Lúc này trong lòng Thiệu Từ Tâm đã có đại khái một kế hoạch trả thù.
Tên kế hoạch ban đầu là: Không ngừng chọc tức tra nữ, chọc đến tức chết mới thôi!
Ôn Úc không phải cảm thấy nàng còn yêu chị ta sao?
Vậy thì nàng sẽ dùng hiện thực nói cho chị ta biết, nàng đã yêu người khác và không còn yêu chị ta một chút nào nữa.
Ôn Úc không phải muốn cùng nàng hợp lại sao?
Vậy nàng sẽ dùng các loại ân ái nói cho chị ta rằng: Cô nằm mơ!
Đối với loại người như Ôn Úc, trừng phạt tốt nhất chính là khiến cô ta vĩnh viễn không chiếm được điều mình muốn, vĩnh viễn rối loạn, vĩnh viễn đắm chìm trong hối hận!
"Em muốn làm gì?"
Ôn Chi Hàn cảm giác ở trong mắt nàng nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ đang cháy hừng hực.
Em ấy bỗng nhiên giống như lại.....!Tràn ngập sức chiến đấu?
"Em muốn trả thù Ôn Úc." Thiệu Từ Tâm nói thẳng không cố kỵ, còn giải thích một chút, "Đương nhiên, cái này tuyệt đối không đả thương người, không phạm pháp, em chính là muốn show ân ái nhiều hơn chọc chị ta tức chết, để chị ta biết, em, người nào đó họ Thiệu, hiện tại đã là người mà chị ta không chiếm được!"
Nàng càng nói càng kích động, càng nói càng dõng dạc hùng hồn, giống vũ trụ nhỏ hừng hực thiêu đốt.
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng chọn một chút lông mày xinh đẹp.
Cô đại khái có thể đoán được Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Úc vừa mới nói cái gì, tuy rằng không biết nội dung cụ thể, nhưng những lời này đó nhất định tổn thương Thiệu Từ Tâm rất sâu.
Thiệu Từ Tâm nói xong mục đích của mình liền nhìn Ôn Chi Hàn.
Nàng còn ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cùng cô gần gũi thân thiết — nàng cần cô giúp.
Cầu xin ai đó thì phải có tư thái cầu xin.
Thiệu Từ Tâm rất am hiểu việc này, nói chuyện cũng bắt đầu làm nũng: "Chị giúp giúp em được không, chị ơi, giúp giúp em nha, cầu xin chị ~"
Đôi mắt đào hoa của nàng chứa đầy thu thủy, sáng lấp lánh, càng làm người khác không thể chống đỡ được.
Trong khoảnh khắc này, Ôn Chi Hàn cảm thấy nàng thật sự rất giống một chú cún con đáng thương vô cùng.
"Chị phải làm cái gì?" Ôn Chi Hàn thỏa hiệp.
Thiệu Từ Tâm nhất thời mặt mày hớn hở, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, lấy di động ra nói: "Đơn giản, cùng em chụp một ít ảnh tình cảm làm tư liệu sống là được, để em trữ hàng nhiều chút, có thể thường thường ở vòng bạn bè đăng tải một ít."
Giống như nàng đang mở một cửa hàng buôn bán, đoàn đội sẽ giúp nàng dự trữ một lượng lớn hàng tồn kho, phòng trường hợp được cần buôn bán lại không còn đồ thì lấy ra sử dụng.
Hơn nữa, thật ra nàng đăng tải nhìn ảnh tình cảm cùng Ôn Chi Hàn trên vòng bạn bè, cũng có lợi cho việc ổn định hai bên ba mẹ.
Ôn Chi Hàn hiểu ý tứ này.
Toàn bộ quá trình cô đều rất phối hợp, tay, chân, cơ thể, dường như tất cả đều giao cho Thiệu Từ Tâm, để nàng thích dùng như thế nào thì dùng như thế đấy.
Chỉ là chụp ảnh thôi, lại ăn không được cái gì mệt, không rớt bao nhiêu thịt.
