Phó Chi bắt đầu từ vấn đề phổ biến là bạo lực học đường, sau đó dẫn dắt đến chuyện xung đột nhỏ trong quán trà sữa.

Chủ nhiệm Lưu mất cảnh giác đưa tay xoa xoa cái trán, cảm nhận được áp suất thấp xung quanh người phó viện trưởng, đứng ngồi không yên.

Bây giờ kéo đứa trẻ này xuống và đánh nó một trận tơi bời là không thực tế.

Nhưng cứ để nó trên sân khấu la lối khóc lóc lăn lộn như này cũng không phải tác phong làm việc của chủ nhiệm Lưu.

Ông nghiêng người, nhìn Mã Minh Quyền bên cạnh, kìm lại lửa giận nói: "Anh lên kìm nó lại đi, nó đang nói cái quái gì thế này? Nếu nó dám la lối om sòm thì tôi sẽ cho thôi học!"
"Nhưng ba con bé vừa quyên góp mấy triệu nhân dân tệ cho trường chúng ta để xây tòa thực nghiệm.

" Mã Minh Quyền nói với vẻ anh minh: "Tôi không đồng ý với hành động qua cầu rút ván này của cậu đâu, nếu cậu muốn thì cậu đi đi, tôi không đi đâu!"

"Đúng rồi, còn nữa, tôi cảm thấy học sinh của tôi cũng không có gì sai, ủng hộ bạo lực học đường trong khuôn viên trường, đồng chí Tiểu Lưu cậu đúng là kẻ không có lương tâm!!"
"! "
Chủ nhiệm Lưu vì muốn giữ hình ảnh cho trường mà đã bị khiển trách không thương tiếc, liếc nhìn Phó Chi vẫn đang luyên thuyên trên sân khấu, cô gái nhỏ hoàn toàn không nhận ra mình đang vào vai một người đi cáo trạng, thậm chí còn rút một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra và bắt đầu lẩm bẩm về buổi chiều bạo lực của cô và đám người kia.

Chủ nhiệm Lưu nắm chặt nắm đấm của mình.

- --không được, không thể tức giận, Phó Chi và những học sinh khác không giống nhau, nhà con bé có tiền, ba của con bé còn quyên góp một tòa thực nghiệm!
- --Hãy nghĩ về những tòa nhà đó! Tiểu Lưu, hãy vì môi trường học tập của bọn nhỏ! Vì tương lai của bọn nhỏ!
- --Tiểu Lưu, mày có thể mà, mau lên đi, a di đà phật, a di đà phật!
Phó Chi đỡ micro: "Nói đơn giản một chút thì đây không phải vụ bạo lực học đường đầu tiên của Nhất Trung, theo em được biết! "
Nội tâm của chủ nhiệm Lưu cấu xé: "Phó Chi, tôi giết emmm!!
Dù sao cũng là bài hùng biện dài sáu phút, không phải là một chủ đề có thể dễ dàng kết thúc trong một thời gian ngắn.

Ngoài ra, bạo lực học đường không phải là vấn đề nhỏ, nó có mặt ở khắp mọi nơi và sinh sôi nảy nở vô tận.

Tình hình xã hội hiện tại và những vụ việc trong khuôn viên trường mà Phó Chi phản ánh ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các học sinh tại đó.

Tống Phóng nâng chân, đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, ngay cả trò chơi trong tay cũng ngừng lại: "Ngô Húc, Lưu Mân, Hạ Mạt! "
Hắn đọc lại những cái tên mà Phó Chi lấy ra từ cuốn sổ nhỏ, hỏi lại: "Em họ của cậu, là thuộc mệnh Quan Âm à?"
Có phó viện trưởng viện nghiên cứu FZ ở đây, nội quy của trường Nhất Trung lại rất nghiêm khắc, mấy lần khiêu khích gây chuyện, mà lần này cô mở miệng, chắc chắn sẽ thay trường học tiễn đi một đám đông học sinh.

Lục Dư Bạch không trả lời.


Bài hùng biện của Phó Chi dần dần kết thúc.

Cuối cùng, bạo lực học đường và tính cách chống đối xã hội đã được đưa vào phân tích.

Cho đến khi kết thúc hoàn toàn, trong hội trường dường như vẫn còn vang vọng linh hồn diễn thuyết của cô.

Đầu ngón tay trắng nõn của Phó Chi chạm vào viền cổ áo.

Trên người cô lộ ra vẻ yên tĩnh, mang theo một sức hấp dẫn khó giải thích được.

Hội trường yên tĩnh vài giây, ngay sau đó là những tràng vỗ tay lớn.

Phó Chi khom lưng nói lời cảm ơn, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.


Hứa Vi ở trong hậu trường chỉ nghe hiểu vài câu con gái nói cũng đầy sự tự hào, lấy một đóa hoa hồng trong bình ra, phấn khích chạy lên sân khấu đưa cho Phó Chi, kích động nói: "Chi Chi, con chính là niềm tự hào của trường học!"
Phó Chi vỗ vỗ bả vai của Hứa Vi: "Con biết rồi, mẹ đừng khóc.

"
Chủ nhiệm Lưu chứng kiến toàn bộ quá trình: "???"
Tức chết ông, đúng là tức chết ông!
Chủ nhiệm Lưu thật sự tức giận, cầm bút, viết một số 0 trên bảng điểm để bày tỏ sự hả hê.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt đen láy đằng đằng sát khí của phó viện trưởng.

.