Trái tim như bị thứ gì đó bao phủ, đập đến mức không thoải mái. Tưởng Tinh như trúng tà, cô đọc lại từng chữ từng chữ hai lần liền, sau đó lại mở âm thanh mức to nhất rồi đưa lên tai nghe. Là giọng của Trương Tuyết Tề, Anh còn đang cười nữa.

Cô nhanh chóng nhắn tin cho Vu Tư Hiểu rồi lao về khách sạn như con thú sổ lồng.

Hành lang bên ngoài im lặng, không có một ai. Bên tai cô là tiếng thở gấp gáp của chính mình và tiếng bước chân trên thảm, nghe như âm thanh nghiền nát cát sỏi. 

2310, 2312, 2314… Cánh cửa không đóng hẳn mà chỉ khép hờ. Tưởng Tinh gõ nhẹ lên cửa ba cái, sau đó chậm rãi đẩy cửa vào, nhướng mắt tìm người. Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa bên giường, hai chân bắt chéo, một tay chống lên tay vịn, không mở máy tính, không nhìn điện thoại, cứ thế yên tĩnh ngồi tại đó. Chỉ cần trông thấy cảnh tượng này, là cô chẳng bước đi được nữa.

Một người đàn ông chỉ cần bạn quay lại là có thể lập tức nhìn thấy. Một người đàn ông giỏi chờ đợi, không nôn nóng không bứt rứt đợi bạn quay đầu lại.

Trương Tuyết Tề để ý thấy động tĩnh, bèn dừng ngón trỏ đang gõ lên tay vịn ghế lại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt anh lập tức giật mình một cái.

“Tưởng Tinh, tớ không nhìn lầm đó chứ?” Anh có dáng người cao, đôi chân dài, đến bên cạnh cô chỉ là chuyện trong chốc lát: “Sao cậu lại khóc?”

Hoá ra là cô khóc rồi?

Cô vừa định giơ tay lên lau nước mắt, thì Trương Tuyết Tề lại nhanh hơn cô một giây, hai tay anh áp lên mặt cô, nhìn trái ngó phải, rồi khẽ nở nụ cười. Những khoảnh khắc hiếm có này, phải khắc ghi thật sâu vào mắt: “Có gì mà phải khóc, chắc phải là tớ đã đến tìm cậu rồi sao?”

“Cậu không nói với tớ.” Cô khóc nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.

“Tớ đến xem bông hoa trong nhà kính đã héo hay chưa.” Anh chậm rãi nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, nó ướt đẫm: “Hay là tối nay tắm cùng nhau để xem tâm trạng có tốt hơn chút nào không nhé?”

“Đồ dê xồm, ai tắm người nấy.” Tưởng Tinh nắm lấy lòng bàn tay anh lau bừa lên mặt mình, sau khi lau khô nước mắt lại ném tay anh xuống, rồi dang tay ôm eo anh, lau hết má bên phải lại lau đến má bên trái, sau đó là yên lặng.

Động tác liền mạch trơn tru như nước chảy. Trương Tuyết Tề trầm mặc một lúc. Anh liếc nhìn lòng bàn tay ướt át của mình, rồi từ từ ấn lên vai cô, giả bộ vuốt ve nhưng thực ra là đang lau: “Có gì mà phải xấu hổ chứ? Tớ biết là cậu muốn ngắm mà, tớ cho cậu ngắm.”

Tưởng Tinh: “Đừng có nghĩ là tớ không biết việc cậu đang lau tay lên áo tớ.”

Trương Tuyết Tề: “Chẳng phải cậu cũng lấy tay tớ để lau nước mắt đấy à?”

Tưởng Tinh: “Nước mắt của tớ rất quý giá, nó rơi là vì cậu.”

Trương Tuyết Tề: “Tay của tớ cũng rất quý giá, nó phải phục vụ cậu.”

Chắc chắn cô sẽ ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, khi những lời này buông xuống, cái đầu nhỏ nhắn đang vùi trong lồng ngực anh đột ngột ngước lên, lộ ra đôi mắt đã sạch nước mắt, đen đến phát sáng. Vào đúng khoảnh khắc cô trừng mắt nhìn anh thì anh lập tức cúi xuống hôn lên môi cô, chặn cái miệng nhỏ đang muốn cằn nhằn không thôi lại.

Không quá lời khi nói nụ hôn này khiến cả hai đều khẽ phát ra tiếng thở dài. Thực ra một cặp đôi phải xa nhau vài ngày cũng thật hạnh phúc.

Sau nụ hôn sâu, cảm xúc ngại ngùng của Tưởng Tinh cũng bị nụ hôn này xua tan hoàn toàn, cô cứ thế ôm chặt lấy anh không rời.