Gió đêm hơi lạnh, bốn phía vắng lặng.
Thiệu Từ Tâm tìm đủ loại bối cảnh, đủ mọi góc độ, cho dù không phải kinh doanh ảnh nàng cũng phải chụp đến siêu cấp đẹp!
Nếu không nàng cùng Ôn Chi Hàn làm sao show cho người khác thấy các nàng đẹp đôi như thế nào!
Ôn Chi Hàn chỉ phụ trách đi lại, phối hợp, không cần nhọc lòng làm cái gì khác.
Vỗ vỗ, mặt Thiệu Từ Tâm đột nhiên kề sát.
Mùi nước hoa trên người đối phương chợt ập vào chóp mũi, hết thảy đều gần trong gang tấc.
Ôn Chi Hàn không khỏi sửng sốt một chút.
"Tách tách."
Đang xử lý ảnh chụp.
Bức ảnh này......!Không đủ tự nhiên.
Thiệu Từ Tâm nhìn vài lần, không chút nghĩ ngợi liền xóa bỏ.
Nàng nâng mắt nhìn Ôn Chi Hàn, nhìn nhìn liền không nhịn được cong lên đôi mắt, trong giọng nói lộ ra ý cười: "Chị ơi, tai chị lại đỏ rồi nè."
"......"
Ôn Chi Hàn nhẹ giọng nói: "Không quá quen thôi."
"Thật là đáng yêu." Thiệu Từ Tâm đánh giá cô một chút, nói tiếp: "Không sao đâu, nhiều vài lần là quen à, nếu là không được, chúng ta không chụp mặt kề mặt là được."
Ôn Chi Hàn lại không có cự tuyệt: "Tiếp tục làm theo suy nghĩ của mà em chụp đi, em là của vợ của chị, về sau không ít lần sẽ cùng chị ở trước mặt công chúng giả gần gũi, hiện tại làm quen nhiều chút là vừa vặn."

— thật là Bồ Tát đáng yêu, da mặt mỏng lại săn sóc.
Thiệu Từ Tâm đang trong lòng cảm khái một câu, cười tủm tỉm mà giơ lên di động: "Cảm ơn học tỷ, học tỷ chị tốt nhất, yêu chị ghê moah moah."
Nghe như vậy, Ôn Chi Hàn nâng tay sờ sờ đầu nàng, vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, tươi cười có vẻ thực ôn nhu, chân thành tha thiết.
Camera bắt giữ được một màn này, thu vào di động.
Lúc này, các nàng chụp so lần trước còn thân thiết hơn.
Thiệu Từ Tâm nhìn từng bức thành phẩm, tỏ vẻ thực vui vẻ.
Không thể không nói, có Ôn Chi Hàn ở, hiện tại tâm tình nàng khá hơn nhiều.
"Ây nha, học tỷ của chúng ta cũng thật đẹp."
"Thật không hổ là Ôn tổng thịnh thế mỹ nhân, nhìn mặt chị lớn lên đẹp như này, có photoshop cũng không đẹp bằng đâu."
"Khó trách trên mạng nhiều fans nhan sắc muốn gả cho chị như vậy, lời to lời to, Thiệu Từ Tâm em thật là nhặt được của hời rồi!"
Thiệu Từ Tâm phát ra từ nội tâm mà khen.
Ôn Chi Hàn liền nghe nàng một người lải nhải không ngừng, mỉm cười không nói.
"Chị ơi, em muốn đi bên kia chụp mấy tấm, có thể hay không ạ?"
Thiệu Từ Tâm có việc cầu xin ai, đó chính là Tiểu Điềm Điềm ngốc ngốc ngọt ngào.
"Học tỷ" cùng "Chị ơi" hai cái xưng hô tùy ý sử dụng, nếu là về sau nghĩ cái khác, nàng liền dùng khác.
Kêu cái gì không quan trọng, để Ôn Chi Hàn nghe cảm thấy thoải mái, cảm thấy ngọt là quan trọng nhất!
