Tần Chinh đưa tôi về nhà, trong túi còn tờ đăng ký giả, trên tay còn mang đồ ăn khua, ấn chuông cửa loạn xạ, vẫn chả có ai ra mở cửa. Đúng lúc tôi chuẩn bị vòng lại nhà Tần Chinh xin ở nhờ, cửa cuối cùng cũng cạch một cái, mở ra.

Cửa vừa mở ra, người mở cửa giống như vận động viên nhận được gậy xoay người bỏ chạy, khóe miệng tôi giật giật, tự giác vào nhà, đóng cửa. (nhận gậy trong môn chạy tiếp sức ấy mà)

Mẹ già réo to trong phòng khách: “Tiểu Phong Phong mau lên, sắp chết, sắp chết rồi!”

Chắc là vừa rồi bận chơi game còn không dứt ra được mà mở cửa cho tôi, nhìn Thẩm Phong chạy nhanh như vậy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ nếu có trộm cướp vào nhà cũng chả ai hay biết.

Tôi mang đồ ăn khuya vào bếp, lại quay lại phòng khách, hai người còn đang mang bộ mặt dữ tợn hăng hái chiến đấu. Mẹ già thật là càng sống càng trẻ trung phơi phới …

“Này, con về rồi.” Tôi tìm lại cảm giác mình đang tồn tại.

“Bên trái, bên trái! Bắn bên trái!”

“Bác Chu, bác cản cháu rồi!"

Tôi: "..."

Im lặng một lát, tôi xoay người lặng lẽ về phòng, cầm lấy di động bên đầu giường khởi động lại.

Màn hình vừa lóe lên, đã có người gọi tới, không ngoài dự kiến, là Tần Chinh.

“Mới vào nhà à? Vừa gọi điện qua nhà em, sao lại không có ai nhận vậy?”

Tôi nhìn bên ngoài một chút, đừng nói là gọi đến, có khi cháy lớn hai người này cũng không nhích mông, “Mẹ và Thẩm Phong đang bận, em vừa vào nhà. Anh về tới nhà rồi hả?”

“Uhm” Tần Chinh lên tiếng, “Anh đặt vé chuyến đêm về thành phố X, chờ chút nữa phải ra sân bay. Lần này về anh sẽ từ chức, sau khi bàn giao xong mọi việc sẽ về. Tiểu Kỳ, anh biết em vẫn muốn về thành phố A, chúng ta cùng về thành phố A nhé."

Tôi sững sờ, lúc trước cũng chưa từng nghe anh nói về kế hoạch này. “Như vậy được sao? Nhưng anh vất vả lắm mới tìm được chỗ đứng trong công ty chứng khoán, lại đang phất a."

Tần Chinh cười khẽ một tiếng: “Có bỏ mới có được, kia chỉ là một bước đệm."

Tôi ngửa đầu nhìn đèn treo tường trên trần nhà, im lặng một lát mới hỏi: “Bạch Vi thì sao?”

Tôi dường như có thể nhìn thấy Tần Chinh nhíu mày trước mặt tôi. “Bạch Vi thì làm sao?”

Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng gọi của mẹ Tần, Tần Chinh đáp lại một tiếng, lại nói với tôi: “Anh phải đi rồi, bay tới thành phố X chắc cũng mất 4-5 giờ, trưa mai sẽ gọi điện cho em.”

“Anh có việc thì cứ làm đi, không cần vội gọi cho em làm gì."

Tần Chinh dịu dàng nói: “Anh đã đồng ý với em, sẽ không để em lo lắng.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Được, em chờ điện thoại của anh.”

Ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy, Thẩm Phong cùng mẹ tôi chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lúc nó vào phòng, tôi vẫn còn tỉnh, có thể giấc ngủ trên xe kia quá sâu.

“Lại đây, cho tao xem giấy đăng ký của chúng mày!” Thẩm Phong quỳ gối trên giường nói.

Tôi lấy tờ đăng ký ở chỗ sâu nhất trong ngăn túi ra ném cho nói, nó cẩn thận cầm lấy, tỏ vẻ: “Chu Tiểu Kỳ, mày cho là mẹ mày ngốc ư?"

Tôi trừng mắt nhìn.

“Mày bây giờ rõ ràng là già hơn nhiều so với trong ảnh!"

Lời này thật đả kích người ta, tôi chỉ có thể nói: “Ảnh chụp là P hồi trẻ.”

Thẩm Phong trợn mắt: “Mày lừa đứa ngốc à!”

Tôi còn nghiêm túc nói: “Mẹ tao sẽ tin!” Chỉ cần nói với bà một câu “Đây là công nghệ cao, nói mẹ cũng không biết”, bà sẽ sùng bái mù quáng tin là thật. Bà đã được quán triệt sâu sắc phương châm “Đọc sách nhiều, không cần xin giải thích “, giờ đã sắp thăng cấp thành “Không đọc sách, cũng không cần giải thích”, đàn ông cũng có thể mang thai, loài người cũng có thể lên tới mặt trăng, Lý Ninh nói, tất cả đều có thể.

