên giường xuống, lại lần nữa áp lên.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Hôm sau, Hoắc Thù ghé vào trên người Nhiếp Ngật ngủ ngon lành, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn

"Tiểu chủ tử, thế tử cùng phu nhân còn đang nghỉ ngơi, người cùng Ngải Thảo đi chơi trước được chứ?" Ổ ma ma nhỏ giọng dỗ

Tiếp theo người đã bị ôm đi ra ngoài.

Nhiếp Ngật đã sớm tỉnh lại, chỉ là nhìn đến người trong lòng ngực đang ngủ ngon lành, không có đứng dậy. Hắn nghiêng tai lắng nghe, nghe được tiếng A Cửu dò hỏi cha mẹ ở bên cạnh, nghe ra gnhư muốn khóc.

Hoắc Thù rụt rụt đầu, hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh, nàng hàm hồ vỗ vỗ hắn, "Chàng đi dỗ con đi, ta tiếp tục ngủ một lát......"

Tối hôm qua người này nháo nàng vài lần, nàng hiện tại còn mệt, hơn nữa thời tiết lạnh, ổ chăn ấm áp như vậy, căn bản liền không muốn dậy
Nhiếp Ngật cười đáp nhẹ một tiếng, ôn nhu hôn trên trán nàng, nhẹ nhàng dịch thân thể của nàng xuống giường, vén kín chăn cho nàng, rồi mới đứng dậy xuống giường.

Hắn tay chân nhẹ nhàng mặc y phục cho mình, trực tiếp đi tịnh phòng rửa mặt, miễn làm phiền đến người nghỉ ngơi trên giường.

Ở Tây gian, A Cửu đang bĩu môi, nháo muốn cha mẹ, ngay cả bánh ngọt bé thích ăn cũng không có cách dỗ được bé, xoắn mông nhỏ, liền muốn chạy vào nội thất, được Ngải Thảo vội không ngừng ôm ấp dỗ dành. Đáng tiếc tiểu A Cửu rất giống nương bé khi còn nhỏ, chuyện đã nhận định, ai cũng dỗ không được.

Tiểu A Cửu thừa dịp nha hoàn bà tử không chú ý, giơ chân liền chạy, mới vừa chạy đến cửa, liền đụng vào một đôi chân dài, thiếu chút nữa té ngã, bị người bắt lấy y phục trên người, sau đó kẹp nách bé, bế bé lên
A Cửu thấy rõ ràng người ôm bé, vui vẻ vang dội kêu một tiếng: "Cha ~"

Nhiếp Ngật ôm hắn ngồi trên giường đất, nói: "A Cửu ngoan ngoãn, đừng nghịch, nương con còn đang nghỉ ngơi."

A Cửu nghe hiểu hai chữ "Nghỉ ngơi", dùng tay béo che lại miệng mình, mắt to linh hoạt nhìn cha, một bộ dạng bé rất ngoan, không nghịch, làm người nhịn không được vừa buồn cười vừa tức, càng có rất nhiều yêu thương.

Nhiếp Ngật kêu nha hoàn bưng nước tới, cho A Cửu uống nước. Trong phòng đốt địa long, tuy ấm áp nhưng cũng dễ khô người, tiểu hài tử cần kịp thời bổ sung nước, bằng không sẽ không tốt cho cơ thể

Cho bé uống nước xong, Nhiếp Ngật lại gọi người dọn bữa, hắn cùng nhi tử ăn sáng.

Hôm nay Nhiếp Ngật nghỉ tắm gội, thời tiết lạnh, hắn cũng không muốn ra cửa, liền ở trong phòng chơi cùng nhi tử, thuận tiện cho người đem một ít sổ sách trong phủ lại, chút xíu đã xử lý xong.
Ổ ma ma rối rắm nhìn hắn, nam chủ ngoại nữ chủ nội, đây rõ ràng là việc thế tử phu nhân nên làm, chỉ là mỗi lần thế tử nghỉ tắm gội, nếu không có việc gì, liền trực tiếp làm giúp thế tử phu nhân, dẫn tới thế tử phu nhân hiện giờ càng ngày càng lười, nhìn hắn giúp mình làm, còn rất vui vẻ đi dỗ nhi tử, thật đúng là......

