Bên kia bàn cờ, ngồi đối diện hắn là một hòa thượng mặt lớn miệng rộng. Chỉ là hòa thượng này cũng không giống dáng vẻ của hòa thượng bình thường khác, thần sắc không có sự hiền hòa, bề ngoài mười phần khôi ngô, đôi mắt tam giác treo ngược, nhìn thế nào cũng giống hung thần ác sát. Đây là quốc sư đương triều, Viên Cơ hòa thượng.
Tiêu Viễn biết, bốn năm trước Thẩm Lang có thể thuận lợi đăng cơ, hòa thượng này tựa hồ cũng có công lao trong đó, tuy không lớn như Tạ Nguy, nhưng lại rất được hoàng đế tín nhiệm, thêm thái hậu nương nương ưu ái người nhà Phật, nên xây một ngôi chùa cho hắn không nói, còn phong hắn làm quốc sư.
Dù Tạ Nguy còn trẻ tuổi, nhưng chỉ đưa cho hắn một cái danh thái tử thiếu sư không thực quyền, so ra thì có vẻ hơi keo kiệt.
Triều chính trên dưới không ít người đem hòa thượng này ra so sánh với Tạ Nguy. Tạ Nguy sao lại không biết chuyện này, nhưng hòa thượng có thể thành sự, tất nhiên năng lực không tệ.
Tiêu Viễn không dám qua loa, sau khi đi vào bên trong đại điện, liền thêm mắm dặm muối trình báo lại những gì mình đã tao ngộ ở Dũng Nghị hầu phủ, chỉ là lúc nhắc tới Tạ Nguy, đến cùng có chút kiêng kị, cũng sợ bị Tạ Nguy tay không giành mất công trạng trước mặt hoàng đế, cho nên dứt khoát không nhắc tới một chữ nào.
Sau khi kết thúc, hắn liền hỏi: “Thánh thượng, bọn họ lớn mật đến vậy, nên xử trí thế nào?”
Thẩm Lang đang kẹp một quân cờ giữa hai ngón tay, đôi mắt hẹp dài của hắn trong chớp nhoáng trở nên âm trầm, trong đại điện vốn mờ tối càng lộ vẻ đáng sợ, ánh mắt rơi xuống chỗ Tiêu Viễn.
Tính ra, hắn dù là hoàng đế cao quý, lại phải gọi Tiêu Viễn một tiếng “Cữu cữu”. Nhưng cữu cữu này làm việc...
Làm hoàng đế không khác ngồi tù là mấy, quyền lực nhìn như cực lớn, lại luôn phải đề phòng mồm mép thiên hạ.
Loại thời điểm thế này, “Đao” liền trở nên cực kỳ trọng yếu. Cái gì bẩn thối sẽ giao cho đám người này đi làm, chính mình chỉ cần ngồi trên cao, làm một vị quân vương đáng kính không dính mùi bùn!
Nếu không giao vậy nuôi dưỡng tâm phúc làm thá gì? Nói cách khác, là tâm phúc thì phải làm việc tâm phúc nên làm! Vậy mà tâm phúc này còn muốn làm “Người tốt”, không muốn chọc phiền phức, trong tình huống như vậy còn muốn bản thân mình sạch sẽ không dính dáng tới...
Bất quá chỉ là thánh chỉ đóng thiếu một ấn, vị cữu cữu này lại chạy thẳng về cung cáo trạng!
Vậy chẳng lẽ đóng xong lại chạy đến để thế nhân biết thánh thượng hắn muốn trút giận lên hầu phủ sao? Đã vậy còn sợ gánh trách nhiệm, thật sự là phế vật!
Thẩm Lang sắp bùng nổ rồi, nhưng nghĩ lại, bận tâm tới thái hậu bên kia, cuối cùng đành ép xuống, chỉ lạnh lùng trực tiếp kêu Vương Tân Nghĩa: “Lão đầu tử Chử Hi Di đang dưỡng bệnh đừng gọi hắn tiến cung, mang cữu cữu đi Trung Thư tỉnh lấy ấn đến đóng trước. Dũng Nghị hầu phủ loạn thần tặc tử không thể tha thứ, hết thảy giam vào ngục cho trẫm! Trái lệnh đều giết!”
Tiêu Viễn lập tức lớn giọng đáp: “Vâng!” Hắn lén nhìn sắc mặt Thẩm Lang mặc dù không tốt, nhưng chỉ nghĩ Thẩm Lang nổi nóng do Dũng Nghị hầu phủ phản kháng, căn bản không nghĩ tới nguyên nhân Thẩm Lang bất mãn chân chính là hắn cùng Tiêu thị nhất tộc, cũng nghĩ không ra dụng ý của Tạ Nguy khi khuyên hắn hồi cung, lúc đi ra còn có chút phấn chấn.