Ôn Chi Hàn cũng đích xác, như nàng mong muốn, phối hợp hoàn toàn làm theo nàng.
Lúc sau chụp xong, Ôn Chi Hàn biết nàng uống rượu, còn lái xe đưa nàng về nhà.
Bắt được đoạn bí mật của Ôn Úc, tối nay đối với Thiệu Từ Tâm mà nói còn tính là mỹ mãn.
......
Thời điểm Ôn Úc từ phòng mình tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Cô ta nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, xoay người xoa đầu, hồi ức chuyện tối hôm qua.
Tối hôm qua Thiệu Từ Tâm đáp ứng cùng cô ta gặp mặt.
Cô ta từ Thiệu Từ Tâm cũng biết đối phương vì cái gì sẽ cùng chính mình chia tay.
Tiếp theo Thiệu Từ Tâm liền bắt đầu tận dụng mọi thủ đoạn rót rượu cho cô ta, lúc sau......!Chuyện sau đó cô ta liền không nhớ được.
Bất quá biết vì cái gì chia tay liền được rồi.
Cô ta không biết Thiệu Từ Tâm nói không thích không yêu là thật hay giả, cô ta chỉ có thể nỗ lực hướng nàng bày tỏ tình cảm của chính mình, bày tỏ thành ý chính mình, để cho nàng biết cô ta thật sự đã hồi tâm chuyển ý, thật sự muốn cùng nàng hoà hợp ở bên nhau, nhất sinh nhất thế nhất song nhân*.
[ *Cả đời này, hai người sẽ luôn ở bên nhau, đó là sự xứng đôi vừa lứa ]
Bởi vậy, cô ta phải bày tỏ thành ý của mình đối với Thiệu Từ Tâm, đây là biện pháp nếu muốn đánh thức tình yêu của Thiệu Từ Tâm đối với cô ta.
Đến nỗi làm như thế nào......! Suy nghĩ sau đi.
Cô ta xoa đầu hơi hơi phát đau, chờ thoải mái chút, liền bắt đầu tìm di động nhìn xem có tin nhắn hay không
Xem mấy cái tin nhắn của bạn, cô ta thuận tay ấn vào vòng bạn bè, như bình thường lui tới tùy ý lướt lướt.
Lướt một hồi, cô ta phát hiện bất đồng, kinh ngạc mà trực tiếp từ trên giường bò dậy, không dám tin tưởng mà nhìn vòng bạn bè —
Cô ta ở trong vòng bạn bè nhìn thấy bài đăng của Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm cư nhiên không có block cô ta!
Ngày hôm qua cô ta còn hỏi Thiệu Từ Tâm khi nào có thể gỡ block.
Cô ta nhớ rõ Thiệu Từ Tâm còn nói không biết, ngạo kiều thật sự, không nghĩ tới hôm nay liền gỡ...
Nhất định là lời nói ngày hôm qua đã đả động Thiệu Từ Tâm, gặp mặt tán gẫu một chút vẫn là rất có hiệu quả!
Ôn Úc vui mừng khôn xiết, đầu ngón tay vội vàng lướt xuống, chuẩn bị nhìn xem Thiệu Từ Tâm đã phát cái gì.
[ Từ Tâm ]: Ra cửa gặp mặt chị gái xinh đẹp ~
Nàng cùng Ôn Chi Hàn kề mặt selfie vô cùng xứng đôi, Ôn Chi Hàn tay trái còn đặt ở trên đầu nàng, ngón áp út mang một cái nhẫn.
Hai người có vẻ vô cùng thân thiết.
Ba mẹ các nàng đã thích cùng bình luận.

[ ba ]: Ha ha, con cùng chị gái xinh đẹp này rất xứng đôi [ ngón tay cái ]
[ mẹ ]: Quá xinh đẹp các bảo bối của mẹ [ tình yêu ]
Ôn Úc: "......"
Bữa sáng không cần ăn, tức no rồi.
...
