Mắt Tưởng Lâm Dữ phiếm hồng, nhưng rất nhanh hắn buông Lâm Hi ra dời ánh mắt đi, “Về sau gặp được loại tình huống này không cần tùy tiện xuống nước, người chết đuối rất cực đoan, sẽ kéo em vào trong nước.”

Lâm Hi nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Tưởng Lâm Dữ, nhấp nhấp môi, vẫn là không thể phát ra âm thanh.

“Tôi đưa em đến Hoài Thành.” Tưởng Lâm Dữ tạm dừng, nói, “Tôi liền rời đi, về sau tôi sẽ tận lực tránh đi, không xuất hiện trước mặt em.”

“Cho nên là anh từ biệt?” Lâm Hi gục đầu xuống nhấp môi, dựa lưng vào sau ghế, quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, “Tốt thôi, được thôi, tôi sẽ quên mất anh, vĩnh viễn sẽ không lại nghĩ đến anh.”

Hô hấp Tưởng Lâm Dữ gần như muốn đình chỉ, hắn nhìn về phía Lâm Hi.

Lâm Hi hít sâu, còn nhìn ngoài cửa sổ. Bên trong xe đèn sáng, kỳ thật từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của Tưởng Lâm Dữ, “Anh thật sự là ác mộng của tôi, tôi nghĩ đến anh, trái tim tôi liền đau, lý trí của tôi sẽ không còn nữa. Rõ ràng tôi là một người dứt khoát, lại bởi vì anh do dự không quyết đoán, do dự không tiến lên. Anh làm một cái kẹo bông gòn chết tiệt tôi cũng sẽ vui sướng, anh làm sandwich rất khó ăn, tôi còn ăn hết. Biết rõ anh làm rất dở tệ, lại không thể cự tuyệt anh, để anh làm cho ăn, không thông suốt như vậy.”

Cửa xe bị mở ra, thư kí Trần lên ghế phụ ngồi.

Tưởng Lâm Dữ áp chế nóng nảy, tiếng nói khàn khàn nhưng sắc bén, “Anh đi ra ngoài trước.”

Vẻ mặt thư kí Trần không hiểu ra làm sao , nhìn Lâm Hi hàng ghế phía sau lại nhìn Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ ngồi thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm. Thư kí Trần dứt khoát đóng cửa lại, xoay người rời đi, đâm họng súng.

Trong xe một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Lâm Hi đưa tay hung hăng lau mặt một phen, đem chính mình hoàn toàn chôn trong chăn, mùi hương An Tức Hương quen thuộc, Lâm Hi rũ mắt xuống thấy hoa văn trên chăn, chăn này là cô mua, hoa văn cổ điển Hermes.

Khi đó tâm nghi kỵ của Tưởng Lâm Dữ rất nặng, có một ít bữa tiêc tương đối quan trọng, hắn không tín nhiệm người khác, sẽ để Lâm Hi lái xe. Hắn thường xuyên uống nhiều ở trên xe ngủ, Lâm Hi sợ hắn khi ngủ sẽ lạnh liền mua cái chăn này.

Chăn lông dê hơn hai vạn, lúc ấy là tiền toàn bộ một tháng lương của Lâm Hi.

Chi phí ăn mặc của Tưởng Lâm Dữ đều là tốt nhất, quá kém cô không thể để bên người Tưởng Lâm Dữ. Đáng quý, kinh tế của cô chống đỡ không nổi.

Chăn Tưởng Lâm Dữ rất ít dùng, đối với hắn mà nói, chỉ là đồ vật tiện tay.

Hai người bọn họ có lẽ đều không có sai, chỉ là tính cách sinh tồn do hoàn cảnh gây ra, bọn họ khác nhau như trời với đất. Cô tự ti lại mẫn cảm, Tưởng Lâm Dữ cái gì cũng không nói.