“Hai ngày trước là ai đã nói với tớ rằng đi công tác rất vui?” Trương Tuyết Tề khép hờ đôi mắt: “Tớ còn tưởng là cậu vui đến quên trời quên đất rồi cơ.”

“Quên trời quên đất nhưng không quên cậu.” Giọng điệu của cô có chút e thẹn, nhưng trả lời rất dứt khoát.

Anh nghẹn ngào, vừa ho vừa cười: “Vậy đừng khóc nữa, tối nay tớ sẽ ở bên cậu.”

“Chỉ tối nay thôi sao?”

“Ừm.”

Tưởng Tinh lại ôm anh chặt hơn, cảm thấy vô cùng ảm đạm: “Tối nay tớ không muốn ngủ đâu…”

“Lần trước chẳng phải cậu là người ngủ trước à?” Ngón tay của Trương Tuyết Tề lần từ cổ đến chân tóc cô, anh thấp giọng trêu chọc: “Không phải, là cậu ngất đi mới đúng.”

“Tớ còn chưa ăn tối này.” Tưởng Tinh khẽ đánh anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu làm bây giờ thì tớ mới ngất.”

Cuối cùng, cô bổ sung thêm một câu: “Là cơ thể kiệt quệ đói đến ngất xỉu.”

Căn phòng bỗng trở nên im lìm. Trương Tuyết Tề nhìn cô không lên tiếng, anh mím môi, đưa tay lên đỡ trán, rồi lắc đầu bật cười.

“Muốn gọi đồ về, ra ngoài ăn, hay là ăn tạm chút bánh ngọt trước?”

Anh bỏ qua chủ đề không đầu không đuôi kia, cứ thế dắt tay cô đến ghế sofa.

Tưởng Tinh nhìn về phía bàn: “Cậu còn mua bánh ngọt nữa à?”

“Tớ nhìn thấy một cửa hàng gần đây, có rất nhiều người chụp ảnh nên mua tạm một ít.”

Những chiếc bánh ngọt được đặt trên bàn trà nhỏ cạnh tay cô. Đây mà là một ít… Tưởng Tinh sửng sốt, chắc chắn anh đã mua hết những món bán chạy tại cửa hàng rồi.

Trương Tuyết Tề nói: “Chọn vài loại cậu thích ăn, còn lại có thể mang cho đồng nghiệp của cậu.”

Tưởng Tinh lấy vị matcha gần mình nhất, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh ngọt nhỏ, phát hiện tất cả đều là những vị mà bình thường cô hay mua, hơn nữa vị trí bày cũng dựa trên số lần cô mua từ nhiều xuống ít rồi sắp xếp từ gần đến xa.

Lưng cô đột nhiên thắt lại. Là trùng hợp sao? Hay là cố ý? Nếu đúng là thế thật thì anh quá chu đáo rồi.

“Bữa tối cậu muốn ăn gì?” Tưởng Tinh kích động, nói: “Cho cậu chọn, tớ mời.”

“Hào phóng vậy à?” Anh cười toe toét nhìn cô.

Cô gật đầu, sau khi suy nghĩ hai giây, lại bổ sung: “Cậu đừng nói ăn tớ là được, trời còn chưa tối nữa kìa, đợi lát nữa ăn cơm xong rồi tính.”

Trương Tuyết Tề không thể hiện bất cứ cảm xúc nào: “Tớ đâu có định nói vậy.”

Đã vẻn vẹn năm ngày không trêu chọc Trương Tuyết Tề rồi, cô vừa hồi hộp lại vừa phấn khích. Tưởng Tinh không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt ồ một tiếng: “Để đề phòng nên tớ nhắc nhở một chút.”

Anh nhất thời im lặng, hít thật sâu một hơi như vận khí đan điền, hai hàng lông mày khẽ động: “Tưởng Tinh, cậu bơn bớt lại cho tớ.”

Tưởng Tinh vừa ăn vừa ngắm trời nhìn mây, cố ý né tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

….

Khi ra khỏi nhà hàng, có một chú chó Samoyed [1] lông trắng như tuyết đang ngồi dưới gốc đa to ở đối diện cửa. Sợi dây dắt buộc vào xe đạp, trên cổ nó có treo một tấm bảng nhỏ: Chủ của em vắng mặt một xíu xiu, có thể nhẹ nhàng vuốt ve em nè.

Tưởng Tinh không hề có sức phản kháng với thú cưng, cô bước tới với ánh mắt trìu mến, chú Samoyed cũng vẫy đuôi về phía cô. Cô là người nuôi chó, nên đã học được thành thạo các kỹ năng vuốt ve, khiến cái đuôi nhỏ của nó càng vẫy vui thích hơn.

