"Liên hôn của những gia đình giàu sang như các người, cũng thật vất vả az......" Dung Nhã cảm khái như thế.
Thiệu Từ Tâm da mặt dày, lúc này mặt không đỏ tâm không nhảy, thậm chí thanh âm đều đều mà nói rằng: "Đúng vậy, rất vất vả, hội nghị gia đình thật không dễ mở."
Nàng cầm khăn quàng cổ, lắc lắc: "Bởi vì quá vất vả, cho nên thời điểm ra cửa Ôn tổng tặng em một chiếc khăn quàng cổ, em quyết định hôm nay sẽ không lấy cái khăn quàng cổ này xuống."
"?"
Dung Nhã: "Vì cái gì không lấy xuống?"
— đương nhiên là bởi vì có dấu hôn không thể lấy xuống được!
Thiệu Từ Tâm đang nói ở trong lòng.
Nhưng nàng lại không thể nói trắng trợn như thế, vì thế nàng lại đi lên con đường xưa, da mặt dày, nói hươu nói vượn.
"Như vậy mới có thể bày tỏ em rất quý trọng tâm ý của chị ấy, còn có thể xúc tiến mối quan hệ tốt đẹp hơn nha."
"......!Cô ấy cũng không có ở đây."
"Không, chị ấy ở đây."
"???"
Dung Nhã vẻ mặt tức khắc trở nên hoảng sợ: "Hả, ở đâu?"
Hay là nha đầu này còn cùng Ôn Chi Hàn nói chuyện điện thoại hả, vậy các nàng nói chuyện đều bị nghe hết rồi? May mắn là mình chưa nói cái gì không nên nói!
Chỉ thấy Thiệu Từ Tâm lại lắc lắc khăn quàng cổ màu trắng.
"Tâm ý của chị ấy ở đây, tâm ý vẫn còn trên cổ, chị ấy vẫn ở đây."
"......"
Dung Nhã nhịn không được vì nàng vỗ tay: "Bà Ôn rất đáng khen."
Thiệu Từ Tâm: "Chê cười chê cười."
Hàng ghế phía trước Lâm Mộc Mộc nghe đối thoại của hai người, cảm thấy buồn cười.
Trong khoảng thời gian làm việc chung này, cô nàng càng ngày càng cảm thấy Thiệu Từ Tâm người này rất thú vị.
Lúc nào nên vui đùa thì vui đùa, lúc nào nên nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, chuyện gì cũng sẽ không trì hoãn, đối xử với những người bên cạnh cũng tốt, lớn lên còn đặc biệt xinh đẹp, vừa có linh hồn thú vị vừa có vẻ ngoài ưa nhìn.
Lâm Mộc Mộc rốt cuộc hiểu rõ vì cái gì sẽ có nhiều người thích Thiệu Từ Tâm như vậy.
"Mộc Mộc," Dung Nhã mở miệng điểm danh: "Trộm cười cái gì đấy?"
Thiệu Từ Tâm cũng nhìn về vị trí đằng trước.
Lâm Mộc Mộc lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Không cười cái gì, chỉ là cảm thấy đại minh tinh của chúng ta rất thú vị."
Thiệu Từ Tâm khiêm tốn nói: "Quá khen quá khen, chị cảm thấy tên của em cũng rất thú vị, ba mẹ em là căn cứ ngũ hành đặt tên cho em sao?"
Lúc trước nàng nghe thấy cái tên này, thì cảm thấy ngũ hành của đứa nhỏ này cực kỳ thiếu mộc.
Lâm Mộc Mộc buồn cười nói: "Theo lời mẹ em kể thì ba mẹ em không biết nên đặt tên gì cho em, vì vậy chỉ đơn giản là tách họ của hai người ra, tách xong lúc sau liền cảm thấy ừm, Mộc Mộc, tên này rất đáng yêu , sau đó em có cái tên này."
Dung Nhã: "......"
