Mộc Hàn Hạ nghiêng đầu, không nhìn anh.

Sau đó ánh mặt trời trước mặt cô nhanh chóng bị chặn.
Anh đã cúi mặt xuống tìm được môi cô nhẹ nhàng hôn.

Môi của anh hơi khô, Mộc Hàn Hạ nghĩ có lẽ là do thức đêm.

Ánh sáng bị che khuất, cô không nhìn rõ mặt anh.

Lúc đầu anh chỉ dùng môi cọ vào, sau đó từ từ hôn.

Tay anh cũng từ từ đỡ lấy phía sau đầu cô, tay kia cầm lấy tay cô.
Mặt hai người lặng lẽ chạm vào nhau.

Một nụ hôn dịu dàng, im lặng như vậy, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ, Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy bị điện giật khi lưỡi anh tiến vào, từ đầu lưỡi truyền đến cảm giác bùng nổ, tấn công vào trái tim cô.

Anh dịu dàng hôn như vậy, ngón tay anh không tiếng động luồn vào tóc cô, rõ ràng đã nhiều năm không gặp, nhưng anh lại cảm thấy đã hôn qua hàng trăm nghìn lần, mà cô cũng vậy.
Đó là cảm giác chạm đến linh hồn.

Cô biết vô số người lướt qua cô, nhưng chỉ có mình anh mang lại cho cô rung động như vậy.
Cô biết đó là cảm giác của tình yêu đã chết đi sống lại.
Thực ra nó chưa từng thực sự chết đi.

Nó vẫn chìm xuống trong thâm cốc mà ngay cả cô cũng không đến được.
Cô cũng biết tại sao anh lại hôn cô giống như người thương yêu duy nhất như vậy.
Nước mắt Mộc Hàn Hạ từ từ rơi xuống, anh phát hiện lấy tay lau đi.


Sau đó ôm cô gần hơn, khẽ nói: "Hàn Hạ, xin lỗi."
Mộc Hàn Hạ nói: "Không cần phải xin lỗi, đều là quá khứ cả rồi."
Anh chạm vào mặt cô, dịu dàng, mạnh mẽ lại thân mật.
"Vì vậy...đồng ý quay đầu lại nhìn anh?" Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ hít sâu một hơi, khẽ đẩy anh ra nói: "Lâm Mạc Thần, không phải quay đầu lại, không thể quay đầu lại.

Em muốn thử một lần nữa.

Hiện tại em đã biết anh muốn gì, nhưng em cũng không xác định được mình có thể cho anh hay không.

Em cũng không biết hiện tại chúng ta có thích hợp ở bên nhau hay không.

Đối với hai ta mà nói vừa quen thuộc, nhưng cũng xa lạ.

Mấy năm nay em đã thực sự từ bỏ anh rồi.

Hiện tại cho dù chúng ta thật sự thử cũng không nhất định có thể thành công.

Cho nên anh xác định muốn như vậy? Anh thực sự đồng ý sao?"
Lâm Mạc Thần im lặng một lát nở nụ cười: "Em hỏi một người chết đuối có muốn thấy một cọng rơm cuối cùng hay không.

Em nói anh có đồng ý hay không ư? Chỉ sợ nửa đêm anh nằm mơ tỉnh dậy cũng phải bật cười."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ rung động, im lặng một lát ngẩng đầu, cô khẽ hôn xuống khuôn mặt nghiêng của anh.
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, anh từ từ nở nụ cười.

Khuôn mặt sâu xa nhưng ý cười rõ ràng, anh quay đầu đi, không nhìn thẳng vào cô nữa.

Một tay cầm lấy tay cô, cách áo len, đặt vào ngực trái của mình.

Lúc đầu Mộc Hàn Hạ không hiểu, nhưng bên dưới truyền đến sự ấm áp, cũng như tiếng tim đập dồn dập.
Vào lúc này tim anh đột nhiên đập rất nhanh.
"Anh cho em sờ cái gì vậy? Mộc Hàn Hạ giả vờ ngốc nói.

"Em không cảm thấy gì hết."
Một lát sau cô cũng cúi đầu nở nụ cười.
Trở lại nhà Hà Tĩnh, Mộc Hàn Hạ thu dọn xong hành lí đơn giản của mình, Hà Tĩnh đứng bên cửa sổ nhìn xe và người dưới lầu, do dự hỏi: "Đó là Lâm Mạc Thần, hai người..."
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười đáp: "A Tĩnh, mấy hôm nay đã xảy ra một việc.

Bọn tớ...vẫn còn chưa tính là ở bên nhau, chỉ là muốn thử bắt đầu lại lần nữa thôi."
Hà Tĩnh hơi bất ngờ, nhưng cô ấy im lặng một lát, cầm tay Mộc Hàn Hạ nở nụ cười: "A Hạ, chuyện khác thì tớ không cần nói nhiều, nhưng nhiều năm qua cậu chỉ có một mình anh ấy.

Trong lòng cậu nghĩ gì thực ra tớ cũng hiểu.

Vậy hãy nắm chặt người trước mắt, sống cho tốt.

Tớ cũng cảm thấy vui mừng thay cho cậu."
Mộc Hàn Hạ đáp: "Cám ơn cậu A Tĩnh.

Thực ra tối qua cậu nói mình đã không còn là bộ dáng năm đó.

Còn tớ sao không phải chứ? Cậu nói trong lòng oán hận rất nhiều người, thực ra mấy năm nay tớ cũng oán hận anh ấy.

Nhiều lúc khi không vui, khó chịu, không chịu được, tớ luôn oán trách đều là do anh ấy.
Nếu lúc trước anh ấy không trêu chọc tớ, chịu đứng ở vị trí bạn bè.


