lấy gì thưởng cho cô mới được đây?
()
Chăn mỏng đung đưa trên cao rồi lại rơi xuống, cả người Giang Nhược đều bị trùm kín mít không kẽ hở, ngột ngạt ở bên trong, bao quanh là một mảng tối tăm, không chạm tới tia sáng cỏn con nào, đến cả hơi thở cũng trở nên mong manh.

Trong bóng tối hoàn toàn phải dựa vào cảm giác để vươn tay tìm lối ra và lần mò kiếm chiếc gối, nhưng cô cũng không quên bên cạnh còn có một người sống sờ sờ ra đấy.

Xúc cảm rắn chắc dưới lòng bàn tay, mơ hồ có thể cảm nhận được đường nét rõ ràng, giống như là khối cơ bụng, ngăn cách bởi lớp áo ngủ mỏng manh, nhiệt độ ấm áp ùn ùn liên tục kéo đến.

ở chiếc giường này, xúc cảm và nhiệt độ cơ thể ấy chỉ có thể là từ Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược không dám động đậy gì, sợ rằng ản thân trong lúc rối bời, chân tay loạn xạ sẽ không cẩn thận mà đụng tới chỗ không nên đụng vào.

Dưới chăn, nhiệt độ cơ thể đang đốt cháy cả hai người, nóng bỏng khó chịu, trái tim cô như có chú nai nhỏ chạy loạn lên, vì mất tự nhiên mà toàn thân căng thẳng cứng đờ, cô không chịu đựng nổi sự giày vò như thế, soạt một cái, bèn dùng một tay khác vén mở tấm chăn.

Bấy giờ cô mới phát hiện gối của mình lăn đi tận đâu rồi, chiếc gối nằm chỏng chơ trên đầu giường.

Những tia chớp xé toang màn đêm, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng xóa xuyên qua không trung từ khe cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, cô cũng thấy được khoảng cách giữa mình và Lục Hoài Thâm gần trong gang tấc, tay cô đang trong tư thể chẳng kiêng nể gì mà túm chặt bụng anh.

Ánh sáng phút chốc biến mất, cặp mắt Lục Hoài Thâm thăm thẳm như hồ sâu nhưng lại giống như ấn tượng khó phai, ngay thời điểm ấy đã in sâu vào tâm trí cô không sao gạt đi được.

Cô hoang mang lo sợ, dường như là kinh hãi mà rụt tay về, áp chế hô hấp rối loạn của mình, gắng gượng vờ ra vẻ bình tĩnh mà ngồi dậy.

Cúi đầu mới nhận ra áo choàng cùng váy ngủ tơ lụa trơn bóng đã sắp co lên tận vòng eo, tay chân cô lúng túng sửa sang lại, chắc mẩm tối như hũ nút thế, giơ tay còn khó thấy năm ngón, Lục Hoài Thâm sẽ chẳng thấy đâu.

"Cô mặc cái gì đấy?"
Sau khi Giang Nhược tự an ủi chính mình, đang cố kiềm chế không gây ra tiếng động, lặng lẽ lui về bên mình thì một câu nói của Lục Hoài Thâm đã khiến cô bị giật mình tới nỗi run bắn người.

Giang Nhược giả ngốc gắng sức nén xuống sự run rẩy trong giọng nói: "Áo ngủ."
Lục Hoài Thâm mượn những tia sáng ảm đạm, nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ sột sà sột soạt bò sang bên canh, âm thanh ma sát nhỏ nhẹ giữa quần áo với đệm giường ấy, cộng thêm những gì vừa mới thấy, dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man.


"Bên trong." Hiếm khi giọng nói của Lục Hoài Thâm mang theo một tia khàn đục không dễ gì phát giác, liên quan đến tình ái cũng liên quan đến dục vọng.

Lần này Giang Nhược không thể tự thôi miên chính mình nữa, Lục Hoài Thâm thấy hết rồi còn đâu, nó khiến cô sinh ra cảm giác không chốn dung thân.

"Liên quan gì đến anh." Cô nằm xuống, cố ý dùng ngữ điệu lạnh nhạt che giấu đi cảm xúc lơ lửng trên mây của mình.

Giang Nhược không biết mình nói từ nào chọc ghẹo Lục Hoài Thâm mà vừa mới buông lời thì cánh tay dài mạnh mẽ vươn qua, cả người lẫn chăn đều bị anh thuận tay kéo về bên cạnh, lật người càng đè ép cô chặt hơn.