Thiệu Từ Tâm ở vòng bạn bè chỉ có một bộ phận người có thể thấy được.
Dung Nhã chính là một trong số đó.
Dung Nhã cất di động, cười nhìn về phía nghệ sĩ nhà mình đang đợi lên sân khấu: "Xem ra việc ra cửa gặp mặt chị gái xinh đẹp đối với em không tồi á."
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, mi mắt cong cong.
Đương nhiên, suy cho cùng thì đó chính là vị Bồ Tát thiện lương ôn nhu mà.
"Được rồi, thời gian không sai biệt lắm, em nên chuẩn bị lên sân khấu."
Thiệu Từ Tâm đứng lên, hơi hơi khom lưng sửa sang lại váy dài màu rượu đỏ trên người.
Tóc đen nhu thuận xoăn nhẹ từ bả vai nhẹ nhàng rũ xuống, lướt qua bả vai trắng như tuyết.
Góc nghiêng của nàng hoàn mỹ, lông mi trên dưới quét động, lười biếng lại gợi cảm.
Lơ đãng liếc liếc mắt nhìn gương một cái, nàng dừng lại động tác, duỗi tay muốn lấy di động.
"Làm sao vậy ạ?" Lâm Mộc Mộc vừa đem điện thoại cho nàng vừa hỏi.
Thiệu Từ Tâm đang đứng trước gương tạo dáng, selfie mấy tấm: "Người đẹp như chị, không thể chỉ có một mình chị nhìn thấy."
Lâm Mộc Mộc: "......"
Dung Nhã: "......"
Quen rồi thì tốt, quen rồi thì tốt.
Chụp xong mấy tấm, Thiệu Từ Tâm nắm chặt thời gian up lên Weibo.
[ Thiệu Từ Tâm √]: Có đẹp không?
Đó là bức ảnh đẹp nhất mà nàng từng chụp.
Nhiệm vụ hằng ngày up ảnh selfie hoàn thành, nàng khóa màn hình, giao cho Dung Nhã, xinh xinh đẹp đẹp đi lên sân khấu tham gia hoạt động.
Hội trường tới rất nhiều fans, khi nàng lộ diện, tiếng thét chói tai nháy mắt náo động toàn bộ không khí.
Dưới ánh đèn sân khấu, Thiệu Từ Tâm nàng vĩnh viễn là đóa hoa hồng xinh đẹp nhất.
...
Quang Lam đầu tư.
Ôn Chi Hàn mới vừa kết thúc hội nghị, còn chưa đi vài bước liền thu được tin nhắn.
[ Chu Chu ]: 【 hình ảnh.JPG】
[ Chu Chu ]: Nhìn nè, mới vừa lướt đến đại minh tinh nhà cậu phát Weibo
Đó là bức ảnh mới nhất trên Weibo của Thiệu Từ Tâm, là ảnh selfie của Thiệu Từ Tâm, vì thế không thể nhìn thấy hoàn toàn.
Vừa lúc hiện tại không có việc gì, Ôn Chi Hàn tự mình ấn vào Weibo của Thiệu Từ Tâm.
Người trong ảnh có một đôi mắt đào hoa linh động, bất luận khi nào nhìn thấy cũng hàm chứa doanh doanh thu thủy.
Bờ vai tinh tế, vòng eo thon nhỏ, dáng người cân đối trong chiếc váy dài màu rượu đỏ, xinh đẹp lại gợi cảm.
Nàng trời sinh chính là như thế, có thể nắm bắt ánh mắt người khác, bao vây chặt chẽ trong mị lực của nàng.
Ôn Chi Hàn mở hình ảnh, tầm mắt ngừng ở câu hỏi kia, ánh mắt sâu thẳm, như suy tư gì.
Một lát sau, cô tắt Weibo, bình tĩnh mở WeChat.
[ Ôn Chi Hàn ]: Thấy rồi.
......
Các bậc phụ huynh hai nhà Ôn, Thiệu hẹn buổi tối thứ sáu ăn cơm.

