Phùng Thái Thái đưa Phùng Ngộ đến sân bay, chiếc Audi A6 mà Phùng Ngộ đang sở hữu là của Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ đoán chừng chuyến đi này Phùng Ngộ không đi được một tuần thì sẽ không trở về, người thông minh thực tế không thể không cầm xe, tự nhiên sẽ có một chiếc xe tốt hơn được đưa đến cho cô.
Về đến nhà, Hứa bán Hạ liền dứt khoát lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, đến thẳng trung tâm bất động sản để định giá, sau đó lại tìm đến ngân hàng mà cô có quen biết, nhờ một người bạn đến giúp đỡ, đem căn nhà đang ở đi thế chấp, làm ra hợp đồng thế chấp cho vay. Bởi vì khắp nơi điều là người quen, bọn họ lại làm việc rất nhanh nhẹn. Ước chừng, ngày thứ hai là có thể có được tiền thế chấp.
Khi bước ra khỏi ngân hàng, Hứa Bán Hạ lập tức thông báo cho Tiểu Trần, bảo anh ta có bao nhiêu phế liệu thép thì thu mua hết bấy nhiêu, gọi người từ bốn phía, bắt đầu đi thu mua phế liệu thép. Hiện tại các vật liệu từ xưởng thép đều không thể nhập khẩu được nữa, chỉ sợ là tiền thế chấp không kịp giao đến, chẳng qua cũng không vội. Đông Sơn không sáng Tây Sơn sáng, thu mua phế thép trong tay xong bị ép giá cũng như vậy thôi, lúc này phế liệu thép vẫn bằng giá trước tết âm lịch, đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua phế phẩm, người cuối. Cùng phản ứng hơi chậm một chút.
Quay lại bãi xếp, Đồng Kiêu Kỵ đã rời đi, Tiểu Trần thì vì công việc mà Hứa Bán Hạ phân phó cũng bắt đầu bận rộn. Chỉ có con mèo hoang Cao Tân Di là đang bấm điện thoại, vừa thấy Hứa Bán Hạ đi tới, lập tức kêu lên: "Béo, cha tôi muốn gặp cô."
Vừa lúc điện thoại di động của Hứa Bán Hạ vang lên, thấy là Triệu Lũy gọi, vội quay sang Cao Tân Di nói: "Chờ tôi nói chuyện điện thoại một chút rồi quay lại nghe cha cô giảng." Nói xong, liền đi ra ngoài đón điện thoại. Xem ra quan hệ cha con họ có nhiều chuyển biến tốt, lúc trước không chịu gọi cha, nhưng ít nhất bây giờ cô ấy cũng chịu gọi một tiếng cha rồi.
"Triệu tổng về rồi à?"
Triệu Lũy nói: "Tôi về từ hôm qua, đêm nay cô rảnh không không? Gặp mặt ăn cơm nói vài câu với tôi được không."
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, chuyện này cũng không tệ, năm mới tình cảnh mới, người nổi tiếng cũng không ít, hai nhân vật lớn đang tranh nhau mời cô gặp mặt, vậy cũng tốt cho mặt mũi. Như vậy gặp ai đây? Hóa ra làm ông lớn cũng có phiền toái của việc làm ông lớn. Có một bài thơ nói rằng mạng sống đã quý, tình yêu lại càng đắt giá hơn, nếu cô muốn tự do thì cả hai đều có thể vứt đi. Cả bài không nhắc đến chữ tiền, xem ra tiền không có ảnh hưởng gì, con người hẳn là nên chú trọng vào tình yêu. Cô lập tức không chút do dự đáp: "Được, tối nay tôi rất rảnh." Trong lòng không hiểu tại sao lại nhớ tới món thịt hong khói và xúc xích của Lão Tô, lúc này bụng đã có chút đói, thật đúng là rất muốn ăn. "Triệu Tổng, xem ra không có việc gì nữa nhỉ?"
Triệu Lũy nói: "Ban đêm lúc ăn cơm sẽ nói chuyện, hiện tại thì không tiện nói."
Để điện thoại xuống, quay về văn phòng, Hứa Bán Hạ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nếu như không có chuyện gì, một chữ "Không" liền có thể nói rõ ràng, còn có cái gì thuận tiện cái gì bất tiện chứ? Có vẻ như vậy vẫn hơi tế nhị một chút.
Cao Tân Di vừa thấy Hứa Bán Hạ đến, lập tức mặc kệ cha cô ta ở đầu dây bên kia còn quang quác nói cái gì, liền đưa điện thoại cho Hứa Bán Hạ, còn mình thì nhảy nhảy nhót nhót ra ngoài tìm các anh em đi chơi, Hứa Bán Hạ nghe Cao Dược Tiến đang nói chuyện, liền lên tiếng cắt đứt: "Ông Cao, là tôi, Tiểu Hứa. Mèo Hoang đã chạy ra ngoài chơi rồi."
Cao Dược Tiến sửng sốt một chút, lúc này mới nói: "A, Tiểu Hứa, có phải là vì biết thân phận của Tân Di nên cô không phận công việc làm cho nó? Cô không cần chiếu cố nó."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi không có chiếu cố Cao Tân Di, người khác cũng không biết cô ấy là ai, cho nên tôi vẫn muốn dùng. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, không có việc gì, nhưng ngày mai sẽ bận rộn." Trong lòng lại thầm nghĩ, người ta muốn làm lập tức sẽ làm, còn chờ ông ta hỏi tới?
Cao Dược Tiến nói: "Được, được rồi đừng lo nó có chịu nổi hay không. Tiểu Hứa, tôi muốn gặp mặt cô để nói chuyện."
Hứa Bán Hạ tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Thật xin lỗi Ông Cao, đêm nay tôi đã có hẹn gặp mặt bạn bè để nói chuyện, nếu không vội có thể đổi lại ngày khác không?"
Cao Dược Tiến cười nói: "Thôi, để lần khác vậy, nếu quyết định được thời gian thích hợp tôi sẽ gọi cho thư ký Cao Tân Di của cô, chen vào lịch làm việc."
Hứa Bán Hạ nghe xong liền thấy kỳ quái, chẳng phải Cao Dược Tiến lúc nào cũng muốn tìm cô để nói chuyện vui vẻ hay sao? Cô lại làm ra vẻ như không biết gì, cười nói: "Được rồi được rồi, chiêu này tôi phải học hỏi thêm từ ông Cao đây rồi, ngày khác tôi đem mấy lời này làm tuyệt chiêu đặc biệt mà lộ ra, làm người ta chấn động đến sững sờ, có khi họ cũng xem tôi là cao nhân như ông Cao đây vậy."
