Tô Tỉnh nhìn về phía nhóm người Chu Đình, dũng cảm nói: "Phó Chi là con gái của Lục gia, cậu ấy mang đồ hiệu là điều bình thường!"
Điền Nặc cười khẩy: "Giày này là phiên bản giới hạn, cũng là hàng đặt trước, ít nhất phải ba tháng mới có hàng về tay được, Phó Chi hôm qua mới được nhận nuôi, làm sao có thể có ngay giày để mang được!"
Cô ấy đứng trước bàn học của Phó Chi, một tay chỉ vào Phó Chi và bắt đầu chỉ trích: "Mang đồ giả cũng chính là tâm lý đua đòi, đúng là đồ đạo đức giả!"
Phó Chi nói ngắn gọn, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Điền Nặc một cái: "Bỏ tay ra.

"
Đôi mắt hạnh trắng đen, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng!.

.

nó có phải ảo ảnh không? Điền Nặc cứ cảm giác là cô mà đưa tay về phía trước, Phó Chi có thể vì cô mà tan vỡ.

Trong lúc hai người giằng co ở giữa, nữ sinh bên cửa sổ bỗng hô lên một tiếng: "Lục Dư Mặc tới!"
Không ít nữ sinh trong lớp rướn cổ nhìn ra ngoài.

Lục Dư Mặc có một nước da rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, hẹp dài mà thâm thúy.

Bộ dáng tuấn tú rõ ràng, bờ môi mỏng mỉm cười mang vài phần cà lơ phất phơ, ở trường học rất được hoan nghênh, chỉ đứng sau Lục Dư Bạch và Tống Phương.

Sau khi Chu Đình Đình đi ra, hắn cực kỳ tự nhiên kéo cổ tay cô gái, đem người áp sát tới phía sau cửa, bàn tay không chút do dự xoa nhẹ đầu cô gái.

"Đã nhận được vòng tay anh mua cho em chưa?"
"Hôm qua đã nhận được rồi.


"
"Vậy sao không thấy em mang theo? Không thích sao?"
Hai người đứng ngoài cửa phòng học, nói cái gì phía bên trong đều nghe rõ ràng.

"Không phải vấn đề thích hay không.

"
Chu Đình Đình nhíu mày nói: "Sau này đừng tặng mấy món quà đắt tiền nữa, em không muốn người khác nghĩ mình là cô gái ham vật chất.

"
Tuy nói gia cảnh Chu Đình Đình không tốt, ba cô là một con bạc chính hiệu, nếu không có Lục gia giúp đỡ, cô vừa học tiểu học xong phải đi làm nông ngay, nhưng cực khổ cũng không thể xóa mờ được sự kiêu ngạo từ trong xương tủy của cô ấy.

Lục Dư Mặc cười hì hì nhéo nhéo mặt cô gái: "Anh thích em, đương nhiên cái gì tốt đều sẽ đem tặng cho em, nếu như em không thoải mái, sau này anh sẽ chú ý một chút.

"
Nhưng mà Chu Đình Đình cũng không mấy vui vẻ.

Thích cô còn không biết khuyên Lục phu nhân nhận nuôi cô, còn để Phó Chi đến trường mang một đôi giày hàng giả giống cô để làm nhục cô?
Trong lòng cô không quá thoải mái, chỉ vào trong lớp: "Em gái anh cũng ở lớp này, anh không vào gặp một chút?"
Lục Dư Mặc đến thăm bạn gái, vốn đang có tâm tình rất tốt, nhưng nghe thấy Chu Đình Đình nói, hắn bỗng chốc ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay chỉ qua, bắt gặp đôi mắt hạnh của Phó Chi, trong lòng có vài phần phức tạp.

Rất nhanh đã dời tầm mắt đi, ngữ khí nhàn nhạt: "Anh với nó không thân, không có gì để gặp.

"
Mặc dù Lục Dư Mặc đã đè thấp âm lượng, nhưng các bạn học trong lớp vẫn là nghe rõ mồn một.


