Chương 35

 

Ông Đại Hải vừa nghe thấy chuẩn bị hát “Tôi và tổ quốc tôi”, thậm chí cố ý chạy vào phòng trong lấy cây accordion ra.

 


Người quay phim lập tức chuyển ống kính tới sáu người Lưu Quang.

 

Sáu người phản diện nổi tiếng hôm nay từ trang phục đã trở thành sáu người tốt, giờ còn có ca khúc yêu nước nữa, tình huống này…

 

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Icy.

 

Icy cúi đầu im lặng một chút, sau đó nhìn về ông Đại Hải đang cây accordion, nhàn nhạt nói một chữ, “Hát.”

 

Tiếng hát bắt đầu vang lên trong nhà hàng tình thương.

 

Vì vậy fans nghe thấy Lưu Quang đến nhà hàng tình thương đã chạy tới đây đã nhìn thấy một cảnh.

 

Những rapper từng đứng trên sân khấu không coi ai vào mắt, hôm nay không chỉ có cách ăn mặc giống như học sinh tiểu học biểu diễn văn nghệ, lại còn dựa vào tiếng accordion của ông cụ, vẻ mặt nghiêm túc biểu cảm lễ độ, đang cùng hát một bài mà nhân dân cả nước đã nghe nhiều đến quen – Tôi và tổ quốc tôi.

 

Cảnh tượng này cho dù ai nhìn thấy, phàm là người biết chút về dáng vẻ lúc trước của Lưu Quang, cũng phải thốt lên một tiếng tuyệt.


 

[Đã gạch bỏ sáu tên phản diện, sáu thanh niên yêu nước lên sàn!]

 

[Tôi cmn cười ói ha ha ha ha ha ha]

 

[Ai nói rapper chỉ có thể rap, thấy không bọn tôi cũng có thể hát ca khúc về tổ quốc!]

 

[Hề Thời: Có thù tất báo.jpg]

 

[Ha ha ha ha ha ha mấy người còn nhớ năm đó đã ép Hề Thời trở thành người ác như thế nào không, hiện tại đã đảo ngược rồi!]

 


 

Rất nhanh, “Lưu Quang căn chính miêu hồng (*)”, “Hề Thời có thù tất báo” cùng lên hot search, nhóm Lưu Quang đã hát tặng ông bà trong nhà hàng tình thương, vì những cụ già mà tự biến mình thành thanh niên ngoan ngoãn, video trong cảm động có tiếng cười, trong tiếng cười có cảm động đã được đăng lên mạng xã hội, “Nhà hàng tình thương” mới phát sóng số đầu tiên đã thu hút không ít người, khiến mọi người phát hiện ra còn có những chương trình đáng yêu, ấm áp như vậy.

 

(*) Căn chính miêu hồng:  chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

Hề Thời cảm thấy nhóm Lưu Quang lên hot search là chuyện rất bình thường, không lên mới có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới mình cũng lên hot search, phía sau còn có tag “Có thù tất báo”.

 

Hề Thời: “…”


 

Cô thấy đạo diễn chương trình đã cười không thấy mặt trời rồi.

 

Sau khi thi đấu, nhóm Lưu Quang bận rộn như vậy, cả nhóm có thể đồng ý tới “Nhà hàng tình thương” nguyên nhân chủ yếu là biết Hề Thời tham gia, chương trình chỉ cần mời họ đến thì hiệu quả tuyên truyền đã lớn rồi, không nghĩ tới mấy rapper hát một bài đã hot, thêm cả Hề Thời có thù tất báo, việc tuyên truyền mở đầu đã vượt xa dự kiến của chương trình.

 

Trong nhà hàng, mọi người đã hát xong, Lưu Quang lại trở thành khách hàng của bọn họ, mấy người phục vụ già bắt đầu mang đồ ăn lên.

 

Hai bà cụ bị suy giảm trí nhớ, bưng một đĩa đồ đi đi lại lại trong nhà hàng, không nhớ phải đem đồ đến bàn nào.

 

Mọi người đều kiên nhẫn chờ, không ai thúc giục oán giận, ấm áp lại cảm động.