Cao Dược Tiến vốn muốn chơi đùa Hứa Bán Hạ một chút, lần trước nói chuyện rất thú vị, nhưng lần này lại vô tình biến nó thành trò đùa. Từ khi quyền cao chức trọng, người ta đối với ông ta lại vô cùng kính trọng, hoặc là người ngang hàng với ông ta cũng không có hứng thú đùa cợt nho nhỏ nữa. Mà là nói ra vô số chuyện cười vàng. Cũng có những cô gái phản ứng nhanh, nhưng họ lại không hiểu biết nhiều như Hứa Bán Hạ. Ông ta chỉ cảm thấy nói chuyện với Hứa Bán Hạ cũng rất thư giãn và thú vị, nói ra cái gì, đối phương đều có thể trả lời lại một cách trong trẻo khôi hài, thú vị cực kì. Lúc này Hứa Bán Hạ lại trêu chọc ông ta, cũng không có phản ứng gì, chỉ là cười nói: "Được rồi, phiền cô quản Tân Di một chút, bảo nó về nhà sớm." Nói xong liền cúp máy.
Hứa Bán Hạ tự nhủ trong lòng, những con mèo hoang đều có tổ tiên riêng của chúng, nhưng mà nó cũng có một tổ ấm nhỏ bên ngoài ngôi nhà. Quan hệ cha con có hạnh phúc hay không là việc của họ, như thế nào đi nữa thì cô cũng không thể nói gì. Nghĩ vậy, cô liền gọi cho Đồng Kiêu Kỵ, thông báo cho anh ta biết tình hình hiện tại.
Tan làm, Hứa Bán Hạ bị tắc đường, khó khăn lắm mới đến được nhà hàng trong thời gian ngắn nhất, nhưng cô vẫn đến muộn. Cô vội vàng vào trong, nhìn khắp bốn phía thấy Triệu Lũy vẫn chưa tới. Vả lại, Hứa Bán Hạ có thể bị tắc đường, Triệu Lũy ở vùng ngoại ô cũng có thể sẽ bị tắc đường, tắt đường cũng không có sự khác biệt giữa doanh nhân đầu tư trong nước và ngoài nước cho lắm hihi. Mặc dù biết rõ Triệu Lũy có ấn tượng rất tốt về cô, nhưng giờ phút này vẫn phải đề phòng sự kiêu ngạo, không thể lơ là cho dù là một hay hai phần trăm.
Vốn tưởng ngày hôm qua Triệu Lũy vừa về đến, không biết là có bao nhiêu việc quan trọng chờ anh ta giải quyết, vậy mà hôm sau lại cùng ăn tối với Hứa Bán Hạ. Có thể thấy được tầm quan trọng của Hứa Bán Hạ trong lòng anh ta nhiều như thế nào rồi. Nghĩ đến đây, Hứa Bán Hạ lại phảng phất một vài tia vui sướng dễ chịu vang vọng trong lồng ngực.
Cô chờ vỏn vẹn đã ba tiếng đồng hồ, mặc dù Triệu Lũy cũng có gọi cho cô hai cuộc điện thoại để giải thích tình hình của anh ta bây giờ, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn phải đợi rất lâu.
Hóa ra Triệu Lũy không phải đang tắc đường, cuộc gọi đầu tiên là anh ta còn chưa rời khỏi công ty. Bất quá, Hứa Bán Hạ cũng có thể thay Triệu Lũy tìm lý do là vì bận rộn công việc, ai cũng có lúc bận rộn, chỉ cần biết trước nói rõ một tiếng là được rồi.
Khi Triệu Lũy đến thì Hứa Bán Hạ đang xem thực đơn một cách khoa học, tính toán xem nên gọi món nào, để đảm bảo lượng chất béo nạp vào cơ thể không vượt quá tiêu chuẩn mà có thể bổ sung đầy đủ protein. Giảm cân và duy trì thể lực là hai động thái cực kỳ mâu thuẫn, tuy nhiên, nếu việc giảm cân ảnh hưởng đến thể lực thì Hứa Bán Hạ sẽ không chút do dự mà tạm hoãn việc giảm cân lại. Cô chỉ ăn uống điều độ, chứ không đến mức cực đoan.
"Tiểu Hứa, chọn được món gì rồi? Hôm nay phần gọi món để cho cô quyết định." Hứa Bán Hạ nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Lũy không biết đã ngồi đối diện cô từ khi nào: "Xin lỗi, tôi vừa chuẩn bị đi, bước ra đến cửa thì đã gặp khách hàng lớn, phải ngồi tán gẫu cùng anh ta một chút rồi mới giao cho phó giám đốc tiếp chuyện được."
Hứa Bán Hạ nghe được những lời này của Triệu Lũy lập tức muốn lấy chuyện này ra thành nghiêm trọng, cô còn chưa kịp nói gì thì người phục vụ đã nhẹ nhàng đi đến, khẽ hỏi có thể giúp họ gọi món ăn hay không. Hứa Bán Hạ liền đưa thực đơn cho Triệu Lũy: "Triệu Tổng, anh muốn ăn món gì?" Nhưng Triệu Lũy chỉ đáp tùy cô, Hứa Bán Hạ liền dựa trên thành quả nghiên cứu của cô mà gọi vài món. Người phục vụ làm theo cách tiếp khách, cuối cùng hỏi lại một câu món chính ăn cái gì, Hứa Bán Hạ nhìn về phía Triệu Lũy: "Triệu Tổng, ban đêm tôi không ăn món chính vì sợ chứa quá nhiều tinh bột, chẳng qua nơi này canh gà rau xanh và bún mọc đều có hương vị rất tốt, anh có muốn một phần không?"
Triệu Lũy gật đầu nói: "Cứ chọn như vậy đi." Sau đó anh ta làm một động tác, rất sang trọng, cô gái phục vụ liền rời đi với vẻ hiểu biết. Sau này Hứa Bán Hạ về nhà liền dựa theo động tác đó mà luyện vài lần, nhưng cô phát hiện, cho dù có luyện thế nào cũng không thể có được cảm giác như Triệu Lũy.
"Thế nào rồi, mấy ngày nay tăng giá, trong lòng cảm giác rất tốt phải không?"