Vậy mà cũng được?
Thiệu Từ Tâm hiếu kỳ hỏi: "Vậy dựa theo phiên bản của ba em thì sao?"
Lâm Mộc Mộc: "Ba em à......"
Cô nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới buổi chiều nọ.

Ngày đó cô nàng tâm huyết dâng trào đi hỏi ba, tên của mình có nghĩa gì, vì sao lại đặt cái tên này.
Sau đó ba của Mộc Mộc nói một câu rất thấm thía, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì ba cùng mẹ hy vọng con có thể lớn lên giống bốn cái cây* gắn bó với nhau."
*[Lâm Mộc Mộc là 林木木]
Mới vừa vào trung học cơ sở nên cô nàng tỏ vẻ không thể lý giải hàm nghĩa trong đó, lúc ấy lập tức hỏi ra miệng: "Vì sao phải lớn lên giống bốn cái cây gắn bó với nhau?"
"Bởi vì......" Ba cô trầm tư một hồi, tiếp theo ngẩng đầu nói: "Vững chắc."
Suy nghĩ quay lại hiện thực, Lâm Mộc Mộc nói: "Chính là như vậy á."
Thiệu Từ Tâm: "......"
Đối mặt với kỳ vọng đơn giản này, trong lúc nhất thời nàng không còn lời gì để nói.
Lâm Mộc Mộc lại cười nói: "Ha ha, lúc sau mẹ em đã đem ông ấy mắng cho một trận, nói ông ấy nói lung tung lừa con nít."
Thiệu Từ Tâm yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Người cha này cũng là một thiên tài trong giới nói lung tung.

Trong giờ làm việc hôm nay, Thiệu Từ Tâm vô tình đụng mặt Lâm Hàn
Kể từ sau lần thông báo chính thức kia, nàng còn chưa gặp qua Lâm Hàn, không biết đối phương đối với chuyện này có phản ứng gì, cũng không biết có giống Ôn Úc tiếp tục đối nàng dây dưa không rõ hoặc là không biết thức thời hay không.
Kết quả rất rõ ràng, Lâm Hàn là người thức thời.
Lần này nhìn thấy nàng, hắn không có cầm hoa, hay mang theo tài vận không đáng cùng nàng so sánh chút nào, để đến trước mặt nàng khoe ra nữa.

Hắn thậm chí ngoan ngoãn lựa chọn đi đường vòng.
Nếu là để hai nhà Ôn, Thiệu biết hắn theo đuổi Thiệu Từ Tâm......!Không nói Thiệu gia, chỉ bằng một Ôn Chi Hàn cũng đủ để hắn xong đời rồi!
"Hàn" này cũng "Hàn" kia, chính là khác nhau như trời với đất.
Thiệu Từ Tâm thấy hắn không hề dây dưa mình cũng trở nên an tâm rồi.
Nếu Ôn Úc cũng có thể thức thời như vậy thì càng tốt.
Nói đến Ôn Úc, đã khá lâu nàng không có phản ứng người này.
WeChat vẫn như cũ, hằng ngày vẫn block tin nhắn cô ta, khi có tư liệu sống thì lập tức ở vòng bạn bè khoe, thồn cẩu lương vào bụng cô ta.
Ngày thường làm việc, Ôn Úc cũng sẽ không tới tìm nàng, bởi vì không biết nàng ở nơi nào, hoặc có lẽ là bởi vì có Ôn Chi Hàn hỗ trợ, cho nên Ôn Úc không dám tùy tiện đến quấy rầy công việc của nàng.
Bất luận là nguyên nhân gì, đừng tới phiền công việc của nàng là tốt rồi.
Nàng không muốn bị người ngoài nói bản thân đang diễn vở kịch chị dâu & em vợ, rất phiền toái.
Nghĩ đến Ôn Úc, tranh thủ giờ giải lao, nàng giơ điện thoại lên, đem nửa khuôn mặt vùi vào khăn quàng cổ, tự chụp một tấm ảnh xinh đẹp, sau đó up lên vòng bạn bè.
