()
Giọng nói đó hàm chứa sự thờ ơ trước sau như một, giờ đây còn nhiều thêm một phần sốt ruột, là trạng thái tiếp diễn của nộ khí đêm qua đây mà.
"Đến ngay đây." Giang Nhược vảy vảy mấy giọt nước trên tay, dùng khăn giấy lau lại, sau đó cầm lấy điện thoại đặt cạnh bồn rửa tay, tắt máy và đi ra ngoài.

Lục Hoài Thâm đã khởi động xe dừng ở trước cửa nhà lớn một lúc lâu rồi, đầu xe hướng sẵn ra đường rời đi, kính xe được hạ xuống.
Giang Nhược đang thay giày trong phòng, nhìn ra cửa có thể thấy Lục Hoài Thâm dựa vào ghế nói chuyện điện thoại, khuỷu tay trái gác lên cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc.

Người bên kia điện thoại không biết đụng chạm đến chỗ nào khiến anh không chịu đựng được mà dùng đầu lưỡi đá hàm dưới, tay hướng ra ngoài xe búng tàn thuốc, chau mày trầm giọng quát mắng bên kia.
Lúc nói chuyện ánh mắt thâm thúy sắc bén, đường nét sườn mặt góc cạnh rõ ràng, ngày thường bất động thanh sắc đã toát lên một lực uy hiếp không giận tự uy, chỉ cần hơi tức giận lại khiến cả người càng tăng thêm cảm giác sát phạt như sấm rền.

Giang Nhược sợ bị vạ lây, cô chậm rì rì thay giày lại rề rà mãi mới đi qua đó, trong khoảnh khắc anh gác máy điện thoại, cô mở cửa xe ngồi vào.
Lục Hoài Thâm vứt điện thoại vào hộp để đồ trên bảng điều khiển trung tâm, khe khẽ nhíu mày, nhìn cô một cái rồi nói: "Lề mà lề mề."
Giang Nhược giả vờ không nghe thấy luôn.
Tối qua trận mưa xối xả như thác đổ đến tận nửa đêm mới dịu lại nhưng vẫn rả rích liên tục tới bốn năm giờ sáng.

Tảng sáng sau cơn mưa, giữa tia nắng mai mờ ảo trên bầu trời còn điểm xuyết thêm mấy đám mây màu xám nhạt.

Mặt đường xi măng còn đọng đầy nước chưa khô hẳn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bánh xe lẹt xẹt lăn trên mặt đường chèn qua những vũng nước bắn tung tóe.
Trong khoang xe, Lục Hoài Thâm cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước quan sát tình hình giao thông, Giang Nhược thì tay chống má, nghiêng đầu ngắm quang cảnh tươi xanh lao vùn vụt qua ô kính xe.

Hào quang không dễ nhìn ra trên người Lục Hoài Thâm kèm thêm sự trầm mặc không một tiếng động len lỏi khắp cả xe.
Giang Nhược dần thả hồn theo gió bay, liên tưởng đến những lời Lục Hoài Thâm đã nói đêm qua, Giang Khải Ứng vì để Lục Hoài Thâm cưới coi, rốt cuộc đã làm những gì.

Nếu không thực sự tổn hại đến lợi ích của anh thì vì lẽ gì anh lại thề thốt không buông thế này.


Trong lòng cô đang trù tính phải đi hỏi thử ông nội mới được.
Trước mặt bệnh tình của Giang Khải Ứng tạm thời không thể tách rời thiết bị y tế, còn đang ở trong giai đoạn tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn nên người thân có thể tự do vào thăm.

Nhưng đợt trước Cao Tùy nói với cô, Giang Vị Minh cài người theo dõi sát sao phía bệnh viện, bảo cô đừng tiếp xúc thường xuyên với Giang Khải Ứng quá, sợ là Giang Vị Minh lén lút nghe trộm, nếu lỡ Giang Khải Ứng dặn dò chuyện cơ mật sẽ cho Giang Vị Minh cơ hội chuẩn bị kế sách chu toàn trước.
Giữa Giang Khải Ứng và Lục Hoài Thâm có chuyện gì không thể nói cho người khác, có thể coi là bí mật hay không, Giang Vị Minh đã biết trước hay không, có thể gây ra ảnh hưởng tới chuyện kiện cáo sau này hay không, cô vẫn chưa dám đưa ra kết luận bừa bãi.