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: "Chúng ta cũng coi như là người từng trải qua mưa gió, phát triển một chút như vậy cũng không phải là chuyện đáng để vào mắt. Gần đây tôi thấy thị trường thép phế liệu sắt còn chưa bắt đầu phát triển nên đã đầu tư một chút vào phế thép, chắc nó cũng chuẩn bị phát triển rồi." Hứa Bán Hạ nghi ngờ Triệu Lũy còn muốn nói một chuyện rất quan trọng, nếu không sẽ không vội vã gặp cô như vậy.
Nhưng địa vị của anh ta và Hứa Bán Hạ chênh lệch quá xa, hơn nữa lại cao hơn rất nhiều, muốn thành thật nói thẳng vào vấn đề với Hứa Bán Hạ e là còn có trở ngại tâm lý khác, không bằng cứ để cô chủ động vẫn hơn, trước hết là nói về những kế hoạch và hoạt động gần đây của cô, để giúp cho Triệu Lũy giải tỏa được phần nào gánh nặng tâm lý. Hứa Bán Hạ chẳng qua chỉ là doanh nhân nhỏ, muốn có dáng vẻ mặt mũi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại được.
Triệu Lũy nghe xong liền mỉm cười nói: "Có sự tinh tế, nhưng còn tiền thì cô lấy ở đâu?"
Hứa Bán Hạ lại cười cười nói: "Tôi đem hai căn nhà đang ở đi thế chấp, tôi tính cả rồi, cho dù là hiện tại có vào ở thì sau này vẫn phải bán đi. Tiền lãi vẫn còn thừa trả lãi thế chấp, vẫn còn quá dư dả, huống chi tôi lại rất coi trọng xu thế giá cả trong tương lai."
Triệu Lũy nghe xong liền gật đầu, khắc sâu lời cô nói, so với tết âm lịch năm trước Hứa bán Hạ mạo hiểm trù tiền đánh bạc, bán hàng để ăn tết một lần càng muốn khắc sâu mà cảm nhận được, lần này Hứa Bán Hạ đánh cược không nhỏ, đổi góc độ mà nói, cô quyết đoán vượt xa người thường. Tết âm lịch năm trước, mặc dù Triệu Lũy ủng hộ Hứa Bán Hạ bán hàng, nhưng anh ta chỉ thuyết phục cô mua một ít đồ, trước tiên bỏ ra một ít tiền mặt hoặc có thể tìm đường sống khác, nhưng Hứa Bán Hạ cương quyết từ chối. Dù không phải chuyện của anh ta nhưng Triệu Lũy vẫn cảm nhận được áp lực tâm lý rất lớn mà Hứa Ban Hạ đang phải gánh chịu.
Nếu đổi lại là anh ta, lúc này nhất định sẽ không ra tay liều mạng như vậy, thế chấp nhà cửa, có thể nói là táng gia bại sản đi vào chiến trường, sau đó cùng lắm cũng chỉ kiếm được chút ít lợi nhuận.
Nhưng khi Hứa Bán Hạ làm chuyện này, cô vẫn giữ một bộ mặt thờ ơ. Lúc này Triệu Lũy không biết nên đánh giá Hứa Bán Hạ như thế nào, là liều lĩnh hay là can đảm và cẩn trọng? Nếu như là chuyện hôm trước dở dang thì hôm nay sẽ sửa lại kế hoạch, vậy thì ngày hôm sau đã nhặt được một bảo bối rồi. Chẳng qua nói đến cùng, chuyện gì trước sau thì nó cũng sẽ đến, chi bằng hôm nay ăn một bữa tối thật đã rồi từ từ bàn bạc.
Vì vậy, Triệu Lũy trực tiếp nói: "Ồ, nói tiếp đi, cô tính toán như thế nào."
Ngược lại Hứa Bán Hạ có chút giật mình, chẳng qua Triệu Lũy đã mở miệng, cô cũng không thể từ chối nói những tính toán của cô cho anh ta nghe, cô lấy một quyển sổ ghi chép từ trong túi ra, viết ra giá cả của từng khâu, một bên thuận tay viết ra lưu đồ trên giấy, tính toán tổng hợp lợi nhuận cuối cùng, sau đó xé mảnh giấy đưa cho Triệu Lũy.
Đối với Hứa Bán Hạ những giá cả tính bằng số lẻ thôi cũng được ghi một cách rõ ràng, Triệu Lũy vẫn không cảm thấy có điều gì khác thường, bởi vì chính anh ta cũng nhớ rất kỹ, đây là ngành kiếm sống bằng bản lĩnh.
Nhưng đối với Hứa Bán Hạ, người không sử dụng máy tính, thuận tay tăng hay giảm giá cả đi một chút thì đã ra một con số khác còn khá chính xác nữa chứ, bản lĩnh này làm cho Triệu Lũy có chút khâm phục.
Có bản lĩnh này, bất cứ lúc nào cũng có thể mang giá cả thị trường ra đối chiếu, trình độ, nhạy bén nhất định có thể vượt qua người bình thường.
Triệu Lũy nhìn mảnh giấy một lúc mới chắc chắn rằng quyết định thế chấp nhà thành phế thép của cô là một quyết định không sai.
Đến tận bây giờ, Triệu Lũy mới hiểu rằng, Hứa Bán Hạ có chút khác biệt so với những thương nhân mà anh từng gặp trước đây, cô không phải loại người chạy theo trào lưu hay lợi dụng một số mối quan hệ xã hội đặc biệt để làm ăn, mà việc làm ăn của cô chủ yếu dựa vào sự tính toán chính xác cùng ánh mắt sắc bén. Hứa Bán Hạ là một nhân tài, hẳn là nên bắt cô về làm việc cho anh.
Triệu Lũy mỉm cười, xé mảnh giấy trên tay, bỏ vào gạt tàn thuốc, nói: "Tiểu Hứa, chiêu tính toán này của cô quả thực rất cao siêu."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Thôi đi, tính cũng đã tính rồi, tiền vốn không đủ, tay chân bị trói buộc không dùng được. Cuối cùng thì lần này tôi vẫn phải lợi dụng công ty của Lão Tống một chút, lấy về cho mình một khoản lớn mới được. Làm chật vật như thế này đấy nên Triệu Tổng đừng khen tôi."
Triệu Lũy cười cười, cũng không phải là khen. Nhưng trong tình huống như thế này mà anh ta mới nhìn thấy cô khả năng biến nhược điểm thành ưu điểm và xoay chuyển tình thế đỉnh như vậy: "Ngoài kế hoạch thu mua phế liệu thép, cô còn có dự định gì lâu dài không?"