“Chị cũng nhớ bé cún nhà chị rồi.” Tưởng Tinh cúi người, xoa xoa đầu chú Samoyed, thở dài nói.

Trương Tuyết Tề đứng bên cạnh, nói: “Là của nhà tớ.”

Cô mặc kệ, vẫn nhỏ giọng tự nói: “Nhà chị có một em cún rất ngoan và một em cún rất hư.”

“Cậu nói cái gì cơ?” Dường như anh không nghe rõ.

“Tớ nói là nhà tớ có một chú chó chăn cừu và một em mèo vàng xanh.” Tưởng Tinh đứng thẳng người dậy, ôm lấy cánh tay Trương Tuyết Tề, cọ cọ đầu vào tay anh: “Đương nhiên tớ nhớ nhất vẫn là người nuôi chó và mèo.”

Anh khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”

Cô gật đầu thật mạnh: “Tớ nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt, cậu đừng có phụ tớ đó.”

Ngày hôm nay có rất nhiều khoảnh khắc chẳng thể diễn tả được thành lời.

“Tám giờ rồi, về thôi.” Thôi bỏ đi, về đóng cửa lại rồi xử lý nhóc xấu xa này sau.

“Ừm. Lát nữa tắm xong tớ sẽ sang tìm cậu.”

“Không phải nói là tắm cùng nhau à?”

“Không thích đâu, ở trong phòng tắm cậu sẽ “lâu” lắm.”

“…”

“Trương Tuyết Tề, tớ nghĩ ra một cách có thể ngày nào cũng được gặp cậu.”

“Cách gì?”

“Tớ đến làm việc tại công ty cậu thì thế nào? Cậu có thiếu thư ký không? Tớ làm thư ký của cậu nhé?”

“Chẳng thế nào cả, không thiếu, không được.”

“Tại sao cậu lại lạnh lùng với cục cưng của cậu thế hả?”

“Hàng ngày tớ đã phải nuôi một nhóc xấu xa rồi, vậy mà đi làm vẫn bắt tớ phải nuôi thêm con “cẩu” xấu xa nữa hả?”

“Không muốn yêu cậu nữa.”

“Không được.”

“Hừm.”

“Làm thế nào thì cậu mới chịu yêu tớ?”

“Xem biểu hiện của cậu.”

“Tối nay cho cậu nằm trên nhé?”

“Trương Tuyết Tề!”

….

Ngoài cửa sổ là thế giới rực rỡ của đô thị, trên cây cầu nối dài, xe cộ tấp nập qua lại, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Trong phòng, một chiếc giường, một ngọn đèn, một đôi yêu nhau cùng dựng xây nên thế giới lung linh ánh sáng. Đêm thu hơi se lạnh, nhưng nhiệt độ lại cao như thiêu như đốt, kèm theo mùi hương thoang thoảng, bùng lên trong không khí tĩnh mịch. Ánh đèn lắc lư, bóng người rung chuyển, ngay cả những bức tranh tường lớn màu xanh đậm cũng đung đưa theo những gợn sóng.

Tưởng Tinh ngơ ngác nhìn những giọt mồ hôi trên ngọn tóc Trương Tuyết Tề, sau đó, cô cảm thấy cổ chợt lạnh, chúng đang lần lượt chảy xuống.

Anh nhìn cô, còn cô thì nhìn vào bóng đen trong căn phòng. Vẫn phải nói, nếu không nói thì cục tức trong bụng chẳng thể nào hết nổi.

“Hôm nay cậu mắng tớ thế nào?” Anh vây hãm cô trong đáy mắt mình.

“Đâu có…” Cô cảm thấy chột dạ, quay mặt đi chỗ khác nhưng bị anh giữ lấy, quay lại.

“Một em cún ngoan, một em cún hư?” Anh cắn vào vành tai cô: “Cún hư là ai?”

“Cậu còn nói tớ là “cẩu” xấu xa kìa.”

Anh cười ranh mãnh: “Cục cưng của cún hư không phải là “cẩu” xấu xa thì là gì?”

Mặt cô đỏ bừng như đổ máu: “Cậu nói cái gì cơ?”

Trương Tuyết Tề hơi híp mắt, anh cúi xuống hôn cô, rồi mơ hồ hỏi: “Tập huấn diễn ra thuận lợi không?”

Môi Tưởng Tinh bị chặn lại, chẳng thể nói được, chỉ phát ra vài tiếng ậm ừ trầm thấp trong cổ họng.