Giang Nhược cả kinh, cắn môi không để bản thân phát ra âm thanh nào, trái lại mở to đổi mắt nhìn người đàn ông trên người mình.

Lục Hoài Thâm cũng y vậy mà nhìn người dưới thân mình, "Cô ngủ trên giường của tôi, cô nói xem có liên quan đến tôi không?"
Lại thêm một tia chớp, tầm nhìn đột nhiên trở nên sáng tỏ hơn, khuôn mặt lãnh khốc của anh chợt hiện lên rõ nét, nháy mắt lại bị bóng tối nhấn chìm.

Trong đêm đen tầm nhìn bị cản trở đồng thời các giác quan khác càng trở nên nhạy bén.

Ví dụ như, anh áp sát vào gần thế, cả chóp mũi cô đều len lỏi mùi hương của anh, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt cô cùng với mùi vị tràn ngập tính uy hiếp và công kích của anh đều xuyên qua bóng đêm, qua ánh mắt, qua lực kéo giữ cánh tay cô _ _ khiến cô cảm nhận được.

Mà cô nhịn không được chỉ muốn trốn tránh.

Cô biết nhịp tim trong lồng ngực và tần số hô hấp rối loạn đại diện cho điều gì, cái cảm giác bồn chồn lại mất kiểm soát đó là bởi trái tim mà ra, biểu hiện thông qua phản ứng sinh lí.

Giang Nhược vô thức kháng cự loại cảm giác này, đối với Lục Hoài Thâm, bất kể là có suy nghĩ hay cảm giác sinh lí cũng khiến cô thấy chán ghét bản thân khi đánh mất chính mình, nếu ngớ ngẩn hết lần này đến lần khác thì cô chính là một kẻ ngốc không hơn không kém.

Cô khẽ run run, sa vào mâu thuẫn rối rắm của chính mình.

Dù cho không nhìn rõ mặt anh nhưng ánh mắt đó vẫn đang bức ép cô trả lời.

Giang Nhược nghênh đón cái nhìn ấy, bất chấp tất cả nói bạt mạng: "Ngủ một giường thì làm sao, hộ khẩu của tôi còn đang trong sổ hộ khẩu nhà anh nữa kìa, tôi đây cũng chẳng dính líu gì đến chuyện của anh.


Người chưa từng nỗ lực hoàn thành nghĩ vụ làm chồng như anh, không lẽ còn muốn tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng chắc."
Giang Nhược cứ nói mãi, nhếch môi cười nhạt, giống như đang tự mình tiếp thêm lòng can đảm.

"Nói như vậy, xem ra nỗi oán hận của cô cũng rất lớn." Lục Hoài Thâm nâng hai tay cô lên đỉnh đầu, một tay khóa chặt hai tay cô đè trên chiếc gối.

Giang Nhược chỉ nghe thấy giọng của anh rất nhẹ, là thứ âm thanh nhẹ tới mức khó lòng phát giác bất cứ cảm xúc gì, sóng yên bể lặng, nhưng càng thế càng làm cô khiếp sợ.

"Nhưng có vài người, vọng tưởng muốn ngồi mát ăn bát vàng, không làm tròn nghĩa vụ người vợ, còn muốn vơ vét lợi ích từ chỗ tôi." Lục Hoài Thâm đang nói thì cúi đầu xuống, vừa giữ cằm cô vừa mạnh mẽ hôn cô tới tấp.

Chẳng mấy chốc lại ngẩng đầu lên, vẫn là giọng lãnh đạm: "Không phải chỉ là sinh hoạt vợ chồng thôi sao, tôi nghĩ cũng chẳng khác thế này là mấy đâu."
Nói xong lại hôn cô.

Cả người Giang Nhược cứng ngắc, bởi vì lời anh nói, cũng bởi vì việc anh đang làm.

Cô cuống cuồng định giơ tay bắt lấy cánh tay anh, muốn đẩy anh ra, mới phát hiện bản thân chẳng cựa quậy gì được nữa.

"Lục Hoài Thâm, anh thả tôi ra." Giọng nói mềm nhũn mang theo sự khẩn cầu.

Có thể nói Giang Nhược rất thức thời, loại thức thời ấy được đúc kết từ lịch sử đầy máu và nước mắt trong quá khứ mà ra, một khi xác định bản thân ở vào thế yếu, hơn nữa còn không có cách nào phản kích, lập tức phải tỏ ra yếu đuối ngay.

