"Chi Chi." Lệ lão gia cắt ngang lời Phó Chi, giọng run run: "Tiểu...Tiểu Lễ là kêu ai?"
Phó Chi nâng mắt nhìn vào màn hình: "Đích tôn của ông, cháu trai của cháu."
"...."
Lệ lão gia: "???"
Cái này phát sinh quá nhanh rồi, tâm tình của ông vô cùng phức tạp, giống như ba bông hoa quế mùa thu nằm trong một vườn hoa sen.
Lệ lão gia sắp sụp đổ rồi: "Chi Chi..." cháu khi còn nhỏ còn hôn khóe mắt người ta gọi một tiếng anh trai đó!
Chỉ là nửa vế sau còn chưa kịp nói ra, đã bị Phó Chi cắt ngang.
Cô nói: "Cũng đã đến nước này, độc tố còn sót lại trong người không thể chỉ một lần mà thanh tẩy hết, hơn nữa trong quá trình trị liệu tiếp theo, có một phần nhỏ có thể khiến nó..."
Dừng một chút, Phó Chi suy nghĩ tìm từ, cố gắng nói tế nhị nhất có thể: "Dẫn tới nó...!bất lực."
Lệ lão gia: "???"
Gì?
Lệ lão gia mở to hai mắt: "Chi Chi, cháu vừa nói cái gì?!"
"Cháu nói viên con nhộng mang dược tính âm." Phó Chi chậm rãi lặp lại lời: "Trong quá trình loại bỏ các độc tố còn sót lại, có thể khiến cho nó bị bất lực."

Trời sập rồi, sập cả nhà tôi rồi!!
Lệ lão gia nhịn không được, hai mắt đỏ hoe: "Làm sao mà không nhấc lên được...!nếu không nhấc lên được, nó sẽ không còn là đàn ông sao?"
"Không cần bi quan như vậy, chỉ là một khả năng nhỏ mà thôi.

Bệnh tình của nó vẫn có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng quá trình có chút phiền phức."
Hai mắt Lệ lão gia sáng lên, vừa định hỏi, liền nghe thấy Phó Chi không nhanh không chậm nói: "Hơn nữa, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triền, cho dù không thể chữa khỏi, cũng có thể tạo cho ông một đứa con trai nối dõi tông đường."
"Tiểu Lễ cũng có chút không lễ phép, không được thì trực tiếp bỏ đi."
Lệ lão gia: "..."
Lệ lão gia muốn khóc rồi: "Chi Chi, gia gia cũng đã chừng này tuổi rồi, sinh thêm đứa con trai nối dõi làm gì nữa!"
Ông nghẹn ngào: "Nếu ta mà trẻ lại khoảng hai mươi tuổi, thì muốn liều thế nào cũng được, nhưng...!Chi Chi, tình hình bây giờ đã như vậy, con có thể chữa cho Tiểu Lễ được không?"
"..."
Phó Chi mím môi, vì mặt mũi của gia gia, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được, cháu sẽ cố gắng."
"Nhất định phải cố gắng!" Lệ lão gia lau nước mắt: "Gia gia chỉ có một đứa cháu trai, thật sự là không có đường lui." Nếu mà ông có nhiều cháu trai thì đã khác.
Phó Chi nói: "Cháu đã biết."
Lệ lão gia có chút áy náy: "Chi Chi, gia gia lại vì việc riêng mà ảnh hưởng đến cháu."
"Không phiền." Phó Chi lắc đầu, ngồi ở ghế sau ô tô, gương mặt cô gái nhỏ xinh đẹp đến cực điểm.
Cô nhẹ nhàng bổ sung: "Chỉ cần cung cấp tiền theo dõi là được."
"..."
Lệ lão gia nghẹn lại: "Cái này, còn cần đến tiền sao?"
"Lúc đầu đã cho mười ba châm." Phó Chi cau mày: "Sau này ông còn muốn ăn chùa sao?!"
Biệt thự Lệ gia.
Sau một lúc Phó Chi rời đi.
Lệ Nam Lễ vẫn đứng cạnh cửa sổ, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại, bộ dáng chán chường cào nhẹ vào kính.

Mãi đến khi Giang Cẩm Thư gọi điện thoại tới, giọng điệu rất khẩn trương: "Cấp trên đã bắt đầu điều tra, bao giờ cậu tính trả lại viên con nhộng mà tôi và cậu đã mượn?"
"Làm mất rồi." Lệ Nam Lễ không để ý Giang Cẩm Thư đã sụp đổ, giống như đang nói về một chuyện cỏn con, giọng điệu bình tĩnh.
Dưới ánh sáng bạc chói lọi, nét mặt hắn không đổi.
"Mất rồi?!" Giang Cẩm Thư từ sô pha nhảy dựng lên, ngay cả tính tình được giáo dục tốt mười mấy năm cũng muốn đem cho chó ăn: "Cậu biết không, nếu ông mà biết dược, hai chân này của tôi cũng phế luôn rồi!"
"Cho nên." Lệ Nam Lễ nhướng mày: "Người còn sống không phải là được rồi sao?"
Giang Cẩm Thư: "???"
Cậu là ba tôi à?
Tầm mười phút nữa Phó Chi mới về tới Lục gia, có người gọi điện cho cô.
"Phó Chi, đồ cô muốn tôi đã giao đến phòng 302 của khách sạn, còn nữa, anh cả của cô đã trở về nhà vì lý do cô yêu đương sớm, muốn đánh gãy chân cô."
Âm thanh trong điện thoại có chút ồn ào, người đàn ông nâng cao giọng: "Trong phim truyền hình có nói về loại tranh chấp trong gia đình như này, e là sẽ có mưu đồ, cô nghĩ kĩ một chút, có cần tôi ra tay với Lục Dư Mặc không?"
Phó Chi: "..."
Người đàn ông đang nói chuyện là Thẩm Từ Châu.
Phó Chi sống ở bên ngoài cũng hơn một năm, bởi vì ba đối tượng thí nghiệm trước đều gây náo loạn, các ba ba của phòng thí nghiệm lo lắng cho an toàn của cô, liền thuê cho cô một vệ sĩ hạng ba của thế giới.
Thẩm Từ Châu không thuộc quản lí của bất kỳ quốc gia nào, phạm vi hoạt động rất linh hoạt.

Chỉ là tính tình thất thường, trong một năm Phó Chi ở Triệu gia, tổng 365 ngày, không một ngày nào có thể không nghe tin ám sát Triệu gia.

Cô gái nhỏ xoa xoa giữa lông mày: "Đó là anh cả tôi."
"Rất mau sẽ không phải." Thẩm Từ Châu nói: "Cô có hai người anh, tôi sẽ để lại một người cho cô."
"Thẩm Từ Châu."
Giọng nói trầm xuống, âm thanh trở nên sắc bén.
Hô hấp người đàn ông cứng lại.
Im lặng hết nửa ngày mới chịu ngưng: "Vâng."
Giọng điệu của hắn mang theo chút tiếc nuối: "Vậy tôi sẽ không động vào hắn nữa."
Phó Chi không đáp lại.
Ngay khi cúp điện thoại, Thẩm Từ Châu lại nhắc nhở: "Tôi vẫn rất hoan nghênh nếu cô hối hận quay về hạ lệnh."
Điện thoại bị cắt đứt.
Phó Chi kéo tấm chắn lên, thư Ký Lưu nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu: "Phó tiểu thư."
"Đưa tôi đến khách sạn 316.".