Nếu tớ chưa từng gặp được người đàn ông như anh ấy, nếu tớ chưa từng yêu anh ấy, biết đâu hiện tại tớ đã sớm hạnh phúc rồi.

Cho dù có tiền hay không, sau đó tớ sẽ gặp được người coi như là thích hợp, rồi cho rằng mình sẽ hạnh phúc cả đời.
Nhưng không còn như vậy nữa.

Tớ gặp anh ấy, sau đó gặp được rất nhiều người, nhưng cũng không thể yêu ai khác.

Tớ nghĩ cứ như vậy đi, một mình sống cả đời cũng không sao cả.

Mấy năm nay, cho dù việc học tập, sự nghiệp thuận lợi như thế nào, dù tớ cảm nhận được mình thành thục trầm ổn biết bao, nhưng luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó trong cuộc sống.

Không, là thiếu rất nhiều."
Hà Tĩnh im lặng nghe.

Mộc Hàn Hạ tiếp tục nói: "Hôm qua cậu nói hâm mộ cuộc sống làm việc đến bạt mạng của tớ, nhưng thực ra có nhiều lúc tớ không làm được như vậy.

Đối với vấn đề liên quan đến tình yêu, cần phải an toàn, không bị tổn thương, cần phải mạo hiểm mới đạt được toàn vẹn duy nhất, mấy năm nay tớ vẫn lựa chọn vế trước.

Tớ khờ chứ không ngốc, nhưng tớ thực sự không dám." Cô nắm tay Hà Tĩnh, im lặng một lát nói: "Tớ hi vọng lần này, anh ấy sẽ không bao giờ làm tớ thất vọng nữa.

Hóa ra bọn tớ thực sự đều bị vây trong chuyện bảy năm trước.

Hiện tại anh ấy đừng làm cho tớ thất vọng nữa."
Hà Tĩnh tiễn Mộc Hàn Hạ xuống lầu.

Lâm Mạc Thần bước lên nhận hành lí.

Hà Tĩnh nói: "Này, Lâm Mạc Thần, nắm chặt cơ hội cho tốt, nếu không đừng nghĩ trở thành bạn trai của cô ấy."
Lâm Mạc Thần cười đáp: "Đương nhiên.

Nhất định rồi."
Hà Tĩnh nở nụ cười, Mộc Hàn Hạ nói với cô ấy: "Tớ đi về trước, cậu sắp xếp xong mọi chuyện nhanh chóng sang đây." Hà Tĩnh nói: "Ừ."

Mộc Hàn Hạ ngồi lên xe Lâm Mạc Thần đi thẳng ra sân bay.

Cô hỏi: "Anh theo em ngồi máy bay trở về, vậy xe làm thế nào?"
Lâm Mạc Thần đáp: "Nhờ công ty phân người lái về."
Sau khi lên máy bay, Mộc Hàn Hạ phát hiện chỗ ngồi đã bị đổi thành khoang hạng nhất, ngồi cùng với anh.
Tối hôm qua uống chút rượu, nên ngồi không được bao lâu cô đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, định lấy chụp mắt ra đeo, lại bị anh cầm tay.

Cô nghiêng đầu liếc anh, vẻ mặt anh bình tĩnh thản nhiên.
Mộc Hàn Hạ rút tay về: "Lâm Mạc Thần, bây giờ em vẫn chưa phải là bạn gái anh, vẫn chỉ là thử ở bên nhau thôi."
Lâm Mạc Thần nhìn cô, cuối cùng có thể im lặng nhìn gần như vậy, cảm thấy cô còn trắng trẻo xinh đẹp hơn so với sáu năm trước.

Nhưng trên khuôn mặt có sự hời hợt, thần thái tự tin, cô nói mấy câu không hề sợ hãi, lại mang theo chút kiêu căng mà trước đó không có, lại còn có chút khiêu khích giữa nam và nữ.
Tim Lâm Mạc Thần lại đập thình thịch, trên mặt từ từ nở nụ cười khẽ nói: "Không sao, nhà cái chịu mở giới hạn là tốt rồi.

Anh sẽ từ từ mở ra, từ từ đuổi theo."
Mộc Hàn Hạ đeo chụp mắt lên cũng cười.
Không biết qua bao lâu cô tỉnh lại, khẽ vén chụp mắt lên, đầu tiên nhìn thấy tay mình đặt trên tay vịn không biết đã bị người đàn ông bên cạnh cầm chặt từ khi nào.

Cô không cử động, ngước mắt nhìn anh.

Dù sao anh cũng lái xe suốt đêm qua, lúc này ngủ rất say, hơi thở đều đều, mặt mày dễ chịu.
Mộc Hàn Hạ lặng lẽ nhìn anh, nhìn chiếc trán rộng, chiếc mũi thẳng tắp, xương gò má cao gầy, là bộ dáng trong trí nhớ của cô, nhưng dường như lại thay đổi rất nhiều.

Trong lúc đó, cô không thể dời mắt đi được.
Qua một lúc lâu, cô mới quay đầu đi, nhìn mây xếp thành tầng tầng lớp lớp bên ngoài máy bay.
Mấy năm nay, cô đã đi rất nhiều nơi, Nam Mỹ, Ai Cập, Bắc Âu, đại học Columbia, nơi mà Lâm Mạc Thần sống ở Mỹ từ nhỏ.
Mỗi chuyến bay đều chỉ có mình cô.
Hóa ra khi một mình cô độc thực sự không cảm nhận được sự cô độc.
Nhưng vào lúc này cuối cùng đã có anh ở bên trong đoạn hành trình này.
Cô mới phát hiện, Mộc Hàn Hạ không ngừng đi du lịch một mình kia đang tìm kiếm điều gì..