 

***

 

Rắc rối giữa nhà họ Trần và nhà họ Giang không dễ giải quyết, dù sao thế hệ trước của hai nhà rất thân thiết, là bạn bè cùng sinh ra tử.

 

Lần này Bác Hằng rút cổ phần là chủ ý của Giang Hành Triệt, mấy người trưởng bối của nhà họ Giang nghe xong rất là tức giận, nhưng thái độ của Giang Hành Triệt rất kiên quyết, mấy trưởng bối không thể nói được anh, mới hoảng hốt phát hiện người đàn ông trước mắt đã sớm không còn là đứa trẻ non nớt trước kia, mấy năm nay anh đã một mình phụ trách mọi việc của công ty, trở thành nòng cốt của toàn bộ Bác Hằng và nhà họ Giang.

 

Tối nay Giang Hành Triệt không làm thêm giờ, xuất hiện trong hội sở có tính chất kinh doanh thương vụ của một trung tâm thương mại nào đó, thảm hút đi tiếng bước chân, mấy bức tranh trên tường đều là của các họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước.

 

Tề Chu và thư ký đi đằng sau anh, sau đó bước nhanh lên phía trước, tiến sát lại thì thầm vài câu vào tai Giang Hành Triệt.

 

Là chuyện về nhà họ Trần, nhà họ Trần đột nhiên bị rút cổ phần trong lòng rối loạn, đến cả Giả Mỹ Lan bị lộ chuyện với tài xế cũng bất chấp, đã không ngừng phái người tới cầu xin.

 

Tề Chu biết thái độ kiên quyết của Giang Hành Triệt, không có Hề Thời thì về sau càng không muốn lui tới nhà họ Trần, nói với anh đã từ chối họ rồi.

 

Giang Hành Triệt “ừ” một tiếng.

 

Anh đến vì có một cuộc họp kinh doanh, lần trước Kiều Phàm nói chuyện với anh ở Bác Hằng cũng khá ổn, lần này cố ý hẹn tới đây.

 

Khi nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Kiều Phàm đang chờ ở đó.

 

Hai người hàn huyên hai câu, Giang Hành Triệt gọi trà.

 

Trong hội sở đương nhiên không quá nghiêm túc như trong phòng hội nghị của Bác Hằng, Kiều Phàm thấy Giang Hành Triệt gọi trà, cười trêu ghẹo chẳng lẽ Tổng Giám đốc Giang còn muốn tự lái xe.

 

Hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, tuy rằng quan hệ không quá là thân thiết nhưng vẫn có chút giao tình nhất định, Giang Hành Triệt không quá so đo những chuyện này, chỉ mỉm cười.

 

Người ngồi bên cạnh Kiều Phàm là em họ của anh ấy, tên là Kiều Hàng, nhỏ hơn Giang Hành Triệt và Kiều Phàm một chút, gần đây cũng vào trong công ty của gia đình làm việc, lần này Kiều Phàm và Giang Hành Triệt thảo luận chuyện kinh doanh đều là do cậu quyết định.

 

Cậu mồm miệng lanh lợi, ăn uống cũng tốt, vừa ngồi xuống không bao lâu liền muốn lập sới.


 

Giang Hành Triệt thắng hai ván, Kiều Hàng không ngừng khen anh lợi hại, nhưng trên mặt Giang Hành Triệt lại không có bao nhiêu biểu cảm.

 

Trà vừa mới gọi đã lên.

 

Người phục vụ bưng đồ vào, đi theo còn có mấy cô gái.

 

Kiều Phàm vừa nhìn thấy mấy cô gái tiến vào, lập tức ngạc nhiên nhìn Kiều Hàng bên cạnh mình.

 

Kiều Hàng nhún vai một cái, tựa như bày tỏ không phải chuyện ghê gớm gì, đây chỉ là chuyện bình thường.

 

Kiều Phàm khẽ cau mày, lại không thể làm gì khác hơn ngoài quan sát vẻ mặt của Giang Hành Triệt.