Hứa Bán Hạ liền nói: "Có, tôi muốn mua lại tất cả bãi đất gần đây. Nhân dịp đội xây dựng đang đắp một con đê từ biển vào, xây một bến tàu có thể để con tàu mười ngàn tấn cập bến, sau này có thể đàm phán để ngân hàng cho vay. Chẳng qua cái này cần nói chuyện với Lão Tống một chút, năm nay tốt nhất tôi vẫn nên tiếp tục hoạt động kinh doanh nhập khẩu phế liệu thép của Nga như năm ngoái, nếu không số tiền ít ỏi này của tôi không đủ chia cho nhiều nơi đầu tư như đã tính toán. Triệu Tổng, sau này anh có thể tiếp tục hỗ trợ tôi trong các hoạt động không? , nếu như anh cần tôi hỗ trợ ngược lại thì không có vấn đề gì đâu."
Triệu Lũy đương nhiên biết chỗ dựa của anh ta là như thế nào, giống như lần trước ở phía Bắc: "Nhưng mà Tiểu Hứa này, cô có cân nhắc chưa vậy, việc làm ăn dạo này của bến tàu rất khó khăn sao? Cô muốn làm bến tàu, không cần đi nhận một cái thầu sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi đã nói điều này với Phùng Tổng tại hội chợ đặt hàng năm ngoái được diễn ra tại Hàng Châu rồi. Khi đó, Phùng Tổng đề nghị tôi mua mảnh đất kia và xây một bến tàu, tôi cảm thấy không được. Sau này khi về nhà cân nhắc mấy ngày, cảm thấy chủ ý này cũng không tệ. Nếu như tôi tiếp tục vay vốn từ công ty của Lão Tống, trước tiên tôi sẽ có một khoảng lớn cho riêng mình, sau đó Lão Tống thành lập chi nhánh ở đây nên số tiền họ có cũng không nhỏ. Tôi rất ngượng khi đem công ty của các anh ra thương lượng. Triệu tổng à, nếu tính toán theo cách này thì khoảng lỗ cũng không đáng bị mất. Đây vẫn là những cái nhìn đầu tiên mà thôi. Còn cái nhìn thứ hai thì tôi đang chuẩn bị phát triển nhà máy, mà không có đủ tiền, cho nên chỉ có thể thực hiện từng bước một, trước tiên xây dựng các cơ sở hỗ trợ rồi vận hành chúng. Bắt đầu kiếm tiền trước rồi sau đó phát triển các cơ sở nâng cao. Mặc dù tôi vẫn chưa nhắm tới con đường tôi sẽ đi, nhưng các cơ sở đầu cuối đối với tôi xét về vị trí địa lý phù hợp như vậy mà nói, quả thực là không hợp lý. Đừng nói đến việc liệu trong tương lai có thể tìm được nhà máy phù hợp hay không, ít nhất là giai đoạn hiện tại, có bến tàu thì có thể linh hoạt hơn trong việc kinh doanh, vay vốn cũng có thể có thêm một đầu ngân hàng, không có gì không tốt."
Triệu Lũy hết sức chăm chú cân nhắc từng câu từng chữ nghe kỹ lời Hứa Bán Hạ, trong lòng hiện lên một tiếng cao thủ. Bởi vì việc tạo đê phía trước biển, cho nên chi phí xây dựng bến tàu của Hứa Bán Hạ có thể giảm đi rất nhiều, nếu không một cây cầu có thể sẽ tốn rất nhiều về chi phí và vận chuyển trong tương lai. Hơn nữa, Triệu Lũy đã bị choáng ngợp bởi bản thiết kế của Hứa Bán Hạ, nhìn không ra cô lại có những kế hoạch sâu rộng như vậy, bất luận sau này Hứa Bán Hạ có thể thực hiện được hay không, nhưng trước mắt mỗi một bước mà cô nói đều là làm đến nơi đến chốn, thực tế và chính xác việc xây dựng bến tàu như lời cô nói là một hướng đi rất tốt. Không ngờ một cô gái thường ngày cười toe toét lại là người có tầm nhìn xa như vậy. Trước đây đúng là anh ta quá xem thường cô rồi.
Bây giờ, thái độ của Triệu Lũy đối với Hứa Bán Hạ đã không còn như từ trên cao nhìn xuống giống trước kia nữa, anh ta đã bắt đầu xem cô là một người có phần nguy hiểm, có lẽ khó mà thao túng được, nhưng hiển nhiên là một cộng tác viên rất đáng để tin cậy. Chỉ là chưa biết hợp tác thế nào mà thôi. Phía trước Hứa Bán Hạ là hai con đường để kiếm tiền, một là nhập khẩu phế liệu thép làm xuyến tài, hai là thành lập một công xưởng lâu dài. Cái trước có thể do chính mình kiểm soát còn cái sau thì.. Triệu Lũy không nắm chắc được. Anh ta cũng rất khó để xây dựng nhà máy với nguồn vốn hùng hậu hơn như vậy. Hơn nữa Hứa Bán Hạ không có quy mô lớn, ngay cả căn nhà cô đang ở cũng phải thế chấp. Kế hoạch là một bản kế hoạch tốt, nhưng nó chỉ được vẽ trên bản đồ, khi nào nó được thực hiện thì vẫn chưa biết được. Cho nên Triệu Lũy không chút do dự mà chọn sự lựa chọn đầu tiên. Nhưng lời này không tiện nói ra miệng, chỉ có thể chờ Hứa Bán Hạ tự nói ra.
"Tiểu Hứa, nếu làm như vậy, tương lai tài chính của cô vẫn rất eo hẹp. Lão Tống mặc dù có thế hoạt động như trước, nhưng cô tự có tài chính, không thể không đầu tư một phần vốn của mình, cô có vốn liếng riêng nếu rủi ro này xảy ra giống rủi ro cách đây một năm, có thể sẽ không giống như lần trước thuận lợi vượt qua như vậy. Chỉ cần tôi vẫn kiểm soát được công ty của mình, thì không có vấn đề gì, có thể làm một chỗ dựa vững chắc cho cô. Nhưng cũng phải xem xét tính ổn định của thị trường phế liệu thép, tôi sợ nhất là lỗ hổng."