Anh trai với em gái không thân thiết, Phó Chi rõ ràng ở Lục gia không được hoan nghênh a!
Điền Nặc chậc lưỡi: "Có người a, vào Lục gia thì làm sao, còn không phải là vì bên ngoài có chút xinh đẹp thôi sao!"
Chu Đình Đình cười nửa miệng liếc nhìn Phó Chi một cái, tâm tình rất tốt, tiện đà nhẹ giọng nói: "Không thân cũng không sao, em và cậu ấy đều là bạn học cùng một lớp, anh cũng phải nể tình em mua cho cậu ấy một đôi giày hàng hiệu mang nha!"
Giọng nói về sau càng nhỏ, Lục Dư Mặc nghe xong có chút mơ hồ, không khỏi hỏi: "Vì sao anh phải mua giày cho nó?"
Chu Đình Đình muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Quên đi, không có gì.

" Dừng một chút, lại nói: "Thật ra em gái anh mang giày hàng nhái.

"
"Vốn dĩ cũng không có gì to tát, nhưng kiểu dáng kia lại giống với đôi của em, nhưng chi tiết lại khác, hơn nữa loại này giày đều là hàng đặt trước, khó tránh khỏi việc mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra là hàng giả.

"
"Em nghĩ, cậu ấy tốt xấu gì cũng là em gái anh, chuyện này ồn ào lớn như vậy!.

Chi bằng vẫn là anh em trong nhà, thương xót cho cậu ấy một chút, mua cho cậu ấy một đôi giày hàng chính hãng mang đi?"
Chu Đình Đình nói một cách uyển chuyển, nhưng lời trong lời ngoài ít nhiều đều mang theo một chút khinh thường không dễ phát hiện.

Vẫn là con gái được Lục gia nhận nuôi, đến một đôi giày xịn còn không thể mua nỗi.

Nhóm chị em của Chu Đình Đình nhìn về phía Phó Chi với ánh mắt miệt thị không chút kiêng nể.

Con gái nuôi thì làm sao, ăn mặc còn không bằng Chu Đình Đình được giúp đỡ, cuối cùng phải mua giày giả để giữ thể diện.

Lục Dư Mặc nghe thấy, chỉ cảm thấy bản thân như lọt vào trong sương mù.


"Ai nói giày của nó là giả?"
"Logo của cậu ấy ở bên hông có nét chỉ vàng, nhưng của em thì không có.

"
Chu Đình Đình giải thích nói, Cẩn Mặc cũng thiết kế không ít đồ cho cô ấy, đều là Lục Dư Mặc tự nguyện mua cho cô, logo nơi đó hình dáng ra sao, chính cô cũng biết rất rõ.

"! Giày của nó là do mẹ anh vung tiền như rác đặc biệt tìm một nhà thiết kế chuyên môn của Cẩn Mặc thiết kế suốt đêm, gấp gáp làm ra phiên bản số lượng có hạn.

Còn giày của em là những đôi bình thường mà anh tiết kiệm tiền đặt hàng trước, giá cả không giống nhau, logo chắc chắn cũng không giống nhau!"
Ý cười trên mặt Chu Đình Đình ngưng lại.

"Mẹ anh là hội viên cao cấp của Cẩn Mặc, bà có đặc quyền, mang đến cho Phó Chi một xe quần áo cũng không cần chờ đợi.

"
Lục Dư Mặc ngữ khí có chút hèn mọn kèm bối rối: "Phó Chi có đủ phiên bản giới hạn, thậm chí so với anh còn nhiều hơn, anh có tư cách gì để thương xót nó sao?"
Lục Dư Mặc vừa nói ra những lời này, nhóm chị em của Chu Đình Đình hoàn toàn sửng sốt, vừa rồi các cô còn ở đó châm chọc Phó Chi, căn bản không nghĩ tới Phó Chi không chỉ mang giày hiệu mà còn cao cấp hơn của Chu Đình Đình.

Lục Dư Mặc cùng Chu Đình Đình nói với nhau vài câu yêu thương sau đó quay lưng rời đi.