Status: Khăn quàng cổ vợ tôi đã tặng cho tôi ngày hôm nay, rất hợp với tôi ~
[ ba ] đã thích.
[ mẹ ] đã thích.
[ ba Ôn ] đã thích.
[ mẹ Nhượng Na ] đã thích.
[ tra nữ ]:...............
Dấu chấm lửng tràn đầy thương tổn.

Thiệu Từ Tâm cảm thấy mỹ mãn mà tắt di động, lại là một ngày vô cùng vui sướng!
Ôn Úc cảm thấy chính mình không nên mở vòng bạn bè vào ngay lúc này, nếu không, cũng sẽ không thu hoạch cẩu lương mới mẻ như vậy!
Không phải chỉ là khăn quàng cổ thôi sao, tôi cũng có thể đưa!
— không đúng.
Cô ta bỗng nhiên bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm lại, khăn quàng cổ này chưa chắc là của Ôn Chi Hàn, cũng có khả năng là Thiệu Từ Tâm vì kích thích mình, cố ý tìm khăn quàng cổ khác để nói dối.
Nói như vậy, Thiệu Từ Tâm đối với mình cũng coi như "Dụng tâm lương khổ".
Vừa lúc gần đây cô ta đang rầu vì không biết nên đưa Thiệu Từ Tâm cái gì để bày tỏ tâm ý, một khi đã như vậy thì đưa một cái khăn quàng cổ đi.
Cho đến hôm nay, cô ta vẫn như cũ cảm thấy quan hệ giữa các nàng còn có hy vọng, đặc biệt là sau khi Thiệu Từ Tâm gỡ block vòng bạn bè của cô ta ra.
Cô ta tuy rằng không biết ngày đó uống say đã cùng Thiệu Từ Tâm nói cái gì, làm cái gì, nhưng nếu có thể làm Thiệu Từ Tâm gỡ block vòng bạn bè, như vậy khẳng định là sau khi say đã phát sinh sự tình đả động Thiệu Từ Tâm.
Ngay cả khi chỉ đả động một chút thì cũng là đả động.
Đã có hy vọng, cô ta đương nhiên phải nắm thật chặt cơ hội này.
Để thể hiện thành ý đối với Thiệu Từ Tâm, để đánh thức tình yêu của Thiệu Từ Tâm, thì phải nắm chắc đoạn duyên phận còn chưa muộn này.
Về lý do tại sao vòng bạn bè của Thiệu Từ Tâm đều là những post show ân ái......
Có lẽ đây là oán giận của Thiệu Từ Tâm đối với mình, là đang cho thấy lửa giận của nàng đối với mình còn chưa tiêu tán, mình phải trả giá càng nhiều mới có thể dập tắt cơn tức của nàng.

Đúng, nhất định là như vậy!
Nghĩ như vậy, cô ta lập tức ra cửa chọn lựa khăn quàng cổ.
...
Thiệu Từ Tâm nói một ngày không tháo khăn quàng cổ xuống, thì thật sự cả ngày cũng chưa từng tháo, cứ như thế mà mang về nhà.
Đi vào khu chung cư, nàng một bên đi đến căn hộ độc thân của mình, một bên gọi điện thoại cho Ôn Chi Hàn: "Cảm tạ khăn quàng cổ của Ôn tổng, chờ mấy ngày nữa em giặt sạch sẽ rồi trả cho chị."
Từ loa di động truyền đến một tiếng cười khẽ dịu dàng.
"Không cần đâu, lúc ra cửa chị đã nói là tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm đem tay cắm vào túi áo: "Không cần đâu, có làm thì mới có ăn, em không muốn lấy không thứ gì đó của người khác.

Huống chi chị giúp em nhiều lần như vậy, muốn đưa cái gì cũng nên là em đưa chị."