Ai cũng không thể vắng họp, bao gồm ba đứa nhỏ.
Thiệu Từ Tâm cùng ngày có hoạt động, đến nơi hẹn chậm một chút.
Khi xuống xe, vẫn là Lâm Mộc Mộc nhắc nhở nàng mới nhớ rõ đem nhẫn cưới mang lên.
Trước khi đi, nàng không quên quay đầu lại hướng Lâm Mộc Mộc giơ ngón tay cái khen ngợi.
Địa điểm ăn cơm là khách sạn tốt nhất Phụng thành.
Đi vào đại sảnh nàng mới phát hiện, Ôn Chi Hàn sớm đã ở chỗ này chờ nàng.
"Sao chị lại ra đây?" Thiệu Từ Tâm bước nhanh đi đến bên người cô.
Ôn Chi Hàn một bên dẫn nàng đi, một bên ôn thanh nói: "Tới đón vợ của chị."
Theo lý thường hẳn là vậy.
Thiệu Từ Tâm nghĩ tới ba mẹ hai nhà đều ở, tức khắc không còn cảm thấy lạ.
Cũng đúng, các nàng giả vờ tình cảm đến như vậy, Ôn Chi Hàn không ra đi đón nàng thì cũng khiến mọi người nghi ngờ.
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ôn Chi Hàn: "Vất vả, Ôn tổng."
Hai người tùy tiện nói mấy câu, vừa đi vừa trò chuyện.
"Ngày mai có an bài công tác gì không?"
"Ngày mai nghỉ ngơi, nhưng thật ra dự định cùng Tuyết Phỉ ra cửa đi dạo phố, còn chị?"
"Ở nhà, bất quá còn muốn xử lý chút việc."
"Về nhà còn phải làm việc hả, mệt mỏi quá, à không đúng, em đóng phim cũng không thoải mái, đều vất vả đều vất vả."
Ôn Chi Hàn cười cười: "Tới rồi."
Đẩy cửa vào.
Vợ chồng Ôn Hành Vân cùng vợ chồng Thiệu Hành sớm đã trình diện, hai bên lúc này đang trò chuyện rôm rã.
Đương nhiên, trường hợp này không bao gồm Ôn Úc.
Một khắc khi nhìn thấy Thiệu Từ Tâm, nội tâm cô ta hết sức nhảy nhót, mà khi thấy nhẫn trên tay Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn, cô ta lại không cao hứng: Người cùng Thiệu Từ Tâm đeo một đôi nhẫn cưới, vốn nên là mình.
Thiệu Từ Tâm ngồi xuống là có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Úc cực nóng thường thường nhìn lại đây.
Nàng không chút nào để ý, không sợ gì cả.
— à ha, cẩu tra nữ, đời trước đối với lão nương như vậy còn có mặt mũi cầu hợp lại, nhìn tôi có show ân ái chọc cô tức chết hay không!
Nàng bắt đầu cân nhắc nên thể hiện như thế nào, đúng lúc này, trước mặt bỗng nhiên đưa qua một ly nước ấm.
Nàng quay đầu nhìn về phía người cầm nước ấm.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Làm ấm tay."
Thiệu Từ Tâm phản ứng cực nhanh, lập tức ngoan ngoãn tiếp được, ngọt ngào mà nói một câu: "Cảm ơn vợ."
Ôn Chi Hàn động tác nhỏ đến không thể phát hiện mà ngừng một chút, sau đó mới phản ứng kịp mà cười nhẹ nhàng nói: "Không cần khách khí đâu, vợ."
Ôn Úc ngồi ở đối diện các nàng chịu đựng bạo kích.
— bình tĩnh, tôi không tức giận, tôi không hề tức giận.
Ba mẹ hai nhà chú ý tới động tác của vợ vợ mới cưới, thấy các nàng ngọt ngào ân ái như thế liền nhìn nhau cười, cũng coi như yên tâm.
Khi ăn cơm, Thiệu Từ Tâm tận tâm làm Tiểu Điềm Điềm.