Hứa Bán Hạ nói: "Lúc này nên ăn đủ toàn bộ đau khổ, để sau này không phải gặp xui xẻo như những năm trước nữa. Tuy nhiên thị trường phế liệu thép bị ảnh hưởng rất nhiều từ quy định quốc gia nếu không khống chế được e là hậu quả sẽ rất lớn, ai cũng không biết lúc nào sẽ lại có cái rủi ro như Triệu tổng nói, cẩn thận một chút vì vốn tự có của mình chiếm tỉ lệ lớn hơn một chút là không sai. Cũng may bến tàu xây dựng cơ bản thôi, không phải tính một lần liền quăng một khoảng tiền vào, có thể *tế thủy trường lưu, từ mỗi lần lợi nhuận rút ra một phần. Chẳng qua mua đất phải tốn không ít tiền, mà chỉ có thể bán buôn chứ không thể bán lẻ, vấn đề đó hiện tại làm tôi đau đầu nhất. Triệu tổng, nếu như anh tin tưởng lời của tôi, không bằng anh cho tôi mượn trước năm mươi vạn để cho tôi xử lý phế liệu thép của Nga, về sau thu được lợi nhuận, tôi với anh mỗi người một nửa, tôi với anh sẽ thanh toán một lần rõ ràng."
*Tế thủy trường lưu: Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.
Trong lòng Hứa Bán Hạ hiểu rất rõ, nếu hoạt động kinh doanh dây thép phế liệu của Nga tiếp tục phát triển, nếu cô muốn phát triển lớn mạnh hơn, tuyệt đối không thể rời khỏi người có tài chính đầy đủ và nhu cầu lớn như Triệu Lũy. Nếu như là nhờ vả bạn bè quan hệ gắn bó, thì đây không phải là kế hoạch lâu dài, chỉ là có thể cùng anh ta chia sẻ một số lợi ích, mới có thể vĩnh viễn buộc anh ta bên cạnh.
Hai người đều có những toan tính riêng, họ đi đến mục tiêu của mình bằng những con đường khác nhau, vì lợi ích chung, cuối cùng họ lại cùng đi chung một đường.
Triệu Lũy nghe Hứa Bá Hạ đề nghị như vậy, trong lòng thở phào một hơi, việc kia cứ thế mà làm. Mỉm cười nói: "Đúng là ý kiến hay, nếu không tiền của tôi bỏ vào ngân hàng cũng là vô dụng. Không bằng, tôi đem hai trăm vạn cho A Quách vận hành lấy lại. Số tiền này tôi cho công ty họ vay, bảo họ phải trả lại trước tết âm lịch, chờ năm nay xuất một chuyến nữa, lập tức giao cho cô vận hành đi."
Hứa Bán Hạ nghĩ, tính đến như vậy thì trong tay Triệu Lũy có ít nhất hai trăm vạn, nhưng tiền lương của anh ta đâu có cao như vậy, có thể thấy được anh ta cũng không phải là con cừu nhỏ ngây thơ. Nếu như có hai trăm vạn trong tay, sau này việc làm ăn có thể thuận lợi hơn rất nhiều. Cô vội nói: "Triệu tổng, vậy thì thật quá tốt, có tiền của anh đến giúp tôi cùng tôi gánh chịu nguy hiểm, từ nay về sau lại có thêm một việc để bàn bạc với anh rồi, hiện tại thì tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều rồi."
Triệu Lũy đương nhiên sẽ không nói anh ta là bởi vì tin rằng thị trường sẽ phát triển mạnh hơn sau tết nên mới giúp cô, anh ta biết rằng đây là một hoạt động kinh doanh có lãi, cho nên mới tham dự vào, chỉ là nói: "Tôi không tiện ra mặt, sau này cụ thể tất cả đều giao cho cô giải quyết, cô phải chạy nhiều một chút rồi. Tôi chỉ có thể hỗ trợ cô nhập hàng cùng duy trì nguồn cung cấp tài chính. Sau này chúng ta sẽ cùng gánh nguy hiểm, lợi ích cũng sẽ cùng hưởng."
Bởi vì tất cả mọi người đều quen thuộc với giá cả thị trường, mà Hứa Bán Hạ lại nói chính xác rõ ràng sau một lần tính toán, cho nên Triệu Lũy đại khái có thể nắm giữ phần nào lợi ích, tất cả mọi người không cần miệng lưỡi xác minh chi tiết, thứ nhất chỉ cần nhìn Hứa Bán Hạ tính toán, nhìn cô đưa ra một kết quả chính xác.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù là Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ cũng chưa chắc có thể tự nguyện cho anh ta nhúng tay vào như vậy, thế nhưng Triệu Lũy thì khác, ngoại trừ thân phận của Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ chính là tự nguyện muốn cùng hợp tác với anh ta, cùng anh ta chia nhau từng miếng của chiếc bánh. Bởi vậy cô vui sướng nói: "Được rồi, cứ định vậy đi, lần sau chúng ta lại hợp tác. Triệu tổng, người vay tiền là công ty của Cừu tổng hay là công ty nhỏ của Quách tổng?"
Triệu Lũy cười nói: "Công ty A Quách trước mắt thì không cần nhiều tiền như vậy. Là công ty của Cừu tổng đó. Bọn họ làm việc trên cơ sở hạ tầng và thiết bị mới nên hiện tại tài chính rất eo hẹp."
Hứa Bán Hạ "A" một tiếng, nói: "Hóa ra là công ty của Cừu tổng à. Quách tổng là người quản lý cái nhà máy, tiền của bọn họ được quản lý rất chặt chẽ." Hứa Bán Hạ nghĩ đến hôm nay Cừu Tất Chính đã rửa sạch, không biết bọn họ có tiến vào cái bẫy này hay không, thật sự sẽ không đến nhà máy thép chứ, nếu như vậy tiền của Triệu Lũy sẽ phải đóng góp vào đó, nói cách khác cô có thể vận dụng tài chính để muộn một bước mới tới tay anh ta. Lúc này Hứa Bán Hạ không nghĩ tới thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Quay sang nói với Triệu Lũy: "Triệu tổng à gần đây có đến nhà máy thúc hàng không?"
Triệu Lũy nói: "Không cần, chúng ta là khách hàng lớn, luôn được ưu tiên nguồn hàng. Lô hàng đầu tiên được xuất xưởng vào ngày hôm qua. Tôi cũng nghe nói nguồn hàng năm nay rất khan hiếm, xem ra thời gian cô nhận hàng chính xác là từ tết trước rồi."