Ôn Chi Hàn nghe vậy, thuận miệng hỏi một câu: "Vậy Từ Tâm sẽ đưa cho chị cái gì?"
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút: "Chị hỏi bất ngờ như vậy, trong thời gian ngắn em thật đúng là không nghĩ ra được."
Khi nàng tặng đồ, có thói quen nghĩ đến những gì đối phương thiếu.
Nhưng mà Ôn Chi Hàn là một kẻ có tiền đã thành niên lại còn độc lập kinh tế, nếu muốn cái gì chính mình đều có thể kiếm tiền mua, của cải giàu có vô cùng, làm sao thiếu thứ gì?
Đến nỗi đưa tặng cái gì, phải đưa cái gì mới tốt đây....
"Ôn Chi Hàn chị chờ một chút," Thiệu Từ Tâm nói, "Chờ em nghĩ kỹ rồi đưa cho chị."
Ôn Chi Hàn cầm điện thoại hơi hơi sửng sốt, tiện đà chậm rãi nở nụ cười.

Cô rõ ràng chỉ là hỏi một câu sẽ đưa cái gì, cũng không phải là thật sự muốn nàng tặng đồ, sao lại phát triển thành như vậy.
Nhưng nếu nàng muốn đưa......!Vậy cô sẽ không khách khí.
"Được, vậy chị đành phải chờ món quà của Thiệu tiểu thư."
"Dạ! Tuy rằng không biết khi nào em sẽ tặng cho chị, nhưng khẳng định sẽ tặng cho chị, tranh thủ cho chị một bất ngờ lớn, yên tâm đi."
"Được, chị tin tưởng em."
"Quyết định vậy đi, sớm một chút nghỉ ngơi, ngủ ngon mộng đẹp."
"Ngủ ngon, mộng đẹp."
Trò chuyện kết thúc.
Thiệu Từ Tâm vừa đi vừa nghĩ đến sinh nhật của Ôn Chi Hàn, nàng không nhớ rõ là ngày nào.
Tặng quà cũng phải có lý do, sinh nhật chính là lý do tốt nhất, huống chi dựa vào quan hệ hiện tại giữa nàng cùng Ôn Chi Hàn, cũng hẳn là nên nhớ rõ sinh nhật đối phương.
Suy nghĩ một hồi, phát hiện thật sự nghĩ không ra, nàng dứt khoát mở trang web bách khoa toàn thư để tìm kiếm thông tin của Ôn Chi Hàn.
Hồi học cấp ba, nàng cùng Ôn Chi Hàn cũng không tính là bạn bè, không cơ hội cũng không có hứng thú biết sinh nhật của đối phương là khi nào.
Sau đó, các nàng thành người một nhà, thời gian này chỉ có ngắn ngủi hơn một năm, sinh nhật cũng không có trải qua hai lần, cùng với khoảng thời gian ở cấp ba các nàng không có gặp mặt nhiều, các nàng thật sự không có quen thuộc đến mức nhớ kỹ sinh nhật của đối phương.
May mắn, là một vị tổng tài nổi danh, thông tin trên bách khoa toàn thư của Ôn Chi Hàn cũng rất phong phú, ngày tháng năm sinh đương nhiên là không thể thiếu.
Thiệu Từ Tâm vừa mở ra là đã thấy được: Ngày 7 tháng 1.
Thiệu Từ Tâm tính nhẩm một chút, phát hiện ngày đó bản thân còn phải ở đoàn phim, không thể trở về tặng quà sinh nhật cho cô.
Vậy chỉ có thể nhờ người khác tặng quà, lại gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Thiệu Từ Tâm bấm vào lịch ngày 6 tháng 1 đặt một cái đồng hồ báo thức.
Như vậy có thể nhắc nhở nàng ngày hôm sau là sinh nhật Ôn Chi Hàn, cũng tiện cho nàng đợi đến 0h rồi gọi điện chúc mừng sinh nhật, tạo cho Ôn Chi Hàn một bất ngờ.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng đầy đủ hết thảy, nàng cất di động đi về căn hộ của mình.