“Không thấy liền không thấy đi, vĩnh viễn không cần gặp lại, tôi cũng không cần chờ mong gì đối với anh.” Lâm Hi hô hấp có chút không thoải mái, cô đem cả mặt đều vùi vào chăn, muốn chôn vùi chính mình , “Cứ như vậy, tôi sẽ giống cái máy tính khôi phục cài đặt, vĩnh viễn quên anh đi.”

“Một chút tôi cũng không khổ sở, không phải là vĩnh viễn không gặp mặt sao, tôi đã sớm không muốn cùng anh gặp mặt.” Lâm Hi đem mặt chôn ở trong chăn, thanh âm trầm thấp nặng nề, “Anh không cần đưa tôi đi, năm phút sau tôi xuống xe, tôi sẽ sắp xếp người tới đón tôi.”

Cả người Lâm Hi đều chôn trong bóng tối, thân thể cô ẩm ướt trầm trọng, như là vùi trong hồ nước đen kịt.

“Em…… Đối với tôi chờ mong cái gì?” Thanh âm Tưởng Lâm Dữ gian nan, nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, “Lâm Hi?”

Lâm Hi đột nhiên kéo chăn lông xuống, ánh mắt xinh đẹp sắc bén, “Tôi cái gì cũng không có chờ mong, cái gì cũng không có. Tưởng Lâm Dữ, chúng ta vĩnh viễn không cần gặp mặt. Anh nói, tôi đáp ứng anh.”

“Hi Nhi?”

Sau lưng cô là mưa to, đôi mắt cô đỏ bừng sương mù có chút dày đặc, “Khá tốt, hết thảy đều rất tốt. Không có việc gì, hiện tại tôi có thể đi ngay bây giờ.”

Tưởng Lâm Dữ bình tĩnh nhìn cô vài giây, cúi người hôn xuống, Lâm Hi đẩy hắn, “Anh không phải muốn ——”

Tưởng Lâm Dữ dùng sức hôn, ngón tay cái hắn áp vào tai Lâm Hi, hôn điên cuồng triền miên. Trong bóng đêm bọn họ hôn môi, hắn gần như muốn siết chặt Lâm Hi trong lồng ngực, chóp mũi lạnh lẽo của hắn để trên trán Lâm Hi, gắt gao giữ lấy eo cô, “Em—— không hận tôi?”

“Tôi vì cái gì muốn hận anh? Yêu mà không được?” Lâm Hi nhấp môi dưới, cô không nhàm chán như vậy, “Hận có gì tốt, anh là tôi chọn, tôi hận anh cái gì?”

Tay Tưởng Lâm Dữ trên eo Lâm Hi chậm rãi thu lại, hắn không phải là ác mộng của Lâm Hi?

“Đừng khóc.” Ngón tay cái Tưởng Lâm Dữ lau nước mắt rớt trên mặt Lâm Hi, Lâm Hi vô ý thức rơi lệ, khả năng chính cô cũng không biết. Tưởng Lâm Dữ chống lên trán Lâm Hi, đau lòng, “Đừng khóc.”

Con đường quanh co, đột nhiên được mở rộng, tội phạm trước khi hành hình đột nhiên biến thành vô tội phóng thích.

Hầu kết hắn lăn lộn, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, “Lâm Hi, tôi —— có thể là yêu em, chỉ là tôi chưa từng yêu ai, tôi không biết yêu là gì. Trước kia tôi cảm thấy mạng tôi là quan trọng nhất, lúc vừa mới nhìn thấy em nhảy vào trong nước, tôi không cách nào hô hấp ——”

Đại não Lâm Hi trống rỗng, hoảng hốt, “Anh nói để cho tôi quên anh.”

“Tiền đề vừa mới nói là, tôi mang đến cho em thống khổ, nhưng nếu là, tôi có thể làm em có một chút an tâm. Chúng ta còn có cơ hội, tôi sẽ thay đổi, dù là có một chút khả năng, tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Tưởng Lâm Dữ kéo ra một chút khoảng cách, hắn nhìn không rõ, hắn híp mắt. Mắt đào hoa càng thêm thâm thúy, vừa đen vừa thâm sâu, “Lâm Hi, chúng ta quen biết, một lần nữa bắt đầu có thể chứ? Lúc này tôi theo đuổi em.”