“Không gặp phải vấn đề gì phiền phức chứ?” Anh từ từ rời khỏi môi cô, mỉm cười nói: “Cậu cứ hễ ra ngoài, nếu không tạo ra chút rắc rối nào thì sao mà về được.”

“Tụi tớ rất đoàn kết.” Một lúc cô mới khẽ nói được một câu: “Hơn nữa, phái nam cũng rất biết chăm sóc cho phái nữ.”

“Cậu rất vui sao?”

“Vui chứ.”

“Vui nhất là khi nào?”

“Khi cậu đến.”

“Chứ không phải là lúc này à?”

Cô hé môi, đôi mắt vô hồn, không lên tiếng.

Trương Tuyết Tề nghiến răng, cúi người ôm chặt lấy cô: “Không được phép quên những gì hôm nay cậu đã nói.”

Ánh sáng dần trở nên chói mắt, Tưởng Tinh không thể mở nổi mắt ra, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn giống như tảng đá nặng áp vào tai cô: “Mãi ở bên nhau, tớ sẽ luôn ôm cậu trong lòng.”

Đến khi nhịp thở đều nhau, vẫn không có lời đáp lại. Anh cứng rắn hỏi: “Muốn hay không?”

“Muốn cái gì…” Hai hốc mắt cô nóng rực, dần dần lan đến chóp mũi, rồi đến môi, đây là dấu hiệu của việc sắp rơi lệ.

“Muốn mãi ở bên nhau?”

“Muốn.”

….

Trước khi tiếng ù ù rơi xuống, Tưởng Tinh nghe thấy giọng nói xa xăm của Trương Tuyết Tề truyền đến.

“Tớ cũng vậy.”

….

Khoá tập huấn kéo dài bảy ngày đã hoàn thành tốt đẹp, vào chiều ngày cuối cùng, cả bốn người cùng nhau từ Nhiêu Hải trở lại thành phố J.

Tưởng Tinh đang có chuyện giấu trong lòng, nhưng vẻ mặt cô lại rất dễ dàng bị nhìn ra. Trên xe, Vu Tư Hiểu nhỏ giọng hỏi, Tưởng Tinh lặng lẽ lắc đầu, nhưng chẳng bao lâu, cô lại chủ động hỏi han: “Làm thế nào để lật lại một ván trước mặt bạn trai?”

Vu Tư Hiểu suy tư nhìn cô: “Cái một ván này là nói đến việc gì?”

Tưởng Tinh không lên tiếng, cô mím chặt môi, dùng ánh mắt thay lời muốn nói để nhìn cô ấy.

Vu Tư Hiểu chợt hiểu ra, cô ấy nở nụ người khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa: “Việc này không thể để hai người cùng thương lượng sao?”

“Thương lượng không được.” Tưởng Tinh nhíu mày: “Cậu ấy không nghe lời em.”

“Em, có muốn thử…” Vu Tư Hiểu sát lại gần cô, đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng nói vài câu.

Lỗ tai Tưởng Tinh đột nhiên đỏ bừng, cô cắn môi ngượng ngùng nhìn Vu Tư Hiểu: “Liệu có bị đem ra làm trò cười không? Da mặt em mỏng lắm.”

Tưởng Tinh nhiệt huyết lại đang thẹn thùng? Vu Tư Hiểu lấy tay bịt miệng, không nhịn được phải bật cười thành tiếng.

“Em thử xem sao, nếu không được thì cùng lắm lại bị lật ngược một ván chứ gì.” Vu Tư Hiểu nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, huých vai vào vai cô.

Tim Tưởng Tinh đập liên hồi như trống đánh, một kế hoạch nhỏ đang âm thầm ấp ủ trong lòng cô.

….

Trương Tuyết Tề gọi cho Tưởng Tinh mấy cuộc, cô đều không bắt máy. Nhưng trên Wechat lại cứ mười mấy phút sẽ trả lời tin nhắn của anh một lần, tin nhắn cuối cùng là bảo anh tan làm về nhà sớm một chút.

Nhà, là căn hộ của hai người họ và anh vô cùng hài lòng với cách gọi đó.

Một tuần sau khi trở về từ Nhiêu Hải, anh luôn cảm thấy cô lúc nào cũng thần thần bí bí, giống như đang âm mưu gì đó, nhưng có thế nào cô cũng không chịu khai, còn cứng miệng nói là không có gì. Mấy suy nghĩ kỳ quặc đó của cô, anh đã sớm nhìn thấu từ mười mấy năm trước rồi. Còn lừa được anh nữa hay sao? Trương Tuyết Tề đã có những phỏng đoán sơ bộ về kế hoạch phản kháng lại bạn trai này là gì.