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: "Đúng, sao tôi có thể quên ở hội chợ đặt hàng năm ngoái, người ngồi ở bên cạnh tổng giám đốc kia, phong độ nhẹ nhàng, khí độ bất phàm, Ngũ Kiến Thiết nhìn trầm mặt muốn chết. Giống như loại các anh nhu cầu ổn định lại yêu cầu số lượng lớn tại nhà máy, xưởng thép trông thấy các anh đến thì đều quen mặt. Chẳng qua, buổi sáng hôm nay tôi có gặp qua Quách tổng, bọn họ giống như không có ý thức được thị trường đang khẩn trương, còn muốn quan sát một vòng. Lúc đầu tôi cũng chẳng muốn quản bọn họ, hiện tại tiền của anh cũng ở bên trong đó, Triệu tổng anh nói xem vấn đề này khá nghiêm trọng, Triệu tổng vẫn nên chào hỏi Quách tổng vài câu." Trong lòng thở dài một hơi, Cừu Tất Chính tiện hơn, sớm biết như thế, không bằng sáng nay tự cô lấy chuyện báo ơn để uy hiếp bọn họ.
Triệu Lũy gật đầu, hai người ăn cơm cũng không cần nâng ly chúc mừng, một bình rượu vang đỏ, mỗi người một ly. Triệu Lũy cảm thấy điểm này Hứa Bán Hạ hoàn toàn không giống những cô gái bình thường. Nữ nhân thiếu một chút là nũng nịu, nhiều hay ít cũng là thiếu đi một chút thú vị. Lúc này hai người vừa mới trao đổi hợp tác thành công, trong lòng Triệu Lũy thoải mái, liền giơ cao chai rượu, lấy ly của Hứa Bán Hạ rót đầy rượu, mới nói: "Tiểu Hứa, hôm nay cao hứng, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Hứa Bán Hạ giương mắt, trong lòng thở dài, người này vẫn vậy, vẫn là phong độ nhẹ nhàng, khí độ bất phàm, vẫn là người có thể làm Ngũ Kiến Thiết buồn bực đến chết. Thế nhưng, người vẫn không bao giờ là người của cô. Từ lúc Triệu Lũy vội vã tìm cô, vội vã trao đổi hợp tác như thế nào để phát triển sự nghiệp của anh ta, đoán chừng Triệu Lũy đã dự cảm được vị trí của anh ta tràn ngập sự nguy hiểm, nhưng vẫn nên trì hoãn một chút. Chẳng qua anh ta muốn lợi dụng Hứa Bán Hạ làm người giật dây cho sự nghiệp của anh ta mà thôi, làm tốt thì anh ta có thể mở rộng tài chính, sau này có thể đứng vững hơn, cho nên anh ta mới chú trọng vào mảng kinh doanh ngắn và nhập khẩu thép chứ không phải sự phát triển lâu dài của khu cảng. Rất có thể trong lòng Triệu Lũy căn bản không nghĩ tới việc muốn cùng Hứa Bán Hạ hợp tác lâu dài. Bàn đạp, khả năng chính là lấy cô làm bàn đạp. Trong lòng Hứa Bán Hạ phờ phạc nghĩ như vậy. Thế nhưng lại có thể không hợp tác sao? Hứa Bán Hạ cũng biết cô mơ tưởng có được Triệu Lũy, biết rõ hôm nay Cao Dược Tiến hẹn cô để bàn bạc hẳn là một chuyện cực tốt nhưng cô thà đến đây để Triệu Lũy lợi dụng còn hơn, cô chính là không có tự trọng. Giờ phút này nội tâm cô lại lăn lộn như như nước sôi, trên mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ cười ha hả rồi nâng ly cùng Triệu Lũy đụng một cái: "Chúng ta hợp tác vui vẻ."
Bởi vì tôi thích anh! Hứa Bán Hạ nói thầm trong lòng.
Triệu Lũy uống cạn ly rượu, liền gọi cho Quách Khải Đông. Đúng vậy, mọi thứ nên làm càng sớm càng tốt, sớm làm thì mới sớm có thép, sớm làm mới có thể kiếm tiền.
Hứa Bán Hạ không có chuyện gì làm, quan sát nhà hàng mà Triệu Lũy đặt. Khung cảnh rất tốt, nhưng đồ ăn không có mùi vị gì cả, vừa rồi có xem qua menu, loại đồ ăn vô vị này mà giá cả lại đắt đỏ. Không nghĩ tới còn có khách quý chật nhà, nhìn ra được người xung quanh đều là người có chút địa vị. Ồ, đằng kia không phải là Cao Dược Tiến sao? Bên kia có hai người, một nam một nữ, đối diện Cao Dược Tiến là một cô gái tóc dài phất phới, tuy chỉ thấy được nửa người, nhưng vẫn nhìn ra được đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người yểu điệu. Hứa Bán Hạ nghĩ chuyện phiếm, người nay có khả năng là mẹ kế của mèo hoang Cao Tân Di.
Nghĩ đến Cao Dược Tiến luôn bỡn cợt cô, tâm tình Hứa Bán Hạ lúc này không tốt, nhịn không được cũng muốn bỡn cợt lại ông ta, liền lấy điện thoại nhắn tin: "Người ta nói đàn ông tuổi hai ba mươi chỉ thích nhìn những người hai mươi tuổi. Đàn ông bốn năm mươi tuổi cũng thích ngắm các cô gái tuổi hai mươi. Đàn ông sáu bảy mươi tuổi trên đầu hai thứ tóc vẫn chỉ thích ngắm những cô gái hai mươi tuổi, người gửi: Tiểu Hứa."
Cao Dược Tiến nhận được tin nhắn, vừa đọc vừa thấy buồn cười, thấy tên Tiểu Hứa ở cuối tin nhắn liền gọi cho cô: "Đang làm gì vậy? Qua ăn cơm với tôi được không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Không dám, không dám quấy rầy hai người."
Cao Dược Tiến lập tức hiểu rằng Hứa Bán Hạ nhất định cũng đang ở nhà hàng này, đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy dáng người mập mạp khuôn mặt tươi cười: "Trông thấy tôi sao còn không qua đây? Hẹn hò quan trọng như vậy sao?"
Hưa Bán Hạ liếc sang Triệu Lũy một chút, mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, không tin ông có thể đến đây xem một chút, dạng người này có đáng để tôi hẹn ngày khác với ông Cao."
Cao Dược Tiến không chút do dự tắt điện thoại, đi đến bên bàn của Hứa Bán Hạ kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn Triệu Lũy đang nghe điện thoại một chút, lại nhìn sang Hứa Bán Hạ, cứ như vậy lập đi lập lại mấy lần, thấy Triệu Lũy vừa vặn để điện thoại xuống, lúc này mới cười cười nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Khả năng lớn nhất là cô đang đơn phương người ta." Không nói thêm gì nữa liền cười ha hả bỏ đi.