Lý Ninh là cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc. Ông là một trong những vận động viên xuất sắc nhất của thể dục Trung Quốc với 3 huy chương vàng tại Thế vận hội Mùa hè 1984. Lý Ninh cũng là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn sản xuất dụng cụ thể thao hàng đầu Trung Quốc Li-Ning Company Limited. (Nguồn: wikipedia)

“Tao với Tần Chinh ký kết hiệp ức đình chiến, tạm thời ngừng chiến, anh ấy đã cắt đất đền tiền, chẳng qua mới chỉ trả được đoạn đầu, vẫn còn đoạn đuôi, anh ấy nói có việc phải về thành phố X, cho nên chúng tao sẽ tính sổ sau.” Tôi báo cáo với Thẩm Phong về tình hình chiến đấu.

Thẩm Phong uể oải dựa vào thành giường, “Anh ta đã nói hết chân tướng cho mày rồi? Tao đã nói vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường mà, chẳng qua cậu ta cũng quá bận đi, hôm qua mới về, hôm nay đã phải đi. Cậu ta nói gì với mày?”

Tôi cảm thấy việc này dính dáng nghiêm trọng đến chyện riêng tư, hơn nữa lại là chuyện riêng của người khác, cho nên chỉ có thể nói với Thẩm Phong như vầy: “Chuyện này đả động đến lợi ích và riêng tư của bên thứ ba, trước khi điều tra rõ chân tướng, tao có quyền giữ im lặng, sau khi điều tra rõ chân tướng, tao vẫn có quyền tiếp tục giữ im lặng.”

Thẩm Phong im lặng ba giây, véo véo hai má tôi, nói: “Chuyện của mày, mày nắm tốt đi! Cẩn thận khỏi bị lừa tài lừa sắc là được rồi!” Sau đó đứng dậy tới phòng tắm tắm rửa.

Đến bụng cũng bị lừa cho to ra rồi, còn có thể lừa đến cái gì nữa. Cũng chỉ có Thẩm Phong mới nói tôi bị Tần Chinh lừa tài lừa sắc, người khác đều cảm thấy là Tần Chinh bị tôi lừa tài lừa sắc thì có, xong rồi lại còn bị "bác sĩ bảo cưới", hoàn toàn đâm đầu nhảy xuống mồ. Đối với kiểu nói này, tôi đã từng hỏi quan điểm của đương sự, đương sự đẩy kính mắt, cũng không thèm liếc tôi một cái, rất chi là thờ ơ nói: “Uhm, như câu vừa rồi em nói.”

Tôi vừa rồi nói rất nhiều, anh nói như vậy làm tôi cúi đầu cố gắng nhớ lại, thế nào cũng không nhớ ra mình rốt cuộc đã nói cái gì, cuối cùng vẫn phải hỏi lại anh, nhân tiện cũng khiếp sợ người họ Tần nào đó nhìn như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không thèm nhìn tôi thế nhưng còn nhớ rõ lời tôi hơn cả bản thân tôi nữa.

Tôi nói là: Phải chết mọi người cùng chết.

Nấm mồ hôn nhân này, có người chôn cùng tôi, cũng không đến nỗi nào.

Sống cùng người như Tần Chinh quả thực quá tổn thương tế bào não, lời thủ thỉ của anh cũng giống như mã Morse, mà tôi chỉ đoán được nếu đầu óc đột nhiên thay đổi, nếu như anh có thể cho tôi chút chỉ số thông minh, cuộc sống tình cảm của chúng tôi nhất định sẽ càng hòa hợp.

Tìm hiểu về mã Morse ở đây

11h55’ trưa ngày hôm sau, Tần Chinh quả nhiên đúng giờ gọi điện cho tôi, lúc đấy tôi đang ngồi trên sofa đọc sách, chuẩn bị dưỡng thai cho phù hợp với quan điểm khoa học về sự phát triển, nhưng phía trước hai người phụ nữ chả giống ai kia đang mang bộ mặt dữ tợn đắm chìm vào các loại game bạo lực; thế nên tôi cầm sách, chuẩn bị vào thư phòng của Chu Duy Cẩn, sau đó lại nhìn thấy các tấm poster minh tinh gợi cảm với đủ loại Anime máu me, tôi đành phải ra ban công phơi nắng. Aizz, tôi thật cũng không phân biệt nổi ai là Asakawa Ran, Sora Aoi hay Maria Ozawa (*); cũng không cách nào hiểu được loại tinh thần kháng Nhật AQ vẹo vọ như Chu Duy Cẩn đây; phim cấp 3, tôi cũng chưa từng xem, chỉ có tự mình thực hành với người đàn ông đang gọi điện đây thôi.

(*) Tên các ngôi sao phim cấp 3 của Nhật Bản.

“Chuyện công ty có khó giải quyết không?” Tôi hiền hòa hỏi.

“Không sao, giải quyết nhanh thôi. Em đang ở nhà hả?” Chắc là giờ cơm trưa, anh mới rảnh mà gọi điện cho tôi, nghe tiếng bên kia, chắc là đang ở nhà ăn.

“Đúng vậy, em đang bắt đầu dưỡng thai.”

Tần Chinh dường như có chút hứng thú, mỉm cười hỏi: “Dưỡng thai như thế nào?"

“Xem một ít tạp chí và sách phù hợp với sự phát triển theo khoa học, có lợi cho sự trưởng thành của thai nhi.”

Tần Chinh nghĩ ngợi, đưa ra một đáp án thăm dò khó có thể phù hợp với cá tính của tôi: “Đọc điều lệ Đảng?”

Thật ra đề nghị này cũng không tồi, dù sao yêu Đảng phải dạy từ thuở còn thơ, chẳng qua …

“Cái đấy em đọc không hiểu …” Tôi ngửa đầu nhìn từng đám mây trắng bay bay, nói, "Uhm... Anh biết không, em xem ảnh Vương Lực Hoành …”

Tiếng hít thở của Tần Chinh rất từ tính, nhưng mà có vẻ hơi sâu, hơi dài.

Tôi cảm thấy anh có lẽ đang chìm sâu vào suy nghĩ, xem giữa Vương Lực Hoành và dưỡng thai có quan hệ nội tại gì với nhau, tôi lương thiện hiểu ý giải thích: “Thật ra em muốn nhìn ảnh của anh, dù sao anh cũng rất giống Vương Lực Hoành.”

“Rất giống?” Tần Chinh nghi ngờ hỏi.

Cái giống này, là giống trừu tượng, không thể chỉ hiểu nông cạn, bề ngoài được.

“Tài như này, còn cần đẹp làm gì nữa. Đẹp như này, còn cần tài năng làm gì nữa.” Tôi trích dẫn đánh giá của giang hồ với Vương Lực Hoành, rồi sau đó tổng kết: “Từ bụng mẹ đã được hun đúc như thế này rồi, sau này con cũng sẽ có tài có mạo. Chỉ tiếc không có ảnh chân dung của anh, chỉ có thể ngắm Vương Lực Hoành. Anh chắc sẽ không để ý sau này con lớn lên sẽ giống người khác chứ?"

Tiếng hít thở của Tần Chinh lại bắt đầu sâu hơn.

Tuy rằng anh không nói gì thêm, nhưng tối đó ba mẹ Tần đến nhà tôi ăn cơm, có mang theo tất cả ảnh chụp của Tần Chinh từ nhỏ tới lớn.

Aizz, còn vòng vo như vậy cho khổ? Nói thẳng ra là anh để ý là được chứ gì.

Thật ra bộ dạng Tần Chinh và Vương Lực Hoành tuyệt đối không giống. Chế lại một câu trong “Anna Karenina”: Phàm nhân thì giống nhau, nhưng mỹ nhân lại có nét đẹp riêng.

Câu trong Anna Karennina là: Mọi gia đình sung sướng đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo cách riêng.

Tính tình như Tần Chinh cũng không phải người thích chụp ảnh, tất cả ảnh chụp cũng chỉ trong một quyển, trong đó còn các loại ảnh chụp chung của cả gia đình, nhìn đống ảnh này, tôi rút ra một câu – vài chục năm vẫn như một ngày.

Tần Chinh mới ít cười làm sao, nhất là lúc đối diện ống kính, lúc tất cả mọi người đang nói “Quả cà” (*), chỉ có anh vẫn mím môi như trước, chẳng thèm cười nói gì cả. Ảnh anh cười nhiều nhất là lúc trước ba tuổi, đôi mắt phượng đã thành hình, mắt trẻ con vừa đen vừa lớn, ánh mắt vừa tròn lại ngây thơ. Trong bức ảnh đen trắng, còn hơi cau mày, cái miệng nhỏ vẫn mím, ánh mắt không tập trung vào ống kính, mà ngước lên 45 độ không biết là đang nhìn nơi nào, bày ra vẻ mặt buồn bực cau có như thể chiến sĩ cách mạng đang ở giữa vòng vây quân địch.

(*) Tương tự như người Anh nói "cheese" hay người Hàn nói "Kim chi" ấy, phát âm "quả cà" [qié zi] cũng phải nhe răng :D

Thẩm Phong nói: “Mẹ cậu ta không cho bú sữa nên mới cau có đi.”

Tôi bối rối nói: “Cũng có thể là bú no rồi.”

Sau đó thì ảnh bắt đầu có màu sắc rực rỡ, trên khuôn mặt phúng phính của anh, đôi mắt đen láy to tròn hơi cong lên, sáng lấp lánh, mặc quần áo thật nghệ thuật, khoanh chân ngồi giữa cả rừng sách, trên tay cầm một quyển truyện tranh “Thủy Hử”, vẫn ngửa đầu 45 độ nhìn về nơi nào đó, nhếch môi cười xán lạn chìa ra mấy chiếc răng như mấy viên ngọc trai nhỏ.

Thẩm Phong nói: “Mày đẻ con trai đi …”

Tôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trên ảnh khia, tim đập rộn ràng, bản năng làm mẹ trỗi dậy, không nhịn được hôn lên một cái.

Thẩm Phong hừ hừ giả khóc, vươn tay sờ bụng tôi, thì thầm thì thầm: “Lớn lên nhất định phải giống ba, lớn lên nhất định phải giống ba …”

Tôi đẩy nó ra nói: “Không phải mày không vừa mắt ba nó sao?"

“Tuy là tao vẫn cảm thấy mày bị cậu ta lừa tài lừa sắc, nhưng cách nghĩ này rõ ràng nhiễm sắc thái chủ quan." Thẩm Phong chầm chậm nói, “Không thể phủ nhận là, nói tới vẻ ngoài, vẫn là giống Tần Chinh thì tốt hơn.” Trước khi tôi rơi lệ đầm đìa, nó lại chêm một câu, “Đương nhiên, tính cách giống mày thì tốt hơn. Rối loạn nhân cách là một loại bệnh, trị được.”

“Aizz…” Tôi cũng thở dài, “Lúc nhỏ cười đáng yêu như vậy, làm sao lớn lên lại không thích cười nhỉ? Tao không thể để con tao cũng giống anh ấy được.”

“Có khi lại bị ám ảnh tâm lý từ thuở bé, như là Giang Trực Thụ trong Thơ ngây ấy, bị mẹ bắt phải mặc đồ con gái!” Thẩm Phong nháy mắt phát sáng, kéo tay tôi nói, “Mau tìm xem!”

Tôi vừa lật trang vừa nói: “Cái loại ảnh này dù có chắc chắn cũng bị tiêu hủy từ sớm rồi, huống chi mẹ Tần cũng không phải người như vậy.”

Ảnh chụp Tần Chinh sau tiểu học cũng không nhiều, lại càng ngày càng ít, đa phần là ảnh chụp các cuộc thi, ảnh chụp chung của các tuyển thủ đoạt giải, anh vẫn là nhận huy chương vàng, xếp thứ nhất, mặt lạnh tanh nhận giấy khen và cúp nhìn ống kính, giữa một đám người cười như hoa lại thành tương phản.

Cái nhìn của Thẩm Phong với Tần Chinh về sau lại nhất trí cao độ với Chu Duy Cẩn, nó bĩu môi nói: “Vờ vịt”

Tôi cảm thấy Tần Chinh lĩnh thưởng nhiều đến tê liệt cảm xúc rồi.

Tận tới khi nhìn đến một tấm ảnh, cảm thấy quen vô cùng.

Đó là ảnh chụp chung những người đoạt giải trong cuộc thi "Nhà phát minh nhí", trong còn có mười mấy tuyển thủ đoạt giải, người dự thi đều là học sinh từ cấp II trở xuống, nhưng người đạt giải phần đông là học sinh trung học, Tần Chinh còn là một bé trai lớp năm mới ở giai đoạn đầu dậy thì, đứng ở giữa bầy vai u thịt bắp trông như gà trong bầy hạc, nhưng mà nhỏ nhắn tuấn tú, đặc sắc mới là tinh hoa. Người duy nhất còn nhỏ hơn anh, là người ở hàng thứ hai, đứng thứ ba từ trái sang; nhìn thật ngây ngô, thật ra vẫn là cô nữ sinh khù khờ.

Thẩm Phong chỉ vào cô bé ngốc ngếch, ngây ngô kia nói: “Con bé này nhìn quen quá.”

Tôi quay đầu nhìn nó, hỏi: “Giống tao không?”

Nó nhìn tôi một lúc lâu, lại cúi đầu nhìn ảnh, nói: "Giống."

Tôi nói: “Thì đúng là tao.”

Thẩm Phong im lặng trong chốc lát mới nói: “Không biết nên nói lúc tiểu học mày đã giống obasan hay là nói mày bây giờ giống học sinh tiểu học.”

Tôi cảm thấy nó hoàn toàn không túm được trọng điểm.

Trọng điểm là – hóa ra tôi và Tần Chinh quen biết sớm như vậy!