Hành lễ xong, Tiêu Viễn liền cùng Vương Tân Nghĩa đi lấy ấn. Đại Càn luật lệ quy định, muốn đóng ấn phải có Chử Hi Di mới được, nhưng dùng ấn trong cung, dùng ấn cũng ở trong cung.
Chuyện cưỡng ép lấy ấn, cũng không phải người người đều là Trương Già, dù trong lòng có cảm thấy không ổn, cũng không ai dám xen vào. Huống chi Chử Hi Di còn không ở đó?
Tiêu Viễn đóng ấn xong liền đi, bên trong đại điện Thẩm Lang lại đột ngột lật ngược bàn cờ, cắn răng: “Trẫm ra tay với Dũng Nghị hầu phủ, Tiêu thị hiển nhiên vô cùng vui mừng, nhưng lại âm thầm đề phòng trẫm sau này cũng ra tay với bọn họ a!”
Hoàng đế nghĩ vậy không sai. Nếu chưa đóng đại ấn, thì sau này có thể nói là nhất thời giận dữ công tâm. Nhưng nếu Tiêu Viễn đã biết đại ấn của Trung Thư tỉnh chưa đóng, còn làm theo thánh chỉ, thậm chí đại khai sát giới với Dũng Nghị hầu phủ, Tiêu Viễn sẽ bị chỉ trích, ngày khác chuyện này cũng sẽ trở thành cái chuôi của hắn. Chỉ cần Thẩm Lang muốn, liền có thể đẩy Tiêu thị vào chỗ chết!
Viên Cơ hòa thượng ngồi đối diện hắn, nhìn bàn cờ lật úp, quân cờ rơi đầy đất, trên mặt lại không có nửa phần kinh hoảng, chỉ cười một tiếng: “Chẳng lẽ thánh thượng thực sự không có ý này sao?”
Thẩm Lang liền chuyển mắt sang nhìn hắn, lại chậm rãi dời đi. Hắn đứng dậy, đi ra, đứng ở cửa cung, nhìn tầng tầng lớp lớp bậc thang bạch ngọc bên dưới cửa cung, cười lạnh một tiếng nói: “Cũng đúng, không trách bọn hắn cảnh giác. Trừ Dũng Nghị hầu phủ xong, kế tiếp chính là Tiêu thị. Thiên hạ này chỉ có duy nhất một hoàng tộc, thêm hai đại thế gia làm cái gì!”
*
Tế tổ, gia quan, lấy tự. Tất cả lễ nghi hoàn tất, quan lễ cũng tới lúc kết thúc.
Yến thị nhất tộc do Yến Mục dẫn đầu, dâng cho Tạ Nguy vàng bạc, bút nghiên các loại để đáp tạ, lại cho Yến Lâm bái ba lần, từ đây phụng Tạ Nguy như trưởng bối, nghi thức mới xem như kết thúc.
Lễ xong, Yến Lâm cũng khom người vái chào tất cả mọi người trong sảnh đường, nói: “Hôm nay chư vị đại nhân, lão hữu không quản nguy nan, không ngại đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ân tình này Yến Hồi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng!”
Một thiếu niên, sau quan lễ, đã coi như thanh niên trưởng thành, có thể tự xưng tên tự của mình.
Mọi người đều biết họa hôm nay chỉ sợ sẽ không tránh được, đáy lòng đều thở dài một tiếng, lục tục hoàn lễ.
Tạ Nguy ở bên cạnh nhìn, lại có chút thất thần. Mãn triều văn võ ước chừng đều có cảm giác như vậy —— Hoàng đế đối với hắn – vị thiếu sư này nói gì nghe nấy.
Nhưng thực tế lại không phải, bất quá là bởi vì mỗi lần hắn nói đều đánh trúng tâm ý của Thẩm Lang, mà chưa từng nói lời thật lòng thôi. Như thế mới khiến những người có này ảo giác đó, dẫn đến không ai dám đắc tội hắn. Kể cả Tiêu Viễn.
Nhưng hắn lại có thể dựa vào việc hiểu rõ tâm lý hoàng đế, mà tính toán kẻ khác: Tiêu Viễn trước hết là cữu cữu của hoàng đế, thứ hai xuất thân từ Tiêu thị đại tộc, tự cho là thân cận hoàng đế, chỉ sợ chỗ kiêng kỵ thật sự của hoàng đế ở đâu cũng không rõ.