Triệu Lũy bị làm cho không hiểu gì, vừa rồi anh ta trò chuyện với Quách Khải Đông, không chú ý Hứa Bán Hạ làm cái gì, thấy người đàn ông có chút phong độ nói chuyện kỳ quái, cười cũng kỳ quái, liền hỏi: "Người này nói vậy là có ý gì? Người quen của cô hả?"
Hứa Bán Hạ bị Cao Dược Tiến nói trúng tim đen, trong lòng ảo não cực kỳ, trên mặt cô hiện rõ vẻ yêu đơn phương đến vậy sao? Thấy Triệu Lũy còn muốn hỏi, liền thẳng thắng nói: "Mẹ kiếp, người ta đang nói tôi yêu đơn phương anh."
Triệu Lũy nghe xong, nhún vai một cái căn bản là không coi ra gì, nói thư ký của anh ta đơn phương anh ta thì còn tin, còn Hứa Bán Hạ thì? Người đàn ông này vừa mở miệng đã nhắc tới chuyện buôn bán, cô sẽ trở thành cái loại phụ nữ uyển uyển e thẹn khi yêu đơn phương sao? Không khỏi cũng cảm thấy rất buồn cười nói: "Có vấn đề gì sao? Ha ha."
Hứa Bán Hạ lại càng ảo não hơn, cô cứ mãi kém cỏi như vậy sao? Không phải chỉ béo hơn một chút thôi sao, nhưng bây giờ cũng không béo như trước kia nữa rồi, chẳng lẽ không có tư cách yêu đơn phương sao? Triệu Lũy căn bản không xem cô là con gái? Lập tức dứt khoát trả lời: "Có, vì cái gì mà không thể?"
Triệu Lũy sững sờ một chút, lập tức bậc cười, nói: "Ừm.. có thể, vì cái gì không thể chứ, ha ha."
Hứa Bán Hạ biết có nói thế nào anh ta cũng không tin, vì vậy liền làm như đang nói đùa. Lúc này cô thật sự muốn giết người, hít sâu một hơi, cười cười, hơn nữa còn phải vui vẻ cười, cười đến mức vui hơn cả Triệu Lũy: "Được rồi, chính là như vậy. Đáng tiếc lễ tình nhân lại nằm trong tết âm lịch mấy ngày, nếu không tôi phải đãi Triệu tổng mấy cái thật tốt mới được." Triệu Lũy thì sao chứ, vì cái gì lại xấu hổ để người ta tùy ý giẫm đạp lên anh ta. Lại nói, sau này còn muốn hợp tác không thể để vì chuyện này mà lúng túng, như vậy thà không hợp tác còn hơn.
Triệu Lũy cười nói: "Cô có thể làm được nha, suýt chút nữa quên mất tôi có mang cho cô một món quà, được mua sau lễ tình nhân một ngày, hy vọng cô thích." Nói xong liền lấy từ trong túi ra một chiếc hộp dài hẹp.
Đồ trang sức sao? Trong lòng Hứa Bán Hạ có chút vui vẻ, cuối cùng lại làm ra dáng vẻ con gái. Cô cũng không quá thục nữ hỏi một tiếng: "Có thể mở ra xem không?" mà cô chỉ vui vẻ cười nói: "Cảm ơn Triệu tổng, tôi mở ra nhìn nha." Liền mở hộp ra. Xa xa Cao Dược Tiến nhìn đến mức trợn tròn mắt, cái gì có người tặng quà cho Hứa Bán Hạ? Chẳng lẽ Cao Dược Tiến cũng có lúc nhìn nhầm, người đàn ông kia nhìn qua có chút kiêu ngạo, không phải là người sẽ làm tiểu bạch kiểm, chẳng lẽ Hứa Bán Hạ không phải là yêu đơn phương sao? Thế thì thật đáng ngạc nhiên. Nhịn không được tò mò nhìn xem cuối cùng là như thế nào.
Chiếc hộp thiết kế khá phức tạp, chẳng qua không làm khó được Hứa Bán Hạ, cô mở ra xem có chút lóa mắt, hóa ra là một cái dao rọc giấy thiết kế rất độc đáo. Cô với anh ta là đồng bọn, mà đồng bọn lại trung lập, thì việc đưa cho cô dao rọc giấy là hợp lý. Người đã nghĩ sai là cô. Lỗ mũi Hứa Bán Hạ bây giờ chỉ có khí thở ra, chứ không có khí hít vào. Một lúc sau, cô mới định thần lại, nhất thời không cười nổi, cầm lấy chiếc cán bằng da, được chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã thấy một khuôn mặt mập mạp hiện lên trên bề mặt sắt bén của con dao. Hứa Bán Hạ nhịn không được bất giác mỉm cười, hai ngón tay vân vê con dao, sau đó kẹp chặt chuôi dao phóng đi một cách chính xác và điêu luyện, con dao sắc bén nhanh chóng cắm xuống. Trong không gian vang lên một âm thanh trong trẻo, bát súp sủi cảo trên bàn nhanh chóng biến mất. Lòng người không vỡ, chén đĩa vỡ.
"Dùng ngôn ngữ trong nghề mà nói, đây là một con dao làm từ chất liệu cực kỳ tốt." Hứa Bán Hạ lấy lại được cân bằng từ âm thanh vỡ vụn của chiếc đĩa, lại làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "Cảm ơn anh, Triệu tổng."
Lời còn chưa dứt, từ xa đã truyền tới tiếng một trận cười cà rỡn. Không cần nhìn liền biết, nhất định là Cao Dược Tiến, nếu ông ta ngồi trước mặt cô, Hứa Bán Hạ nhất định sẽ mỉm cười cầm rồi ra đao điệu bộ nói với ông ta: "Thì ra tiếng cười là của ông còn không êm tai bằng tiếng ho khan nữa."
Cao Dược Tiến biết tình yêu đơn phương của cô không được đáp lại khi nhìn thấy ánh dao, nhưng ông ta vẫn sửng sốt một lát trước nhát dao điêu luyện của Hứa Bán Hạ, nghĩ đến trên đời này chẳng có bạn trai nào lại đưa cho bạn gái mình con dao rọc giấy, giờ phút này trong lòng cô Béo không biết đang đau khổ đến nhường nào, liền nhịn không được cười to. Cười to bên trong lại nghĩ, chẳng trách được đứa con gái như mèo hoang lại ngoan ngoãn đi theo Hứa Bán Hạ, hóa ra Hứa Bán Hạ còn có một biệt tài này, xem cô chơi dao thủ thế, thật không biết cô theo bao nhiêu loại người mà lại ra nông nỗi này. Thật đúng là không dễ dàng bắt cô làm con gái cho người ta xem.