Lâm Hi nắm chặt một góc chăn.

Nhiệt độ điều hòa ấm mười phần, nhiệt độ trong chăn ấm mười phần. Lâm Hi quay đầu nhìn ven đường nhân viên cứu viện trong mưa bôn ba, cô nhấp môi dưới, cô đang tự hỏi những lời này của Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ không chút do dự nhảy xuống nước, rơi vào trong khốn cảnh theo bản năng gọi cô.

Cô cùng Tưởng Lâm Dữ ở bên nhau lâu lắm, lâu đến mức Tưởng Lâm Dữ đã khắc sinh mệnh cô bên trong. Tưởng Lâm Dữ nói nhiều như vậy, cô nghe rõ nhất một câu, hắn nói đừng sợ.

Cô chìm trong nước lạnh băng, Tưởng Lâm Dữ không màng tất cả chạy về phía cô.

“Lâm Hi, em tin tôi sao?”

Bọn họ từ thung lũng đi đến bây giờ, bọn họ từng không muốn cho người khác biết. Bọn họ đã từng ở bên nhau, lại cách sơn hải. Bọn họ vượt qua tất cả, lại trở về điểm khởi đầu.

Ngoài xe đột nhiên ồn ào, Lâm Hi không hề nhìn Tưởng Lâm Dữ, cô cần bình tĩnh, cô quay đầu mở kính cửa sổ xuống, cô cần dời đi lực chú ý.

Thư kí Trần bung dù tới nói, “Tìm được đứa nhỏ rồi.”

Lâm Hi áp chế tất cả cảm xúc xuống, cô không muốn lại cùng Tưởng Lâm Dữ nói cái gì, sinh tử trước mặt, về điểm sự tình cô với Tưởng Lâm Dữ căn bản là không đáng nhắc tới.

Lâm Hi ngẩng đầu, “Còn sống?”

“Đang cấp cứu, hình như là không có hô hấp.”

Lâm Hi ngơ ngẩn nhìn bầu trời bóng đêm, mặc dù đã đoán trước. Nhưng một khắc khi biết vẫn rất khổ sở, một sinh mệnh đang sống. Chiếc xe này rất vô tội, tai bay vạ gió.

Trong tiếng mưa rơi có tiếng khóc khàn cả giọng của người phụ nữ, thê lương lại bi thảm. Một ít nước mưa rơi xuống trên da cô, cảnh sát giao thông thổi trạm canh gác chỉ huy giao thông, thư kí Trần nói, “Có thể đi rồi, đi như thế nào?”

“Để tài xế của Lâm tổng lên xe.” Tưởng Lâm Dữ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi, giơ tay ngăn cản nước mưa.

Chiếc xe gây tai nạn bị đưa đến ven đường, cảnh sát giao thông chỉ huy từng chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước. Tài xế xe của Lâm Hi lên xe ngồi vào vị trí của Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi ngồi ở một bên.

Xe bọn họ đi ngang qua hiện trường tai nạn xe cộ, dưới ca bin xe tải một mảnh tối om, hẳn là máu loãng. Lâm Hi mở cửa sổ xe xuống, trước khi nước mưa thổi qua, đôi mắt bị đôi tay ấm áp che lại. Ngay sau đó cửa sổ xe đóng lại, thanh âm Tưởng Lâm Dữ thổi qua tai ở phía sau, “Đừng nhìn.”

Tất cả những gì Lâm Hi định nói đều kẹt trong cổ họng.

“Nhìn sẽ gặp ác mộng.” Ngữ điệu Tưởng Lâm Dữ trầm khàn, có vài phần nặng nề, “Không cần nhìn.”

Cha mẹ Tưởng Lâm Dữ chết do tai nạn xe cộ, mặc kệ ngày thường đôi vợ chồng kia có nhiều căm hận đối với đối phương, nghĩ nhiều cách làm đối phương chết, một trận tai nạn xe cộ làm cho bọn họ đời này không thể tách rời. Máu hòa vào nhau cùng một chỗ, trên đất đầy màu đỏ tươi. Thân thể tàn khuyết, tuy hai mà một.