Thông thường đàn ông sẽ dính chiêu này.

Nhưng Lục Hoài Thâm thì không.

Giang Nhược càng cam chịu, chẳng hiểu sao lại càng khiến anh nảy sinh kích động.


Lục Hoài Thâm khẽ vỗ hai má cô, tiếng nói có chút khàn, có chút thờ ơ, "Bây giờ tôi thả ra, lần sau có phải cô lại có gan trèo lên đầu tôi tác oai tác quái không? Hử?"
"Sẽ không đâu." Giang Nhược nói chắc như đinh đóng cột.

Lục Hoài Thâm hừ một tiếng, cúi đầu hôn vào cổ cô, "Mấy cái tật xấu này của cô đều do nuông chiều mà thành, cứ buông xuôi bỏ mặc nó thì gia đình rất dễ phát sinh rắc rối."
Giọng Giang Nhược run rẩy kèm theo tiếng nghẹn ngào: "Lục Hoài Thâm, tôi sai rồi." Cổ truyền tới cảm giác tê dại, trong lúc cô hoảng loạn miệng nói không lựa lời: "Ấy, nếu anh thật sự không nhịn được, hay là anh đi tìm Giang Chu Mạn, sáng mai tôi sẽ nói với người ta anh tạm thời có công việc đi trước rồi, quyết không bán đứng anh đâu, dẫu sao bây giờ mưa cũng đã nhỏ hạt.

A! Đau lắm!"
Vậy mà Lục Hoài Thâm dám cắn cô một cái!
Anh nhìn cô, trong tiếng cười trầm thấp lộ rõ cái lạnh thấu xương, " Lục phu nhân lúc nào cũng rộng lượng thế này, lấy gì thưởng cho cô mới được đây?"
Giang Nhược vừa co rúm bả vai vừa nói: "Rộng lượng không tốt sao? Mỗi người phụ nữ đều nhỏ mọn, hi vọng đàn ông chỉ có duy nhất một người phụ nữ là mình, về sau anh và Giang Chu Mạn ở bên nhau, nếu như bị chị ta biết anh từng động vào tôi, chị ta sẽ cảm thấy chán ghét, nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới tình cảm hai người bọn anh, đến lúc đó anh đừng có tìm tôi khóc đấy."
Giang Nhược phát âm rõ ràng, tốc độ nói cực nhanh, muốn thuyết phục Lục Hoài Thâm.

"Chán ghét?"
Hình như Giang Nhược có thể cảm giác từ trong ngữ khí của Lục Hoài Thâm, nét mặt tươi tắn pha chút âm trầm của anh cũng dần dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm khắc lạnh lẽo.

Anh cắn một cái lên môi cô, "Là sợ người ta sau này thấy chán ghét, hay là bản thân cô thấy chán ghét?"
Giang Nhược nhẫn nhịn, đó không tính là hôn môi, mắt nhìn hẳn sang một bên, không nói chuyện, trong lòng trào dâng nỗi tự ti.

Lục Hoài Thâm cứng rắn xoay mặt cô lại, thấp giọng điềm tĩnh ra lệnh: "Nói đi, hoảng sợ cái gì?"
Giang Nhược bị ép phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, phảng phất cảm giác được cái gì gọi là nản lòng thoái chí, cái gì gọi là vô kế khả thi.

(vô kế khả thi: chẳng có cách nào dùng được)
Vừa nghĩ như thế, ngược lại cô còn bật cười, nhàn nhạt hỏi: "Anh muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?"
Lục Hoài Thâm nói: "Hai cái đều muốn nghe thử." Nói xong mặt anh không biểu cảm mà bóp cổ cô, "Nếu để tôi nghe ra trong đáp án có nửa lời dối trá, tôi sẽ xiết chết cô luôn."
Giang Nhược không hề sợ sệt, từ tốn mở miệng: "Lời nói dối là, một chút cũng không chán ghét, tôi rất hưởng thụ."
Cô dừng một lát mới điều chỉnh ngữ điệu, trong ý cười kèm theo sự trào phúng, "Lời thật lòng là, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Vừa nghĩ đến miệng anh từng hôn Giang Chu Mạn, sau này cũng sẽ hôn Giang Chu Mạn, vừa nghĩ đến chuyện làm với Giang Chu Mạn lại làm với tôi, tôi liền có cảm giác buồn nôn."
Dù sao bất kể cô cứng hay mềm, nói tốt nói xấu gì đi nữa, Lục Hoài Thâm cũng chẳng định bỏ qua cho cô, còn chẳng bằng mắng anh một trận cho hả giận.