Không phải gắp đồ ăn cho Ôn Chi Hàn, thì chính là làm nũng đòi Ôn Chi Hàn gắp đồ ăn cho mình, cảm thấy canh ăn ngon còn muốn đích thân múc một muỗng, đút cho Ôn Chi Hàn.
Toàn bộ quá trình biểu diễn vô cùng tự nhiên, ngay cả nàng cũng đều phải tin các nàng là một đôi.
Ôn Úc không ăn bao nhiêu cơm, nhưng cẩu lương cùng tức giận thật ra bị Thiệu Từ Tâm một tấn một tấn mà nhét vào bụng.
Cô ta căng bụng đều sắp căng chết!
Ôn Úc không vui, Thiệu Từ Tâm liền vui vẻ, bữa cơm này nàng ăn đến phá lệ vui sướng.
Sau khi ăn no, Thiệu Từ Tâm lau lau miệng, đứng dậy nói với ba mẹ hai nhà đang nói chuyện phiếm mình đi vệ sinh, liền đi phòng vệ sinh rửa tay.
Khi từ phòng vệ sinh ra tới, liền phát hiện Ôn Úc đứng ở cách đó không xa chờ mình.
Nàng không để ý tới, lập tức từ bên người đối phương đi qua.
"Chờ đã." Ôn Úc gọi nàng lại.
Thiệu Từ Tâm dừng lại bước chân, vừa rửa tay vừa quay đầu lại, chậm rì rì hỏi: "Cô em vợ, có chuyện gì sao?"
"......"
Ôn Úc mở miệng nói: "Từ Tâm, tôi sẽ không từ bỏ em."
"Vậy thì thế nào? Trừ bỏ thuyết minh cô là người suy đồi đạo đức, còn có thể thuyết minh cái gì nữa sao?"
Thiệu Từ Tâm nhướng mày, mặt mày linh động, môi đỏ ướt át, mỹ đến bức người.
"Cô sẽ không cho rằng tôi sẽ cảm động đến mức từ bỏ Chi Hàn, cùng cô ở bên nhau chứ?"
Nếu nàng cái gì cũng không biết, vẫn là Thiệu Từ Tâm trước kia, chấp nhất thích Ôn Úc, vậy nàng có lẽ sẽ vì những lời này cảm động một chút.

Nhưng hiện tại không có khả năng.
Ôn Úc làm người khác không hề có cảm giác an toàn, đồ ngốc mới có thể lại một lần nữa đem chính mình đẩy vào hố lửa.
Ôn Úc đối với dáng vẻ cách xa ngàn dặm của nàng, cảm thấy đau lòng, chân mày hơi chau, ngữ khí đều không tự giác phóng nhẹ: "Từ Tâm, tôi có thể sửa, em thích cái dạng gì tôi đều có thể sửa."
Từ trước là Thiệu Từ Tâm thay đổi để trở thành hình mẫu lý tưởng của mình, hiện tại đổi lại mình làm như vậy đi.
Như vậy......!Cũng coi như là một loại bồi thường đi.
Thiệu Từ Tâm hiện tại đối với việc đả kích cô ta có thể nói là không lưu tình chút nào: "Sửa? Tỉnh tỉnh đi Ôn nhị tiểu thư, cô lại sửa như thế nào cũng so ra kém chị gái của cô, mọi mặt đều kém xa.

Chị ấy tốt đến mức làm cô ngay cả bóng lưng của chị ấy cũng khó mà theo kịp, tôi cùng chị ấy ở bên nhau rất thoải mái, vô cùng thoải mái."
Dừng một chút, ngữ khí thanh tao mà cường điệu một câu: "Chú ý, là MỖI.

MỘT.

PHƯƠNG.

DIỆN của chị ấy nha."
Nàng cường điệu chính là Ôn Chi Hàn hoàn mỹ, toàn năng.
Nhưng mà Ôn Úc như bị trật khớp não, mặt đỏ lên một chút, tức muốn hộc máu lại ngượng ngùng mà đi rồi.