Sau khi kết thúc cuộc họp buổi chiều, đi ngang qua khu vực văn phòng, Trương Tuyết Tề thấy mấy nhân viên trẻ trong công ty đang ăn kẹo hồ lô, anh hỏi và biết được là bọn họ mua ở dưới lầu, vì vậy anh đã bỏ tiền ra bảo bộ phận Hành chính mua thêm một phần cho mọi người và mua vài cái mang về nhà.

Anh nhớ rằng Tưởng Tinh thích ăn món này. Người lớn không cho ăn nhiều, vì sợ ăn sẽ bị hỏng răng, từ nhỏ Tưởng Tinh đã rất ham ăn, nếu không được ăn thì sẽ than vãn cả ngày, khiến anh nghe đến phát bực, có một lần anh đã lén lút mua cho cô, sau đó cô cảm động đến mức vừa ăn vừa khóc, rồi cứ thế lau cả nước mắt nước mũi lên người anh. Cũng kể từ đó, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ mua kẹo hồ lô cho cô nữa.

Sau đấy nữa thì cô luôn lén lút ra ám hiệu cho anh, “ép” anh mua rồi mang đến cho cô. Cô ăn đến dính đầy cả mật đường lên mặt thì chẳng nói, lại còn tự tỏ ra mình là người có nghĩa khí rồi phần anh miếng cuối cùng.

Haizz. Cũng là do anh nuông chiều mà ra.

….

Sắp đến giờ tan làm thì có một khách hàng ghé qua, làm chậm trễ mất mấy chục phút. Khi đến bãi đậu xe, anh phát hiện một tin nhắn Wechat của cô gửi đến cách đây mười mấy phút.

Tưởng Tinh: “Trước khi lái xe về thì báo với tớ nhé.”

Trương Tuyết Tề: “Đến bãi đậu xe rồi.”

Tưởng Tinh trả lời ngay trong vài giây: “Đợi cậu…”

Anh hơi khựng lại. Dấu ba chấm, bí mật được che giấu nhiều ngày nay có vẻ hấp dẫn.

Anh khởi động xe và lái về nhà, nào ngờ vừa bước vào cửa lại thấy cả căn nhà vắng lặng như không có người. Anh gọi tên cô, nhưng không thấy cô đáp lại, bèn đi lên tầng hai.

Cánh cửa phòng ngủ luôn mở lúc này lại đóng chặt. Chẳng lẽ là đang ngủ? Trương Tuyết Tề đặt tay vào nắm cửa và xoay nhẹ một vòng, cánh cửa từ từ mở từ ngoài vào trong.

Tay anh dừng lại tại đó, hô hấp cũng ngưng trệ. Đây là… Một cô mèo đen biến thành người sao? Hoặc là người đang tiến hóa thành mèo đen.

Cô gái quỳ gối, hạ thấp cơ thể dưới đất, đang nghiêng đầu vươn tay vào gầm giường tìm thứ gì đó. Và tư thế này đã phô bầy toàn bộ đường cong hoàn hảo của cơ thể, tất cả đều lọt vào mắt của người đàn ông đang đứng ở cửa. Cuối giường có một đôi giày cao gót màu đen mà anh mới tặng cho cô, phần gót giày có gắn logo của thương hiệu thiết kế.

Tất chân màu đen, váy có cái đuôi, cổ đeo chuông. Khi Tưởng Tinh cảm thấy có gì đó không đúng và quay lại để nhìn, thì thấy bóng dáng của anh, cô kinh ngạc ngã dựa vào giường,

chiếc băng đô tai mèo màu hồng tuột khỏi tầm mắt, rơi lên đùi cô. Đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhạt, bờ vai mảnh mai và vòng eo thon thả. 

Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, kích thích kép đến thị giác và thính giác. Tất cả cảnh tượng ấy đều khiến hình ảnh trước mặt trở nên kích động.

Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chân mình, đột nhiên Tưởng Tinh đỏ mặt, từ từ thu chân lại, dè dặt và ngượng ngùng nhìn anh: “Cậu về rồi…”

Ánh mắt cô lướt đến cổ anh, yết hầu đang chuyển động lên xuống.

Trương Tuyết Tề vẫn không rời mắt khỏi cô, đồng thời đóng cửa lại.

Đột ngột… Chiếc chuông lại nhẹ nhàng vang lên, vang lên. Cô từ từ đứng dậy, chống tay vào thành giường. Âm thanh này xuyên qua vỏ não của anh. Hồi chuông như cảnh báo rằng tuyến phòng thủ cuối cùng đã sụp đổ và đốt cháy toàn bộ lý trí của anh.