Mới vừa đi đến dưới lầu, vừa nhấc mắt lập tức nhìn thấy người không muốn nhìn thấy nhất — Ôn Úc.
Thiệu Từ Tâm nhăn mày, thần sắc lạnh nhạt.
Thật là không nghĩ tới, không ngờ rằng cẩu tra nữ còn dám chạy đến nhà nàng để tìm nàng.
Loại này hành vi này đối với nàng mà nói, giống như là ngứa đòn muốn bị ai đó mắng.
Ôn Úc vừa xoay người lập tức thấy Thiệu Từ Tâm vừa trở về, vui sướng nhảy lên đuôi lông mày, tâm trạng thất bại nháy mắt bị vui vẻ lấp đầy.
— em ấy quả nhiên còn ở nơi này!
Cầm hộp quà, cô ta vui vẻ đi đến Thiệu Từ Tâm, âm điệu ôn nhu xưa nay chưa từng có: "Từ Tâm, em đã trở lại."
Thiệu Từ Tâm nghe vậy, chỉ là từ từ lùi về sau, hai tay đều cắm vào trong túi, rõ ràng muốn cùng cô ta bảo trì khoảng cách.
Nàng thật sự rất muốn treo lên người một tấm bảng ghi là "Ôn Úc đừng làm khổ lão nương".
"Cô em vợ, trời tối thế này, cô có việc sao?"
Cô em vợ.
Nghe thấy cái xưng hô này, Ôn Úc bước chân đi về phía trước miễn cưỡng dừng lại.
Cô ta là thật sự không thích cái xưng hô này, đặc biệt là từ trong miệng Thiệu Từ Tâm thốt ra, tựa như một cái gai đâm vào tim cô ta hết lần này đến lần khác, đau đến khó chịu.
Cô ta càng không thích, Thiệu Từ Tâm càng muốn gọi, khi nói chuyện vô cùng nghiện hai cái xưng hô "Cô em vợ" cùng "Chị dâu" này.
"Cô em vợ? Cô em vợ, sao cô lại không nói? Cô em vợ, nếu cô không có lời gì để nói, vậy thì chị dâu về nhà đây."
"Bên ngoài thời tiết lạnh, lạnh cóng cô em vợ thì không sao, nhưng lạnh cóng chị dâu là không thể được á, bằng không chị cô mà biết được sẽ rất đau lòng."
Ôn Úc: "......"
Xác thật nhanh mồm dẻo miệng, hơn nữa có thể chọc giận đến người khác đầu óc ong ong.
Ôn Úc bình phục một chút tâm tình, kéo kéo khóe môi, mỉm cười, đem hộp quà trong tay đưa đến trước mặt Thiệu Từ Tâm: "Từ Tâm, tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm nhìn lướt qua hộp quà màu đen thanh lịch, tiếp theo cảnh giác mà nhìn cô ta: "Đây là cái gì? Chẳng lẽ là — bom? Cô định giết chị dâu à?!"

Ôn Úc: "......"
Tư duy cũng không cần nhảy số đến như vậy.
"Là khăn quàng cổ, hôm nay tôi cố ý đi chọn, tặng cho em."
Thiệu Từ Tâm vừa nghe thì đã biết cô ta nhìn thấy bài đăng kia ở vòng bạn bè.
Nhìn thấy là được rồi, nàng chính là muốn cái tra nữ này biết, nàng cũng sẽ tốt hơn và tươi sáng hơn nếu không có cô ta.
Bất quá nàng không có cự tuyệt phần quà này, duỗi tay tiếp nhận.
Ôn Úc tức khắc cảm thấy con đường truy thê rực rỡ lấp lánh, tương lai rất có hi vọng.