Thiệu Từ Tâm: "?"
Chỉ mới như vậy liền đi rồi?
Liền này chỉ như này?
Nàng xoay người nhìn Ôn Úc rời đi, tiếp theo thấy đối phương ở một chỗ ngoặt đột nhiên dừng lại bước chân, sau đó biểu tình hung ác, hừ lạnh một tiếng, đi rồi.
Nàng tò mò mà đi ra phía trước xem xét đến tột cùng là cái gì.
Kết quả liền phát hiện Ôn Chi Hàn từ từ mà dựa vào ven tường, tựa hồ nghe rất lâu.
Thiệu Từ Tâm thình lình bị hoảng sợ: "Trời mẹ ơi, sao chị lại đứng đây?"
Ôn Chi Hàn bình tĩnh mà chỉ chỉ Ôn Úc đang tức giận bỏ đi kia.
Thiệu Từ Tâm hiểu rõ, cảm động mà nhìn cô: "Bồ Tát của chúng ta thật sự là quá tốt, mỗi lần đều sẽ quan tâm an nguy của em."
Ôn Chi Hàn nhoẻn miệng cười.
Thiệu Từ Tâm vỗ vỗ quần áo: "Không có việc gì, đi thôi, trở về."
"Từ Tâm." Ôn Chi Hàn một tiếng gọi nàng lại, đột nhiên hỏi một câu: "Mỗi một phương diện là phương diện nào?"
Thiệu Từ Tâm bước chân dừng lại.
Nàng lúc ấy căn bản là không có suy nghĩ tử tế, chỉ nghĩ như thế nào chọc tức Ôn Úc, nào nghĩ đến sẽ bị Ôn Chi Hàn nghe được, còn sẽ bắt nàng lại tra hỏi chứ?
Thiệu Từ Tâm xoay người, một câu "Lời nói vui đùa chị đừng để ở trong lòng" đã đến bên miệng.
Mà ngay khi nàng đối diện đôi mắt ôn nhu ngây thơ của Ôn Chi Hàn, lại cưỡng ép nuốt lời này xuống, đáy lòng lại nổi lên một tia ý xấu.
Bồ Tát đáng yêu như vậy, không đùa một chút cũng quá đáng tiếc nha.....
Vì thế Thiệu Từ Tâm giơ lên khóe môi, cười tủm tỉm mà tới gần vị Bồ Tát ngây thơ xinh đẹp này
"Mỗi một phương diện chính là mỗi cái phương diện nha, bao gồm phương diện người trưởng thành."
"Làm sao vậy, Ôn tổng của chúng ta tò mò hả?"
Nói xong nàng liền bắt đầu chú ý biểu tình Ôn Chi Hàn, chờ mong lại lần nữa nhìn đến Bồ Tát thẹn thùng.
Hơn nữa ấn theo kinh nghiệm lúc trước, Ôn Chi Hàn nhất định sẽ nhẹ nhàng mà nói sang chủ đề khác.
Sau đó nàng liền nghe thấy Ôn Chi Hàn nói: "Ừm, chị rất tò mò."
"?"
Thiệu Từ Tâm chọn một chút mày: "Bồ Tát, điểm chừng mực của chị hôm nay có chút lớn nha?"
Cư nhiên còn nguyện ý nói tiếp cái đề tài này!
"Như vậy là chừng mực lớn sao?" Ôn Chi Hàn ôn ôn nhu nhu hỏi.
"Em cảm thấy lớn." Thiệu Từ Tâm đánh giá cô liếc mắt một cái, khẳng định mà nói.
"Chị đây còn có cái lớn hơn nữa." Ôn Chi Hàn cười nói.
Thiệu Từ Tâm sửng sốt một chút, tức khắc tò mò không thôi.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn mặt mày nhu hòa, dùng thanh âm ôn nhu nhất, dễ nghe nhất nói với nàng —
"Chị cần em cùng chị thảo luân phương diện người trưởng thành một chút, em muốn thoái thác không?".