Xe chạy ra khỏi hiện trường tai nạn, chạy tới Hoài Thành, Lâm Hi dựa vào ghế. Bên trong xe có quá nhiều người, cô với Tưởng Lâm Dữ cái gì cũng không thể nói.

Thần kinh hai người đều căng chặt, ngồi thẳng tắp, thế cho nên tài xế ngồi bên cạnh càng căng thẳng. Trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày có thể ngồi bên cạnh tổng tài Thượng Dữ, bên cạnh Tưởng Lâm Dữ.

Còn chiếm toàn bộ chỗ ngồi, Tưởng tổng cùng Lâm tổng ngồi chung một chỗ.

May mắn rất nhanh đã đến Hoài Thành, Lâm Hi nhận lấy di động tài xế đưa qua xem trang web chính thức trên weibo của ngành giao thông, mới vừa vào liền nhảy ra hot search Trần Gia Hà.

Đoạn đường Trần Gia Hà phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, ba người cứu giúp không có hiệu quả tử vong. Lâm Hi nhìn vào con số, nghĩ đến cha con rớt vào trong nước.

Điện thoại vang lên, người gọi là Lâm Hạo Dương.

“Lâm Hi?”

“Là em.” Lâm Hi nói, “Anh.”

“Em không có việc gì?” Lâm Hạo Dương buông lỏng một hơi, hắn vừa mới nhìn thấy tin tức trên Weibo, vốn dĩ muốn lướt qua nhưng nhìn ở giữa có một chiếc xe bị kẹp giống hệt xe Lâm Hi, trong lòng nóng nảy, “Em không có việc gì là tốt!”

“Anh xem tin tức?”

“Thật là xe của em?” Lâm Hạo Dương nói, “Người không có việc gì là sao?”

“Không có việc gì, chúng em đã xuống xe trước, đang ở trên xe Tưởng Lâm Dữ, đang đi tới Hoài Thành.”

“Fuck! Cẩu vật kia cũng đi theo chặt như vậy sao?” Mùa đông Lâm Hạo Dương mang giày trượt đi trên mặt băng một bước ba bước trượt cũng không được vịn tường, liền phục năng lực này của Tưởng Lâm Dữ.

“Đừng nói cho ba mẹ, bọn họ lo nghĩ.” Lâm Hi nói, “Chúng em đều không có việc gì.”

“Hiện trường tai nạn xe cộ có chỗ gì đặc biệt hay không?” Lâm Hạo Dương hoài nghi có người cố ý làm tai nạn xe cộ.

“Khả năng thật sự chỉ là ngoài ý muốn.” Lâm Hi nói, “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai anh còn phải đi thành phố S giao chiến chính diện với Trịnh Kỳ, anh chú ý an toàn.”

“Sợ hắn?” Lâm Hạo Dương cười nhạo một tiếng, “Lão tử của hắn anh còn không sợ, anh sợ hắn một phế vật ăn chơi, đàm tiếu lãng phí tài nguyên? Em yên tâm, anh sẽ không đổ được.”

“Chú ý an toàn.”

“Đến khách sạn thông báo cho anh một tin.”

“Được.”

Lâm Hi cúp điện thoại quay đầu đối diện với mắt Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn đang nhìn cô, Lâm Hi cầm di động dựa đầu lên trên cửa sổ xe, kéo chăn lên.

Xe xuống cao tốc, thư kí Trần bắt đầu báo cáo tình huống hiện trường tai nạn xe, xe ở Trần Gia Hà xe đã vớt được. Người phụ nữ bởi vì không có thắt dây an toàn, khi xe bị đâm ra ngoài chồng cô ta mở cửa xe, cô ta bị rớt ra ngoài sông.

Một nhà ba người, chỉ có người phụ nữ còn sống.