Trong phòng học, nhóm chị em của Chu Đình Đình đều cảm thấy mặt rất đau, tức muốn hộc máu: "Đeo giày phiên bản giới hạn thì sao, có cái gì tốt mà khoe, làm như nhà người ta không có vậy!"
"Vừa rồi tớ hỏi cậu ấy cũng chẳng nói gì, nếu sớm giải thích rõ ràng thì tớ cũng chẳng phí thời gian với một người nhà quê như vậy!"
Điền Nặc cũng hướng về phía Phó Chi nhìn thoáng qua, trên mặt lúc trắng lúc xanh, làm sao cô có thể tưởng tượng rằng một người nhà quê như Phó Chi có thể mang được phiên bản giới hạn cơ chứ!
Lại so sánh về hoàn cảnh đi, ngược lại có vẻ Phó Chi mới là đứa trẻ mồ côi nghèo không có mẹ!
Điền Nặc trong lòng ghen tị vô cùng, trên mặt vẫn là cười lạnh nói: "Đồ áo tốt cỡ nào cũng là do quỹ xóa đói giảm nghèo của Lục phu nhân tặng cho cậu ta, cũng không phải chính mình tự mua, có cái gì tốt mà đắc ý!"
Tô Tỉnh nhỏ giọng chen vào: "Nhưng giày của Chu Đình Đình cũng là do Lục Dư Mặc mua tặng nha.

"
"Tô Tỉnh!"
Điền Nặc không phục: "Cậu có bệnh à! Cái này có thể giống nhau sao?"

"Ngoại trừ giày của Phó Chi đắt hơn, là phiên bản giới hạn, thì cũng không có chỗ nào khác biệt!.

"
Điền Nặc nghẹn một chút, khóe mắt thấy sắc mặt cực kém của Chu Đình Đình, lửa giận trong lòng lại nổi lên: "Cậu, con mẹ nó, câm miệng đi!"
Nói nói nói, chỉ biết nói sự thật thôi sao!
Tô Tỉnh giống như con thỏ bị hoảng sợ, run lên một cái.

Phó Chi ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Điền Nặc một cái: "Cậu rất tự tin?"
Giọng điệu có chút phập phồng, lại có vài phần cáu kỉnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Điền Nặc, ngón trỏ đặt trên bàn gõ gõ theo nhịp.

Gì?
Cái này, đây là muốn động thủ?
Trái tim Điền Nặc trong lồng ngực nhảy dựng, nhanh chóng lùi về sau một bước, tiếp đó nhìn thấy Phó Chi không nhanh không chậm mà từ chỗ ngồi rút ra một cuốn sách ngữ văn ra.

"!.

"
Điền Nặc phản ứng lại.

Cô có bảo hiểm, cô sợ gì a!
Tính mở miệng nói tiếp, chỉ là lời còn chưa kịp nói ra, Chu Đình Đình liền đi tới, đứng trước mặt cô ấy, trên dưới đánh giá Phó Chi vài lần: "Mọi người đều là bạn học, chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, cậu không cần đối xử khách khí như vậy với Điền Nặc a?"
Phó Chi không nhanh không chậm nói: "Một trò đùa chỉ là một trò đùa khi cả tôi và cậu ấy cùng cảm thấy vui vẻ, cậu có thấy tôi cười không?"
Sắc mặt Chu Đình Đình cứng đờ, từ khóe mắt có thể thấy các bạn học trong lớp đang xem náo nhiệt đều nhìn cô với vẻ không tán thành, đang đỏ hoe mắt muốn giải thích vài câu, chuông vào học đột nhiên vang lên, giáo viên ngữ văn trên tay cầm cây thước từ ngoài tiến vào: "Tiết này viết bài văn, tất cả về lại chỗ ngồi cho tôi, lớp phó đem giấy viết văn phát xuống đi.

"
"Không đúng, Chu Đình Đình, tôi nói trở về chỗ ngồi đi, không phải là nói em sao? Em điếc à, đứng làm tượng ở đó làm gì?"
Chu Đình Đình: "!.

".