Mấy năm nay Ổ ma ma nhìn cách thức ở chung đôi vợ chồng này, hiện tại vẫn cảm thấy chưa thể thích ứng được. Chủ yếu do thế tử quá sủng phu nhân bọn họ, tuy nói là lão nhân bên cạnh thế tử phu nhân, các nàng vui khi nhìn thấy thế tử sủng tiểu thư nhà bọn họ, chỉ là cái gì cũng có điểm mấu chốt a.

Thấy thời gian không còn sớm lắm, Nhiếp Ngật ôm nhi tử béo vào nội thất, chuẩn bị đánh thức Hoắc Thù dậy

"Nương, chơi ~~" A Cửu như thái sơn áp đỉnh, áp xuống trên người Hoắc Thù, nháo nàng tỉnh.
Hoắc Thù rúc vào trong ổ chăn trốn đi, trốn không thoát nhi tử béo quấy nhiễu, đành phải bẹp miệng mở to mắt, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt nhi tử béo đang cười ha hả, sau đó là nam nhân ngồi ở mép giường nhìn nhi tử béo mỉm cười, tiếp theo liền nhịn không được nhào qua cắn hắn một cái.

Nhiếp Ngật xoa xoa eo cho nàng, ôn thanh nói: "Tố Tố nên dậy rồi, bụng nàng không đói bụng sao?"

Vừa nghe hắn nói vậy, Hoắc Thù liền cảm thấy đói bụng không chịu được, nếu không phải tối hôm qua hắn nháo nàng nhiều như vậy, lượng vận động quá lớn, nàng cũng sẽ không đói thành như vậy. Cũng tại hắn......

Nhiếp Ngật tính tình tốt đáp lời, cho nhi tử chơi bên trong giường, hắn lấy y phục qua cho nàng mặc vào.

Hoắc Thù ngáp một cái, lúc xuống giường vẫn cảm thấy hai chân mềm như bông, nhịn không được sờ sờ bụng, không biết tối hôm qua nháo thành như vậy, có thể hoài thai hay không đây?
Nghĩ, liếc liếc nam nhân bên cạnh một cái, lại cảm thấy nhất định không thể hoài thai được

Nếu hiện tại hắn không vội cho nàng sinh hài tử, như vậy nàng sẽ tuyệt đối không thể hoài thai, lực khống chế của nam nhân này bắt đầu từ thuở thiếu niên, mãi cho đến hiện tại, đều thập phần tinh chuẩn, giống như không có chuyện gì có thể thoát khỏi tính toán của hắn. Sau đó Hoắc Thù ngẫm lại, phát hiện lúc trước nàng tự cho là khi mới gặp hắn ở ngoại thành Vân Châu Thành là buổi sơ ngộ tốt đẹp nhất, kỳ thật là đã trúng kế của hắn rồi

"Nghĩ cái gì vậy?" Nhiếp Ngật một tay khiêng nhi tử béo, một tay kéo nàng ngồi vào ghế, hạ nhân mang thức ăn lên

Hoắc Thù đen mặt ngó trái ngó phải hắn, dùng âm thanh oán giận nói: "Ta nghĩ lúc trước lần đầu tiên gặp chàng trên đường đi tới Vân Châu Thành, khi đó ta còn cảm thấy thật là buổi sơ ngộ tốt đẹp."
Nhiếp Ngật đặt một chén cháo tổ yến tới trước mặt nàng, lại cười nói: "Ai nói không phải, xác thật là buổi 'sơ' ngộ rất tốt đẹp."

Hoắc Thù liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn bộ dạng nhi tử có vài phần tương tự hắn đang rúc trong ngực hắn, hiện tại nàng tin hắn nói mới là lạ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***