Bản lĩnh không bằng người ta còn phải chịu đàn áp khắp nơi, bó chân bó tay, Giang Nhược cảm thấy bất lực sâu sắc với điều đó.
Cứ thế nghĩ ngợi chẳng biết trời đất gì cả buổi, vừa thu hồi lực chú ý thì phát hiện xe cộ trên đường đã trở nên đông đúc, tiếng người rộn ràng huyên náo.

Giang Nhược nói: "Có thể đưa tôi đến gần khu Cẩm Thượng Nam Uyển không, gần kề chỗ tòa nhà văn phòng Sáng Ý mà Bác Lục mới xây dựng đấy."
Cẩm Thượng Nam Uyển là chỗ cô đang ở hiện nay, kì thực không cùng đường đến công ty Lục Hoài Thâm, đi sang đó sẽ lòng vòng thêm một đoạn, mất hơn mười phút đi đường, Giang Nhược không chắc liệu anh có đưa cô đi hay không?
Lục Hoài Thâm đã tắm rửa thay đồ ở bên nhà lớn họ Lục nhưng cô vẫn chưa, còn đang mặc bộ đồ ngày hôm qua, đợi một lúc nữa cô có buổi phỏng vấn, nhất định phải quay về thay quần áo.
Nếu Lục Hoài Thâm không đồng ý đưa cô đi thì đành phải gọi xe quay về, chỉ là không biết có kịp không.

Lục Hoài Thâm không nói tiếng nào nhưng quả thực sau đó lại lái xe theo hướng Cẩm Thượng Nam Uyển.
"Trở về làm gì? Cô không cần đi bệnh viện à?"
Khi gần đến Cẩm Thượng Nam Uyển, Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi.
Hướng đi bệnh viện tiện đường với Lục Hoài Thâm hơn.

Giang Nhược nói: "Tham gia phỏng vấn, quay lại thay quần áo."
Lục Hoài Thâm bỗng xì một tiếng, "Ngày ngày đi phỏng vấn, cô phỏng vấn bao nhiêu lần rồi? Quăng lưới rộng mà đến một con cá cũng không câu được."
Giang Nhược bị anh khiêu khích khiến trong lòng khó chịu, "Cũng không phải không câu được con cá nào, đã có không ít công ty gửi offer cho tôi rồi."
Lục Hoài Thâm giương khóe môi, nói: "Mấy công ty đó đãi ngộ thế nào? Tiền lương bao nhiêu? Tiền thưởng nhiều hay ít? Cô không hề coi trọng có phải không?"
Giang Nhược thấp giọng: "Chẳng phải là không coi trọng cho nên mới không đi đấy sao?"

Đến nơi, Lục Hoài Thâm vừa đỗ xe sát một bên vừa nói: "Đúng là kiểu nói như rồng leo, làm như mèo mửa điển hình.

Ngày nay chỉ cần vơ một cái là được một đống rùa biển, công ty lớn có đãi ngộ hậu hĩnh đã vượt khỏi phần đỉnh chóp kim tự tháp, chỉ còn dư lại những phần cao không được thấp cũng không xong, vừa mới tốt nghiệp lại chẳng có kinh nghiệm xã hội thực tiễn phong phú còn vọng tưởng lập tức được làm quản lí à?"
(Rùa biển: từ dùng để chỉ du học sinh)
Lục Hoài Thâm quanh năm đứng ở vị trí cao, nói mấy câu này làm cho người ta có cảm giác đang giáo huấn cấp dưới, Giang Nhược bị anh cà khịa đầy một bụng ấm ức, nhưng những gì anh nói lại không phải không có đạo lí.

Vì vậy càng thêm ảo não.
Vừa hay xe dừng lại, Giang Nhược bèn chẳng ừ hữ gì định đẩy cửa xuống xe cho rồi.

Thình lình cửa xe đã mở khóa lại bị khóa lại bằng tay.
Giang Nhược không mở nữa mà nhìn Lục Hoài Thâm, đập vào mắt là sườn mặt cương nghị, anh cũng chẳng thèm nhìn cô, tư thế tùy ý dựa vào ghế xe, tay đặt trên vô lăng, hời hợt mở miệng nhắc nhở: "Được ngồi xe miễn phí nên cứ yên lòng yên dạ ngồi quá nhỉ, quên mất phải nói gì hả?"
Mặt Giang Nhược ửng hồng, không tình nguyện nói: "Cảm ơn."
Cửa xe lách cách mở khóa, Giang Nhược mím môi xuống xe, lúc đóng cửa cố ý dùng lực tay sập cửa một cái thật mạnh.