 

Lúc trước bên cạnh Giang Hành Triệt luôn có một Hề Thời luôn dính sát không rời nên không có tin tức gì về phụ nữ, rất nhiều người thậm chí còn có nhiều người thương tiếc cho anh cả đời phải dành cho cô gái kia.

 

Chỉ là bây giờ, đáy lòng Kiều Phàm đột nhiên thấy tò mò.

 

Giang Hành Triệt đã chia tay Hề Thời, chủ động từ hôn, đàn ông tinh lực tràn đầy, không có lý do gì mà giống như trước đây được.

 

Kiều Phàm đánh giá mấy cô gái vừa mới bước vào, liếc một cái liền chọn một người ở ngoài rìa.

 

Bước đi nhẹ nhàng, ăn mặc như sinh viên đại học, mắt không dám nhìn xung quanh, cúi gằm mặt, ngón tay nắm chặt túi xách, dáng vẻ nhìn thấy mà thương.

 

Loại khí chất này làm cho người ta nhớ đến Hề Thời chuyên đi theo sau Giang Hành Triệt.

 

Cô gái kia tựa như cũng nhận ra có người đang nhìn cô ấy, ngước mắt đối diện với ánh mắt của Kiều Phàm.

 

Mấy cô gái đều đi đến ngồi cạnh Kiều Phàm và Kiều Hàng, cô gái kia vốn dĩ cũng muốn đến đó ngồi, lại bị Kiều Phàm dùng ánh mắt ra hiệu cô qua bên kia đi.

 

Bên kia…

 

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, từ lúc bọn họ tiến vào đã không nhìn họ rồi, hai tay chỉ nghịch hai lá bài poker trên tay.

 

Từ thái độ của Kiều Phàm, người này hẳn là nhân vật trung tâm hôm nay.

 

Người đàn ông này có vẻ ngoài rất đẹp trai.

 

Hai cô gái khác đã thân mật quấn lấy tay Kiều Hàng, mỉm cười trêu đùa.

 


Bên này, cô gái bị Kiều Phàm chọn trúng cũng cắn môi, đi sang ngồi.

 

Tề Chu phía sau nhìn thấy cau mày.

 

Cô ấy ngồi xuống cũng cảm thấy bị áp bách, ngón tay động đậy không dám chạm vào đâu.

 

Kiều Hàng châm một điếu thuốc: “Ngẩn ra làm gì, tự giới thiệu bản thân với Tổng Giám đốc Giang đi.”

 

Cô gái đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em tên là Tiểu Ngôn.”

 

Giang Hành Triệt ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô gái tên Tiểu Ngôn một cái.

 

Cô gái kia giật mình, trong mắt có khát khao, lại có sợ hãi.

 

Tiểu Ngôn cảm thấy người đàn ông này có vẻ không hung dữ giống như cô ấy tưởng tượng.

 

Nghe thấy âm thanh trêu đùa của mấy chị em ở đối diện, cô ấy âm thầm nắm chặt tay, sau đó buông lỏng ra, mạnh dạn nắm lấy cánh tay người đàn ông: “Tổng Giám đốc Giang.”

 

Cô ấy vừa nghe thấy Kiều Hàng vừa gọi anh như vậy.

 

Người đàn ông dường như cũng không bài xích khi có người chạm vào anh.

 

Lòng Tiểu Ngôn khẽ thả lỏng, đang muốn ngồi gần hơn một chút, liền nghe thấy tiếng nói bình tĩnh của người đàn ông.

 

“Buông tay.”

 

Âm thanh không lớn, nhưng bầu không khí dường như lập tức yên tĩnh trở lại.

 

Nụ cười của Kiều Hàng cứng lại, âm thanh trêu đùa của mọi người cũng im bặt.

 

Tiểu Ngôn đột nhiên luống cuống, cô ấy cũng không biết mình bị làm sao, nghe thấy tiếng “Buông”, đầu óc giống như mất khống chế, cô ấy thậm chí còn ôm chặt tay anh hơn, cả người dán sát vào cánh tay anh, lắp bắp nói, “Tổng, Tổng Giám đốc Giang.”

