Thành phố Đông Lâm, tháng năm đầu hạ, mới gần tối một trận mưa lớn đã kéo đến, vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi.

Trời vừa vào đêm, từ phía dưới chân núi, đèn đường trên quốc lộ Bàn Sơn lần lượt tự động bật sáng.

Trước nhà họ Giang, hai ngọn đèn treo cao ở cửa biệt thự lưng chừng núi cũng đang tản ra quầng sáng mờ ảo, trong thứ ánh sáng màu vàng nhạt ấy, một vài hạt mưa vẫn còn thấp thoáng bay.

Vài phút trước, Giang Nhược dùng thân mình chặn lại chiếc xe hơi màu đen.

Đèn pha chiếu sáng khiến thân hình cô bị phóng đại rất nhiều lần, có cảm giác giống như đang bị hành hình mà đóng đinh lên cổng sắt phía sau vậy.

Giang Nhược nhìn chằm chằm vào đầu xe ngay trước đầu gối mình, nghĩ lại mà sợ hãi, tưởng như có một con rắn độc đang lạnh lùng bò dọc theo sống lưng lên sau cổ vậy.

Mới vừa rồi vội vàng xông ra, hoàn toàn bởi vì khi đó đã tuyệt vọng tới tột cùng mới kích thích cái cảm giác dũng cảm đến cô độc ấy, hiện tại nghĩ lại, nếu như lần này thật sự va chạm, không chết cũng sẽ tàn phế nửa người, thật quá đáng sợ rồi.


Cô ngước mắt hướng vào trong xe, tầm mắt xuyên qua người tài xế vẫn còn sợ hãi, thất thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy trên ghế sau là một đôi nam nữ đang ngồi dựa sát vào nhau.

Tài xế rời mắt khỏi người phụ nữ không muốn sống trước mặt này, nhìn người đàn ông ngồi ghế sau: "Lục tiên sinh, tôi phải làm sao?"
Người phía sau lại chẳng hề phản ứng.

Nghĩ đến mình đang cần người ta, nhất định phải chủ động, Giang Nhược không thể không bước tiếp, men theo xe đến cạnh ghế sau rồi gõ gõ lên cửa kính: " Lục tiên sinh, tôi có việc, có thể nói vài câu được chứ?"
Giang Nhược nghĩ, cô vứt bỏ lòng tự trọng của mình cũng nói chuyện hạ mình như thế, có thể sẽ khiến người đó cảm thấy vui vẻ một chút, vì vậy giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm.

Sau vài giây, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt trầm mặc của một người đàn ông, anh nhìn chằm chằm vào phía trước không nói một lời, đôi mắt lạnh lùng.

Dựa vào ánh sáng không quá chói, Giang Nhược cũng nhìn thấy người phụ nữ mới vừa dựa vào vai anh ta.

Là chị họ của cô, Giang Chu Mạn.

.

Ngôn Tình Cổ Đại
Chuyện Lục Hoài Thâm chung tình với Giang Chu Mạn nhiều năm như thế vốn dĩ đã chẳng còn là điều bí mật.

Nhưng Lục Hoài Thâm đã kết hôn rồi mà người cưới về lại không phải Giang Chu Mạn thì không nhiều người biết.

Giang Chu Mạn nhìn Giang Nhươc, nét mặt cô ta có chút không tự nhiên nhưng ngay lập tức lại như bình thường: "Giang Nhược, sao em lại ở đây?"

Giang Nhược lờ cô ta đi, chỉ mỉm cười đáp lại.

Người đàn ông luôn luôn im lặng ngay cả nhìn cũng không nhìn Giang Nhược, mà chỉ nói với Giang Chu Mạn: "Em đợi một lúc nhé".

Giang Nhược nghe được trong giọng nói trầm thấp ấy phảng phất là sự nuông chiều, khiến cô nhịn không được muốn cười.

Mà thực sự thì cô cũng đã cười rồi.

Cô không cười thành tiếng, nhưng vừa hay lúc Lục Hoài Thâm quay đầu lại tình cờ bắt gặp ý cười thoáng qua bên khóe miệng, cùng với đôi mắt đen láy phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh.

Anh nhìn cô không hề chớp mắt, ngay cả khi không có bất kì biểu cảm nào, dưới đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt khó thở, càng làm nổi bật vẻ nghiêm nghị ấy.

Lục Hoài Thâm nâng kính cửa xe rồi mới xuống xe.

Thân hình người đàn ông cao lớn, Giang Nhược cao gần một mét bảy, còn đi giày cao gót tám phân mà vẫn thấp hơn anh một nửa đầu.

Lục Hoài Thâm cài lại cúc áo vest, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô sau cơn mưa, có chút tò mò hỏi: "Cô vừa cười cái gì?"

Từ lời nói của anh chẳng hề thấy một chút cảm xúc xao động nào, nhưng giọng nói ấy khá tuyệt, khiến người ta có cảm giác khoan khoái từ trong ra ngoài.

Giang Nhược ngẩng mặt lên, cố gắng làm cho mình trông thật chân thành rồi nhẹ nhàng nói: "Lục tiên sinh và chị họ gắn bó keo sơn, tôi vui thay cho hai người."
(Các Wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô mà chẳng hề nói gì, dường như đang phân biệt đúng sai trong lời nói của cô.

Giang Nhược giải thích ý định của mình: "Tôi đến nhà anh để tìm nhưng không gặp được anh.

Tôi lại đến nhà họ Giang, trong lòng nghĩ nếu không gặp được anh thì cũng gặp được người nhà họ Giang".

"Nói việc chính." Anh châm điếu thuốc, một tay đút vào túi quần: "Thời gian là nửa điếu thuốc".
Hà Nội, 30/5/2020.