Sau khi phạm tội, đầu không ngoảnh lại nhanh nhẹn cất bước dời đi.

~~~
Buổi sáng chưa đến giờ làm việc, Giang Chu Mạn lái xe đến bệnh viện trực thuộc đại học y Đông Lâm, xe dừng ở bãi đỗ xe lộ thiên trước cửa phòng khám bệnh, trên tay xách một giỏ hoa màu sắc tươi tắn.

Sau khi hỏi số phòng bệnh ở quầy y tá và làm công tác tư tưởng một lần mới từ từ đi về hướng phòng bệnh.
Sau câu nói đêm qua của Giang Cận cô ta đã cẩn thận suy nghĩ.

Bố và anh cô ta tuy rằng bất đồng quan điểm với cô ta nhưng mọi người đều cùng chung mục đích.


Bố và anh trai hi vọng Lục Hoài Thâm có thể làm hậu thuẫn cho họ đứng vững ở Giang thị mà cô ta hi vọng được làm Lục phu nhân của anh.

Làm người cuối cùng, cũng là người duy nhất.
Giang Cận nói, đàn ông dễ thay lòng đổi dạ, phải nhân lúc trái tim Lục Hoài Thâm còn đặt trên người cô ta, bắt anh mau chóng li hôn với Giang Nhược.

Trước nay Lục Hoài Thâm luôn độ lượng với cô ta, vì vậy chỉ cần ở trong giới hạn khoan dung đó làm một vài thứ, về tình về lí sẽ được cho phép.
Cửa phòng bệnh khép chặt, qua ô kính thủy tinh nhỏ trong suốt trên cánh cửa có thể nhìn thấy ba giường bệnh bên trong, hai giường vẫn trống, trên chiếc giường còn lại có một người phụ nữ nằm nghiêng người sang một bên mặt hướng ra cửa sổ.

Giang Chu Mạn đẩy cửa tiến vào.
Bóng hình trên giường nhè nhẹ cử động, nhìn theo hướng người đến, cho rằng bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, mới nghĩ vậy lại thấy có gì không đúng bởi trong tầm mắt đã xuất hiện một gương mặt xa lạ.

Giang Chu Mạn đặt giỏ hoa lên đầu giường thấp thoáng cười, "Dì Kiều, cháu là Giang Chu Mạn, Giang Nhược đã nhắc đến cháu với dì chưa?"
"Thì ra là chị họ của Giang Nhược, con bé kể với tôi rồi." Sau khi Kiều Huệ ngây ngẩn mới gật đầu, nhưng bởi vì cục diện rối rắm nhà họ Giang khiến người ta líu lưỡi không nói được gì, họ đối với người khác cũng chẳng lấy gì làm nhiệt tình lắm, càng lạ hơn là không biết vì lẽ gì mà con gái Giang Vị Minh lại đến thăm bà.

Kiều Huệ đang nằm trên giường muốn ngồi dậy, nhưng vì thân thể không khỏe nên động tác có chút bất tiện, Giang Chu Mạn phải vươn tay đỡ bà.
"Cảm ơn." Kiều Huệ chỉ chiếc ghế cạnh giường nói: "Mời cô ngồi."
Giang Chu Mạn ngồi xuống, thấy ánh mắt Kiều Huệ liên tục không chớp, cử chỉ thận trọng không dám lơ là.
Cô ta nghĩ, quả nhiên là không cùng tầng lớp, xét về khí thế, không có cách nào ngang hàng.

Tuy cô ta vốn không phải người thường trông mặt mà bắt hình dong nhưng vừa nghĩ tới điệu bộ bảo sao nghe vậy của Giang Nhược khi mới quay về nhà họ Giang, lại nhìn người đã nuôi nâng con bé đó trưởng thành, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác ưu việt.
Giang Chu Mạn ngồi đó, tư thái đoan trang ưu nhã, ánh mắt thoải mái nhìn Kiều Huệ, "Dì Kiều, hi vọng lần này cháu đến thăm không quá đột ngột, có làm phiền dì không?"
Kiều Huệ cười xanh xao: "Cũng không tính là phiền hà gì, cô đến tìm tôi, có phải là có điều gì muốn nói?"
Quan hệ giữa Giang Nhược và Giang Chu Mạn vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp mấy, trước đây Giang Nhược về ở nhà họ Giang, mỗi cuối tuần sẽ quay lại nhà họ Trình, căn bản chẳng bao giờ chủ động nhắc đến Giang Chu Mạn, hơn thế bây giờ xảy ra sự việc thế này, cả hai bên trong tình trạng đối địch, làm sao Giang Chu Mạn có thể chủ động đến thăn?