Thế nhưng chính vì vị trí của Tạ Nguy quá đặc thù, thiếu sư trong tay còn không có thực quyền, so với Viên Cơ hòa thượng, quốc sư hiển sơn bất lộ thủy kia, hiển nhiên hơi kém một chút, chỉ khi nào có thực quyền mới dẫn tới kiêng kị của hoàng đế.
Nhưng không có thực quyền, một số việc cuối cùng lực bất tòng tâm. Huống chi hắn điều động nhân lực còn bị thiên giáo phía sau cản tay...
Đại doanh Thông châu bất ngờ làm phản! Hắn sớm đã phái người bố trí phòng vệ chặn đường ngoài cửa thành Thông châu, ai cản trở, giết chết bất luận tội, nếu người trong quân doanh không biết tin tức, vậy “Bất ngờ làm phản” từ đâu ra! Từ đáy lòng Tạ Nguy dâng lên một cỗ lệ khí sát phạt.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, hẳn là Tiêu Viễn cầm thánh chỉ đã đóng ấn trở về. Lần này không ai nói gì được nữa. Mặc dù có người sẽ cảm thấy hắn trở lại quá nhanh, nhưng ấn tín ở đó, đối diện loại chuyện thật giả khó đoán này, nếu lại nói giúp hầu phủ, chỉ sợ không chỉ dẫn lửa thiêu thân còn hại hầu phủ, cho nên tất cả đều trầm mặc.
Điều này cũng làm cho Tiêu Viễn có loại cảm giác một quyền đấm vào bông, vô cùng ức chế. Hắn ác thanh ác khí hạ lệnh bắt người.
Vệ binh Dũng Nghị hầu phủ đều nhìn Yến Mục, Yến Mục chỉ khoát tay, ra hiệu bọn họ đừng phản kháng, để binh lính Tiêu Viễn mang tới, trói hết tất cả mọi người của hầu phủ.
Chỉ là, lúc có hai tên lính cầm gông cùm muốn kẹp lên cổ Yến Mục, Trương Già đứng cách đó không xa hơi nhíu mày, lại không mặn không nhạt thả một câu: “Không dùng hình với quan tước.”
Tiêu Viễn tức đến lệch mũi. Hai tên lính đứng sững lại trợn mắt, nhìn về phía Tiêu Viễn xin lệnh. Tiêu Viễn âm thầm trù tính về sau sẽ cho họ Trương này đẹp mặt, giờ phút này chỉ có thể giận có chém thớt, bởi vậy tức miệng mắng to: “Không nghe thấy sao?! Không dùng hình với quan tước, lão thất phu này bắt đi là được! Đầu óc các ngươi có phải là khiếm khuyết gì không?!”
Hai tên lính trong lúc còn chưa rõ tình huống đã bị mắng cho bụi bay đầy đầu, đành phải mang gông lui ra.
Yến Mục lại một lần nữa nhìn về phía vị Hình bộ thanh lại tư chủ sự vốn không quen biết này, cười khẽ một tiếng, hiên ngang bước ra khỏi sảnh đường, đi cùng những người khác trong phủ.
Yến Lâm hơi chậm lại phía sau. Từ lúc đi ngang qua chỗ Khương Tuyết Ninh, trong lòng hắn bỗng nổi lên sóng lớn, cuối cùng vẫn là không nhịn được. Không thèm quản thiên hạ đồn đãi nữa! Giờ khắc này, hắn chỉ một lòng nghĩ tới tình cảm với nàng!
Thế là bất ngờ trước mắt bao người, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, thật chặt, sau đó chớp chớp mắt, nói: “Ta đi đây, Khương nhị cô nương, nhớ giữ kiếm giúp ta.”
Cả người Khương Tuyết Ninh đều ngây dại. Nhưng mà không chờ nàng kịp phản ứng, Yến Lâm đã bước ra ngoài cửa.
Hầu phủ vốn náo nhiệt, bỗng chốc trở nên quạnh quẽ. Một lát trước vẫn đang tổ chức quan lễ, tân khách đầy cả sảnh đường, bây giờ lại là bàn ghế bừa bộn, đồ đạc hỗn độn!
Ông trời a. Vì sao lại tàn nhẫn với thiếu niên này như vậy? Khương Tuyết Ninh nghĩ, dù sao chính mình về sau cũng không định ở lại kinh thành, ôm thì ôm đi, nàng cũng không quan tâm thanh danh. Nếu về sau có ai thật sự thích nàng, chẳng lẽ sẽ để ý cái ôm này sao? Nhất thời nghĩ đến trước kia, lại nghĩ sau này, thần sắc nàng ngẩn ngơ. Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, lại bắt gặp một ánh mắt lạnh nhạt.