Sau đó cô ta liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm nói: "Cảm ơn, mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển nó cho chị gái cô."
Nói xong, từ bên người cô ta đi qua, không chút nào lưu luyến.
Ôn Úc: "?"
Cô ta vạn phần nghi hoặc mà gọi Thiệu Từ Tâm lại: "Đưa Ôn Chi Hàn làm cái gì? Tôi đây là cho em!"
Thiệu Từ Tâm xoay người dùng một loại ánh mắt "Con nít không hiểu chuyện" mà nhìn cô ta.
"Tôi cùng Chi Hàn đã kết hôn, của tôi chính là của chị ấy, của chị ấy chính là của tôi, vậy cô tặng đồ cho tôi, không phải tương đương là tặng đồ cho chị ấy sao?"
"Ngốc ghê, chỉ là phép thay thế tương đương thôi, đơn giản vậy cũng không hiểu."
Ôn Úc: "???"
Còn, còn có thể như vậy???
Nhìn bóng dáng vô tình của Thiệu Từ Tâm xoay người chuẩn bị rời đi, Ôn Úc quyết định lấy ra tuyệt chiêu.
Thiệu Từ Tâm không muốn nhìn thấy mình khóc nhất, mỗi lần mình rớt nước mắt, Thiệu Từ Tâm lập tức sẽ mềm lòng đến rối tinh rối mù, đối với mình tốt vô cùng.
Từ trước cô ta không để chuyện này vào mắt, hiện tại cô ta muốn lợi dụng chiêu này đánh thức tình yêu trìu mến của Thiệu Từ Tâm đối với cô ta — đầu tiên là thương xót sau đó là tình yêu!
Vì thế cô ta móc ra thuốc nhỏ mắt đã chuẩn bị trước, vội vàng nhỏ vài giọt.
Vì để theo đuổi lại vợ, thời điểm đặc biệt, thủ đoạn cũng phải đặc biệt!
"Đợi đã!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu gọi.
Thiệu Từ Tâm một lần nữa dừng bước chân, vừa xoay người vừa không kiên nhẫn hỏi: "Lại làm sao vậy?"
Nhưng không ngờ, lần này lại thấy hình ảnh mỹ nhân đang rơi lệ.
Hai giọt nước mắt trong suốt chính vừa lúc từ trong hốc mắt của Ôn Úc rơi xuống, tương xứng với dáng vẻ hơi hơi nhíu mày của cô ta, ẩn ẩn lộ ra vài phần đáng thương.
Thiệu Từ Tâm lại nhướng mày.
— trời má?
"Thực xin lỗi Từ Tâm......" Ôn Úc khổ sở mà nói: "Từ trước là tôi không tốt, là tôi không biết quý trọng em, khiến em chịu nhiều ủy khuất như vậy...."
Sau khi nói xong, cô ta lại bắt đầu giả vờ khóc.
Nước mắt là giả, nhưng lời nói cùng tâm tình là thật hơn vàng.
Hiện tại, hơn ai hết, cô ta muốn chiếm lại tình cảm của Thiệu Từ Tâm Tâm.
Lần này, cô ta nhất định sẽ không cô phụ nàng, nhất định sẽ không!
Thiệu Từ Tâm yên tĩnh mà nhìn.
Trong lúc nhất thời, nàng bỗng nhiên nhớ tới trước kia đã từng xem qua một câu: Khi một cô gái rơi nước mắt trước mặt bạn, đó là thời điểm thích hợp để thể hiện rằng bạn quan tâm và lo lắng cho cô ấy.
Nàng cảm thấy đây là thời điểm mình nên đối với cô em vợ thể hiện một chút quan tâm cùng để ý.
Vì thế nàng mở miệng nói: "Khóc nhỏ tiếng như vậy, cô là chưa ăn cơm sao?"
Đang diễn nháy mắt nghẹn ở cổ họng, Ôn Úc kiểu: "......"
Tối nay, cô ta thất bại thảm hại..