 

Giang Hành Triệt cảm nhận được có cơ thể đang dán lấy cánh tay mình, hít một hơi thật sâu, giống như bình tĩnh trước sóng gió.

 

Vẫn là Kiều Phàm phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, trực tiếp xốc người Tiểu Ngôn dậy, giao cho trợ lý mang cô ấy đi, mấy cô gái khác vừa nãy còn trêu chọc cũng bị Kiều Hàng đuổi đi.

 

Mấy cô gái đều đi hết, Kiều Phàm trừng mắt nhìn Kiều Hàng một cái, sau đó cười giải thích với Giang Hành Triệt, mấy thứ này là do Kiều Hàng gọi, tên nhóc này không hiểu chuyện.

 

Giang Hành Triệt ghét bỏ cởi áo khoác vừa bị chạm vào.

 

Sau đó ba người không chơi bài nữa, trực tiếp bàn chuyện chính, cũng không biết có phải là do chuyện tối nay không, Kiều Phàm cảm nhận được rõ ràng Giang Hành Triệt đang nói chuyện công với thái độ không phải với bạn bè, dù anh ấy đã nói mỏi miệng nhưng vẫn không chiếm được lợi ích quá tốt.

 

Cuối cùng Giang Hành Triệt đi trước, Kiều Phàm tiễn Giang Hành Triệt xong, lập tức vỗ ót Kiều Hàng,

 

Kiều Hàng tự biết mình đuối lý, bưng ót hỏi: “Có phải Giang Hành Triệt không thích kiểu người kia?” Kiểu người kia là chỉ cô gái tên Tiểu Ngôn.

 

Kiều Phàm nhìn bóng lưng Giang Hành Triệt, nhớ tới phản ứng của anh khi biết Hề Thời là thiên kim giả, lại nghĩ tới mấy ngày nay hot search đều có tên của rapper  Hề Thời, lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi quan hệ giữa Giang Hành Triệt và Trần Hề Thời.


 

Anh ấy liếc mắt nhìn Kiều Hàng một cái, suy tư gì đó, “Lần tới em có thể đưa một nữ rapper tới thử xem.”

 

*** 

 

Vì để thuận tiện cho việc đi làm, Giang Hành Triệt thường sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố.

 

Áo khoác đã bị ném đi, nhưng anh vẫn nhạy cảm ngửi thấy mùi nước hoa của phái nữ trên người mình.

 

Việc đầu tiên Giang Hành Triệt làm khi trở về nhà là tắm.

 

Anh tắm xong bước ra khỏi nhà tắm.

 

Căn hộ này rất lớn, ban đêm yên tĩnh, không một chút tiếng động.

 

Giang Hành Triệt lấy trong tủ ra một chai Whisky và cốc, ngồi ở bàn tự rót cho mình một cốc đầy.

 

Rượu vẫn không thể làm thần kinh của anh tê dại, anh biết trong đầu mình đều là bóng hình Hề Thời.

 

Từ lần đầu tiên gặp mặt, từng giây từng phút, đột nhiên nhớ rất rõ.

 

Anh quay đầu, thấy Hề Thời đang đứng trong nhà, lần này anh liều mạng chạy về phía cô.

 

Anh hưng phấn ôm cô, nhưng ôm hụt, bóng hình cô đã hóa thành bọt nước.

 

Giang Hành Triệt chợt thức tỉnh.

 

Anh ngồi trên mặt đất dựa vào bàn, trong tay là cốc rượu vẫn còn một nửa.

 

Bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng, mặt trời đã ló dạng.

 

Giang Hành Triệt cầm điện thoại lên, gọi từng cuộc từng cuộc điện thoại.

 

Giọng nữ nhẹ nhàng thông báo số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

 

Giang Hành Triệt để điện thoại xuống, dường như nghĩ tới điều gì, lại dùng máy bàn gọi qua.

 

… 

 

Bởi vì có chương trình nên Hề Thời dậy rất sớm.

 

Điện thoại của cô reo lên.

 

Cô thuận tay ấn nghe.

 

Giọng người đàn ông rất khàn, nói đi nói lại: “Xin lỗi em, xin em hãy tha thứ cho anh.”