Vô sự bất đăng tam bảo điện.

(Không có việc gì thì không lên điện tam bảo, dùng phép ẩn dụ để chỉ việc nếu không có việc gì cần nhờ vả thì sẽ không tự nhiên đến)
Giang Chu Mạn dứt khoát gật đầu, "Vâng, chắc dì đã nghe Giang Nhược kể chuyện nhà họ Giang."
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Kiều Huệ bỗng nhạt nhòa giả tạo, cụp mắt, nhếch đôi môi khô khốc, không lên tiếng.
Giang Chu Mạn nói: "Vốn dĩ chuyện nhà họ Giang chúng cháu không nên liên lụy tới dì nhưng nếu dì đã là dì của Giang Nhược, hơn nữa cũng coi như là mẹ nuôi của cô ấy, tính cách Giang Nhược quá cứng nhắc, không nghe ai khuyên bảo, vì vậy muốn đến nhờ dì làm thuyết khách, khuyên thử cô ấy."

Kiều Huệ sững sờ, nét tươi cười phai đi không ít, thậm chí có chút gượng gạo, "Cô cũng nói đây là chuyện nhà cô, Nhược Nhược cũng có lập trường và cách nghĩ của riêng con bé, tôi không tiện chen vào."
Xem như là Kiều Huệ đã uyển chuyển khước từ rồi.

Nếu Giang Chu Mạn muốn bảo bà khuyên Giang Nhược từ bỏ việc thay Giang Khải Ứng lật lại vụ án thì đó là điều không thể.

Bà chưa từng tham dự âm mưu trong tối ngoài sáng trong đại gia tộc nhưng sống hơn nửa đời cũng biết lòng người nông sâu, muốn thẳng lưng làm người phải dựa vào hai chữ lương tâm.
Giang Chu Mạn nói: "Nhưng dẫu sao Giang Nhược cũng giống như một nửa là con gái dì, lẽ nào dì nhẫn tâm nhìn em ấy lầm đường lạc lối, vì đạt được mục đích mà bất chấp hậu quả," Cô ta ngừng một lát, nhìn thẳng vào mắt Kiều Huệ hỏi vặn lại: "để bị người đời chọc vào sống lưng mà mắng đạo đức bại hoại sao?"
Kiều Huệ tức thì cuống quýt: "Cô có ý gì đấy? Nhược Nhược từ nhỏ đã hiểu chuyện, dù tính cách cứng đầu nhưng xưa nay chưa bao giờ làm chuyện trái đạo đức, ngược lại chính là các người, các người..."
Giang Chu Mạn nhíu mày, " Vậy dì có biết chuyện Giang Nhược sống ở nhà Lục Hoài Thâm không?"
"Vợ chồng chung sống dưới một mái hiên có gì không đúng?" Kiều Huệ hỏi ngược lại.
"Vậy dì có biết trong cuộc hôn nhân này Lục Hoài Thâm vốn không hề cam tâm tình nguyện?"
Kiều Huệ muốn ngừng thở: "Chẳng lẽ Nhược Nhược thì tự nguyện chắc? Hai bên đều vì lợi ích của mình thôi, mỗi người tự mưu toan những thứ mình mong muốn, chẳng ai có lỗi với ai."
Giang Chu Mạn cúi đầu khẽ cười: "Xem ra Giang Nhược đã giấu dì không ít chuyện." Cô ta nhìn Kiều Huệ bởi vì thanh minh và tức giận mà mặt đỏ tưng bừng.

"Ngày đó, nhà họ Giang vốn chẳng có gì đáng để Lục Hoài Thâm xem trọng, là Giang Khải Ứng uy hiếp anh ấy tiếp nhận cuộc hôn nhân này.

Vả lại, lúc ấy cháu và Lục Hoài Thâm vẫn còn là quan hệ bạn trai bạn gái.

Những việc này Giang Nhược đều không nói cho dì biết sao? Cháu đoán hẳn là cô ấy không dám nói với dì đâu nhỉ?"
Hà Nội, 17/2/2021
Ăn tết vui không các chụy em? Chắc nhiều chụy em cũng đang được nghỉ tết dài như tôi????
Nếu biết được nghỉ làm thêm 2 tuần thì đã mang máy tính về.
Giờ đang lọc cọc gõ điện thoại để đăng truyện.

Nghĩ mà héo lòng
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.