Cô gái trẻ tuổi đối diện nhìn thấy Cao Dược Tiến cười đến sung sướng như vậy, trong nội tâm hồi chuông cảnh báo vang lên, nhưng nhìn kỹ lại thấy Cao Dược Tiến chú ý đến một nữ nhân khác, hắc, một người béo cũng không xinh đẹp. Lập tức mất cảnh giác. Tuy Cao Dược Tiến cũng béo, nhưng nữ nhân béo thì không được.
Triệu Lũy kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, làm thế nào cũng không nghĩ tới, ngón tay mập mạp của cô khi múa dao lại tiêu soái như thế. Lại tưởng tượng, mẹ của Hứa Bán Hạ lúc sinh cô ra đã qua đời, cha cô lại đau khổ không chịu nổi, không biết cô thời niên thiếu hỗn loạn đến chừng nào, khả năng giơ đao múa kiếm thủ thế kia chính là học được từ lúc đi học. Không trách được cô sinh ra ý định Kinh doanh phế liệu, một cô gái không chút toan tính nào vào ngành đó thực sự là không thể. Nhưng người đàn ông vừa rồi cười đến cà rỡn như vậy là có ý gì? Triệu Lũy nhất thời không đoán ra được, nghĩ đến hai người họ có lẽ quen biết nhau đã lâu. Động tác múa dao của Hứa Bán Hạ trước đây có lẽ rất xấu, cho nên người đàn ông kia trông thấy liền hồi tưởng lại. Quả nhiên thấy Hứa Bán Hạ liếc về phía kia ánh mắt có chút tức giận. Trong lòng có chút buồn cười nói: "Tiểu Hứa, xem ra cây dao này rất thích hợp với cô, cô thích thì tốt."
Hứa Bán Hạ đột nhiên muốn đùa một chút, lấy khăn lau sạch lưỡi dao, mỉm cười nói: "Nếu là lúc trước tôi kéo bè kéo lũ đánh nhau trong tay lại có thanh dao như vậy thì thật tốt, hiện tai không biết chừng còn bị nhốt trong đồn cảnh sát. Cũng không cần chờ người từ cục thuế vụ tra xét người đến bắt."
Triệu Lũy cảm thấy Hứa Bán Hạ là đang hù người, khả năng có thể cùng cô đàm phán hợp tác vui vẻ. Dù sao, loại cơ hội này không phải ai cũng có được, rõ ràng cùng anh ta thông đồng, dựa vào quyền lực trong tay anh ta mỗi người đạt được lợi ích. Đổi lại trước kia, Triệu Lũy còn không làm được, phải quay lại trụ sở báo cáo tình hình, phản ứng của trụ sở chính là muốn treo cổ anh mấy ngày, không có hồi âm. Sau đó tổng giám đốc lại tìm anh ta nói chuyện, nói chuyện không có ý tứ, cũng không rõ ràng, chẳng khác gì là không tỏ thái độ. Nhưng lại có một tin tức rõ ràng, đó là thay đổi giám đốc tài chính ban đầu, chờ tổng bộ tìm được người thích hợp sẽ tuyên bố. Triệu Lũy bên ngoài có vẻ trách cứ giám đốc tài chính về việc vô tình nộp thuế này, nhưng ai cũng biết, giám đốc tài chính với Triệu Lũy là bạn thân, bỏ đi giám đốc tài chính chẳng khác nào là cắt một tay một chân của anh ta, mà xen vào một người mới, chẳng khác gì là xếp vào một tay mắt mới. Dựa trên phán đoán của bản thân, Triệu Lũy hoài nghi, chờ khi giám đốc tài vụ chính mới nhậm chức, tổng bộ sẽ bắt đầu hành động. Hành động này là nhắm vào anh. Cho nên Triệu Lũy không thể không tự thu xếp đường lui cho mình. Chỉ là, không biết lúc nào tổng bộ sẽ bắt đầu xuống tay.
Hôm nay phải thống nhất ý kiến với Hứa Bán Hạ trước, liền cười nói: "Ha ha, Tiểu Hứa, cô nói đùa sao, một cô gái như cô làm sao có thể kéo bè kéo lũ đi đánh nhau được, có đánh cũng đánh không lại người ta. Được rồi, không đùa nữa, chúng ta thảo luận một chút về công việc. Tiểu Hứa, sau này phải cho tôi biết chính xác thời gian giao dịch của mỗi đơn hàng, nhất là thời gian nhận hàng bên xưởng thép, nếu không tôi có khả năng không có cách nào thu xếp đủ tiền hàng, hơn nữa nếu trễ một ngày lãi bên phía công ty Lão Tống, tức là không có lời. Cô có nghĩ cô làm được không?"
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: "Tôi làm không được, nhưng có Triệu tổng ở đây, xuyên tài đã bàn giao thời gian địa điểm Triệu tổng chỉ cần ra mặt một chút, cùng xưởng thép chào hỏi, hẳn là không có vấn đề gì. Triệu tổng chỉ cần ra mặt một lần, dẫn đường cho tôi, sau này họ lập tức tự biết rồi liên lạc cho tôi." Trở lại công việc, Hứa Bán Hạ lúc này không vì cố gắng bình tĩnh mà mất sức.
Triệu Lũy cảm thấy Hứa Bán Hạ nói rất có lý, cô trước đây chỉ buôn bán nhỏ, dù có quen biết, cũng là một ít nhân vật nhỏ, muốn ra lệnh xưởng thép giao hàng đúng giờ, cho nên cô cần anh giới thiệu một chút: "Như vầy đi, sau nầy xưởng thép có người tới, tôi đều dẫn cô ra ngoài ăn cơm. Nhân tiện để cô làm quen với việc điều hành sau này. Cho cô và trợ lý Trần Phương Bình gặp gỡ một chút, nếu tôi không tiện ra mặt, để anh ta và cô cùng nhau gặp mặt cũng được."
Hứa Bán Hạ hỏi: "Trần Phương Bình có quen biết người trong xưởng thép không?"
Triệu Lũy mỉm cười, nói: "Không quen, những người này sau này cũng sẽ biết."
Hứa Bán Hạ không hỏi nữa, đây có thể là một âm mưu khác của Triệu Lũy.
Bữa cơm này thật sự là ăn đến ngũ vị đều đủ.