Nói hết những điều trong lòng, bầu không khí yên tĩnh đến dọa người.

Bên ngoài cuồng phong gầm gào, âm thanh mưa lớn ào ào vang vọng, khiến sự trầm mặc ấy càng làm nổi bật sự tĩnh mịch tưởng chừng như rất bình thường này.


Sức lực Lục Hoài Thâm mạnh đến mức suýt nữa làm Giang Nhược nghẹt thở, vào thời khắc anh lần nữa phủ lên người cô, cảm xúc trong lòng Giang Nhược bùng nổ đến cực hạn, chẳng khác nào dung nham đang phun trào từ miệng núi lửa, ùn ùn kéo đến muốn vùi lấp cô.

Những giọt lệ chan chứa quanh hốc mắt, cô cắn môi không để mình lên tiếng.

Cô chưa bao giờ nghĩ Lục Hoài Thâm lại khốn nạn như thế, ngay cả bản thân cô cũng không chịu nổi một người mình ghét chạm vào cơ thể, vậy mà anh rõ ràng là sinh vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, dù cho ghét cô, vẫn còn muốn chạm vào cô, hoặc có lẽ, anh vốn cho rằng quan hệ xác thịt cũng chẳng có gì to tát.

Dần dà, cô run rẩy không ngừng, không nhìn được muốn tránh đi, nhưng không chống đỡ được sức lực của anh.

Lục Hoài Thâm lại hôn lên mặt cô, lúc đôi môi thấm đẫm một dòng ướt át lạnh lẽo, cảm giác đó y như có một chậu nước đá dội xuống đầu, hứng thú gì đó bỗng chốc cũng tan thành mây khói, chỉ còn sự phẫn nộ không tên tung hoành loạn xạ khắp người.

Anh ngừng lại một lúc lâu, cổ họng Giang Nhược vẫn ẩn nhẫn âm thanh nức nở.

"Còn khóc nữa thì cút ra ngoài cho tôi!" Lục Hoài Thâm buông tay, không thể nhịn được mắng một câu.

Tay chân Giang Nhược được tự do, lập tức túm chăn lăn sang mép giường bên kia.

Lục Hoài Thâm ở bên này nhắm mắt ngủ.

Tức thì Giang Nhược cảm thấy thể xác và tinh thần rã rời, đầu óc cô bối rối đờ đẫn, vừa suy nghĩ qua loa vừa nói ra mấy câu: "Lục Hoài Thâm, tôi xin anh li hôn đi, giải thoát cho tôi.

Tôi chỉ cần tiếp quản cổ phần Giang thị trong tay anh thôi, những thứ khác không cần một cái nào hết.

Cũng chính như lời anh nói đấy, anh có thể giải quyết sạch sẽ mớ rắc rối là tôi đi, cớ sao mà không chịu làm chứ? Cho dù ông nội tôi trở về Giang thị được, trong tay ông chỉ có ngần ấy cổ phần, đối với anh cũng chẳng tạo nên uy hiếp gì đâu?"
"Không tạo nên uy hiếp gì?" Lục Hoài Thâm giống như đang cười sự ngu ngốc vô tri của cô, "Con người cô đúng là đầu óc quá đơn thuần, hạ thấp thủ đoạn của lão già Giang Khải Ứng đó quá, chẳng bằng trước tiên cô hỏi thử ông ta, vì để tôi cưới cô đã làm chuyện gì, hỏi xong lại đến thảo luận chuyện này với tôi, xem xem có còn tự tin cả thế giới này đều nợ cô nữa không?"
Giang Nhược hoàn toàn không thể lần ra manh mối nào, tuy nói Giang Khải Ứng bắt chẹt điểm yếu của Lục Hoài Thâm nhưng chưa bao giờ thực sự làm điều gì tổn hại đến lợi ích của anh.

Lục Hoài Thâm nói như vậy, lẽ nào còn có ẩn tình cô chưa biết chăng?
Hà Nội, 27/01/2021
Dạo này chụy em có bận lắm không? Đã đi mấy cái party cuối năm rồi?
Có những chương tác giả đặt tên khá dài mà Wattpad không lưu được tên chương dài thế nên mình đẩy tên chương đầy đủ xuống phần nội dung nhé
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.