Phía dưới chăn Tưởng Lâm Dữ đột nhiên cầm tay Lâm Hi, lòng bàn tay hắn ấm áp có mồ hôi ẩm ướt, dùng sức nắm lấy tay Lâm Hi, hắn rũ mắt xuống lông mi dày và rậm che khuất âm u trong mắt.

“Tưởng tổng? Trở về Nhã Hi sao?”

Tưởng Lâm Dữ gật đầu, cũng không có phát ra âm thanh, hắn đang nắm tay Lâm Hi. Ngón tay đan xen, da thịt ấm áp siết chặt kề nhau.

Lâm Hi nhìn hắn một cái, rút tay ra, Tưởng Lâm Dữ cũng không có dây dưa.

Thư kí Trần thở dài, nói, “Một nhà này quá thảm, xe đi trước vượt qua mất khống chế xem như là nguyên nhân dẫn tới phát sinh sự việc. Nhưng xe tải phanh lại khoảng cách vẫn luôn là vấn đề, hy vọng hệ thống an toàn thông minh của chúng ta sớm ngày được đưa vào sử dụng.”

Hệ thống an toàn thông minh là một phần của nghiên cứu trong phát triển dự án L3 của tập đoàn Thượng Dữ, L3 là một loại trí thông minh nhân tạo lớn, bao gồm các hạng mục nghiên cứu phát minh nhỏ khác nhau. Sau khi Tưởng Lâm Dữ cầm quyền đã cường thế chủ trương, đây là mộng tưởng của hắn, đại khái là có liên quan đến cái chết của cha mẹ hắn.

Trên thế giới này mỗi ngày đều sẽ có một nguyên nhân dẫn đến tai nạn xe cộ chết người, lòng thương hại không thể thay đổi được bi kịch, chỉ có kỹ thuật mới có thể.

Lâm Hi nhìn bóng tối vô biên ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến những lời Tưởng Lâm Dữ vừa mới nói.

Xe tới Nhã Hi, trước tiên Tưởng Lâm Dữ đưa Lâm Hi đến chỗ cô ở, hắn xuống xe trước bung dù che mưa đi đến bên cạnh Lâm Hi.

“Mưa đã tạnh.” Lâm Hi nhắc nhở Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ khép dù che mưa lại, ngẩng đầu nhìn, mưa đúng là đã tạnh.

Tưởng Lâm Dữ đóng cửa xe phân phó tài xế đi trước, hắn đi theo sau Lâm Hi hướng đi vào trong phòng. Bóng đêm yên tĩnh, gió lạnh tiêu điều, đại khái là một trận mưa cuối cùng trong năm nay của Hoài Thành.

Nước lạnh trên Lâm Hi đã biến thành nước nóng, cô muốn nhanh chóng được tắm nước nóng, cảm giác Tưởng Lâm Dữ tồn tại phía sau quá mạnh, Lâm Hi nhấp môi dưới, “Không phải anh nói, đêm nay muốn đi?”

“Đợi một chút rồi đi.” Ánh mắt Tưởng Lâm Dữ dừng lại trên người cô, “Tôi có lời muốn nói với em.”

Lâm Hi quẹt thẻ mở cửa, Tưởng Lâm Dữ phía sau hắt hơi một cái, đi theo vào cửa, “Lâm Hi.”

Lâm Hi bật đèn đi đến phòng bếp pha hai ly trà gừng, không trả lời hắn. Cô bưng cái ly ấm áp đi ra phòng bếp, trà gừng cay nồng lan tỏa trong không khí, cô đưa cái ly còn lại cho Tưởng Lâm Dữ, bản thân tự mình trên ly kia uống một ngụm, “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”

“Em nói trước.” Tưởng Lâm Dữ nắm cái ly nhìn cô.

“Anh nói một lần nữa bắt đầu, vậy từ một lần nữa bắt đầu nhận thức đi.” Lâm Hi đem cái ly trà gừng uống một hơi cạn sạch, vươn tay trắng nõn thon dài, “Chào anh, tôi gọi là Lâm Hi, 27 tuổi.”

Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì.