Người phục vụ mang rượu mới tới rồi ra ngoài, đóng cửa lại, Giang Nhược và vị lão tổng họ Trần kia cũng hát xong một bài.

Trần tổng cười đưa cho cô một ly sâm panh, "Nào, khát rồi phải không, uống một chút nhé?"
Trong lòng Giang Nhược đắn đo, sâm panh dễ say, chuốc rượu cho phụ nữ là việc thường tình mà phần lớn những người đàn ông quyến luyến chốn thanh sắc này vẫn hay làm.

Nhưng nhìn đối phương thái độ lịch sự, từ đầu tới cuối cũng không có hành động mạo phạm nào, cô liền cười cười, nhận lấy sâm panh, chỉ uống một ngụm nhỏ, "Cảm ơn."
Trần tổng đẩy đẩy gọng kính, "Xem ra tửu lượng của cô không cao."
Giang Nhược vừa đặt ly xuống, "Đúng vậy, tôi không thường uống rượu."
"Ít uống rượu là tốt, con gái không uống được cũng là bình thường." Trần tổng ôn hòa nói, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận lưu luyến trên khuôn mặt cô.

Giang Nhược mỉm cười hào phóng với ông ta.


Ánh sáng trong phòng bao khiến ngũ quan tinh tế mơ hồ không rõ, không phải là thanh thuần nhưng lại cũng chưa đủ gợi cảm.

Cô vẫn chưa bắt chước được dáng vẻ quyến rũ của phụ nữ phong trần, nhìn một cái có thể khiến người ta nhận ngay ra là vừa vào nghề.

Cô mỉm cười quá khách khí, tới mức khiến sự ám muội vừa mới nổi lên trong mắt Trần tổng thành ra xấu hổ vô cùng, ông đành phải khó khăn nhìn đi nơi khác.

Giang Nhược nhẹ nhàng thu lại vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn xuống vừa uống rượu.

Doanh nhân trung niên có sự nghiệp thành công, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, cư xử chuẩn mực, nhưng dù có chăm sóc tốt thế nào vẫn không tránh được dấu vết hói đầu, nước hoa bên ngoài cũng không che giấu nổi mùi dầu mỡ dần thối nát bên trong, khả năng tự kiềm chế không tốt thậm chí có cố cũng không ngăn được ánh mắt háo sắc đang lồ lộ từ trong ra ngoài.

Trong phòng bao, mùi thuốc lá và rượu dần dần nồng đậm, Giang Nhược liếc nhìn khuôn mặt bóng nhẫy của những người đàn ông, và cả những cô gái vì tiền boa đang ráng sức lấy lòng đàn ông, trong lòng khó chịu y như quả khí cầu đang bị bơm căng phồng vậy.

Khi Trần tổng nhịn không được muốn ép rượu thì cửa phòng bao lại bị đẩy mở, chị Tương cầm điện thoại của Giang Nhược đi vào, trước tiên là nhận lỗi với Trần tổng, " Trần tổng, thật là không không phải, A Nhược không thể tiếp ngài rồi, nhà cô ấy vừa gọi điện tới, em trai xảy ra chuyện gấp, nhất định phải về một chuyến."
A Nhược là biệt danh cô tạm thời dùng khi ở đây, chị Tương vừa nói như thế, Giang Nhược cũng phối hợp bày ra vẻ mặt không dám tin.

Chị Tương kéo Giang Nhược lên, "A Nhược, em mau trả lời điện thoại đi, về nhà xem sao.

Trần tổng, tôi gọi cho ngài mấy em khác cùng đến để ngài lựa chọn, rượu sâm panh này cứ tính cho tôi nhé."
Chị Tương đã bán hết cả mặt mũi rồi, lời tốt đẹp cũng đã nói hết rồi, Trần tổng gặp phải tình huống này muốn giữ người cũng chẳng dễ dàng, ông ta lại là người có văn hóa, chỉ có thể nhìn Giang Nhược bị chị Tương kéo đi, vươn tay ra chỉ kịp chạm tới làn váy của Giang Nhược.


Vải tơ tằm trơn bóng lướt qua mu bàn tay, mang theo mùi hương rượu đào, thứ mùi ấy cực kì giống với mùi nước hoa mà cô con gái ông ta thường dùng, nhớ đến vợ con, trong lòng ông ta nảy sinh một tia buồn bã, âm thầm tự mắng bản thân mình không phải là người!
Ra khỏi cửa, chị Tương đưa cô đi lòng vòng rồi đến trước một phòng bao.

Trước khi mở cửa, chị Tương giữ tay nắm cửa, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: "Giang tiểu thư, tôi chỉ có thể làm tới đây thôi."
Giang Nhược cười cười: "Yên tâm, chị Tương giúp đỡ tôi, ân tình này tôi sẽ không quên."
"Tôi muốn chính là câu này của cô!" chị Tương lập tức cười như nở hoa, chị ta chẳng qua cũng chỉ là một người chưa tới 30 tuổi, trang điểm xinh đẹp, dáng người thướt tha, cười lên còn mang theo hơi thở mê hoặc.

Chị ta nheo mắt nhìn Giang Nhược, lời nói lộ ra cảm giác tiếc nuối mơ hồ, "Nói thật, dựa vào khuôn mặt này của cô, chỉ cần cô với tôi hợp tác, tôi chắc chắn có thể biến cô thành át chủ bài của Ngự Lâu.

Người thật đáng giá." Chị ta hướng vào trong cửa chu chu miệng, tiếp tục nói: "Tôi thật sự vẫn không dám trêu vào."
Nói xong, chị ta đích thân tự mở cửa, để Giang Nhược đi vào, hướng vào bên trong nói một câu: "Lục tiên sinh, A Nhược đến rồi."
Phịch___
Cửa phía sau Giang Nhược bị đóng lại.

Phòng bao này so với căn phòng vừa nãy hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, giống như là sự đối lập giữa một vật dung tục và cây sen xanh vậy.


Cách trang trí của phòng bao này mang sắc thái cổ điển, ánh sáng rực rỡ như ban ngày, sô pha kiểu trung kết hợp với mấy chiếc bàn dài được chạm khắc, trên tường gắn bình sứ Thanh Hoa mang họa tiết thư pháp.

Giang Nhược buồn cười, ở nơi thanh sắc thế này mà còn có thể làm ra vẻ phong nhã, quả thực là so với việc kĩ nữ muốn lập đền thờ càng buồn cười hơn.

Giang Nhược nhìn lướt qua khắp căn phòng, tự nhiên chú ý tới người đàn ông đang đứng nghiên cứu trước bức tranh thủy mặc, thân hình cao lớn, một tay chống eo, một tay cầm một ly rượu, quần tây đen áo sơ mi trắng, càng làm nổi bật phong cách của căn phòng này.

Anh quay lưng lại với cô, không lên tiếng, Giang Nhược cũng đứng im.

Qua nửa ngày, người đàn ông vẫn cứ nhìn bức tranh trước mặt, khi anh mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: "Trước tiên giải thích một chút, chuyện Lục phu nhân của tôi trở thành người tiếp rượu."
Hà Nội, 8/7/2020.