Trương Già trong lúc vô tình đã nhìn nàng thật lâu. Thẳng đến khi nàng cũng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt hắn, hắn mới ý thức được điểm ấy. Nàng kiếp trước làm hoàng hậu tân tân khổ khổ, lo ngày lo đêm, sau khi trùng sinh trở về, đã biết ai mới là người thắng lớn cuối cùng, bây giờ hiển nhiên mọi chuyện sẽ chuyển sang quỹ đạo khác, Yến tiểu tướng quân sẽ không lặp lại vận mệnh kiếp trước, còn thâm tình với nàng, hẳn nàng sẽ khuây khỏa phần nào?
Nhưng hắn thì không. Trước khi lội vào vùng nước đục này, trong lòng hắn đã nghĩ kỹ; nhưng hôm nay làm xong, ngược lại...
Những vị đại nhân tới đây hôm nay, hắn đều không có thâm giao. Mắt thấy Tiêu Viễn cùng một đám binh sĩ đang “Thỉnh” đám người rời đi, chuẩn bị kê biên tài sản hầu phủ, Trương Già rốt cục vẫn ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi bên ngoài dần dần lớn hơn, phủ trắng như lông ngỗng, cũng không có ai để chào hỏi, quay người liền bước ra ngoài.
Trong nháy mắt đó, Khương Tuyết Ninh lại nhớ tới Trương Già kiếp trước. Người này cực kỳ yêu mưa, nhưng tên nàng lại có chữ “Tuyết”. Cho nên kiếp trước lúc vừa mới biết có người khó chơi như thế, trong ngày mùa đông nàng đi Càn Thanh cung vừa vặn gặp được hắn, liền tuỳ tiện ương ngạnh hỏi: “Trương đại nhân đã thích mưa như vậy, gặp ngày tuyết rơi, lại còn phải đi cùng một đường với bản cung, hẳn ngươi rất chán ghét ta?”
Khi đó Trương Già không trả lời. Nhưng Khương Tuyết Ninh ngầm nhận định là hắn chán ghét.
Về sau thiên giáo loạn đảng ám sát hoàng đế, nàng gặp nạn, cùng Trương Già trốn trong gian nhà tranh, bên ngoài lại đang đổ mưa, thế là nàng lại hỏi hắn: “Trương đại nhân thích mưa như vậy, bây giờ lại cùng bản cung đứng dưới một mái nhà nhìn mưa, chắc ngươi cũng biết tên bản cung còn có chữ ‘Tuyết’, có phải rất chán ghét a?”
Trương Già lại không nói gì. Khương Tuyết Ninh cũng như lần trước, ngầm thừa nhận là hắn chán ghét. Nhưng chờ thật lâu thật lâu sau, lúc nàng đã nhìn màn mưa bên ngoài mà thất thần, lại nghe hắn đáp: “Cũng không có.”
Cũng không có gì cơ? Không thích nhìn mưa như vậy, không biết tên nàng có chữ “Tuyết”, hay là... Không chán ghét như vậy?
Một khắc này, lòng nàng hiếm khi lại trở nên thấp thỏm, ruột gan bỗng trở nên nóng nảy, rất muốn rất muốn quay lại xác nhận, có phải hắn vừa trả lời hay không, rất muốn rất muốn lần nữa truy vấn, là không chán ghét ta như vậy sao?
Nhưng trong tay nàng còn nắm chặt cây trâm phượng mới tùy tiện tháo xuống trước đó một lúc. Đầu phượng tua rua, sáng đến chói mắt. Trong khoảnh khắc đó, nàng ý thức được: Bản thân là hoàng hậu, một khi thật sự vượt qua ranh giới, chờ đợi nàng cùng Trương Già, sẽ là vạn kiếp bất phục. Nàng sợ hãi, nhát gan. Nàng không dám hỏi kỹ.
Ngày đó trời mưa rất lâu rất lâu, Khương Tuyết Ninh lần đầu tiên hi vọng, nếu có đời sau, nàng nguyện thời gian cùng hắn ở trong gian nhà tranh đó, vĩnh viễn không kết thúc.
*
Tân khách cuối cùng cũng đã rời đi. Yến Lâm đã nói, Khương nhị cô nương, giúp ta giữ kiếm. Cho nên lúc gần đi, Khương Tuyết Ninh lại để thanh kiếm nàng mang tới lúc trước, để lại vào trong hộp, thanh kiếm nặng nề trong tay, hàn quang lạnh lẽo toát ra như phản chiếu dáng vẻ của nhân thế đau khổ.
Trong cung sai người tới, đã đón Thẩm Chỉ Y đi trước. Thẩm Chỉ Y cũng lười nói nhiều, cùng bọn họ rời đi.
Tiêu Xu đi chậm lại đằng sau một chút, lúc ngang qua Khương Tuyết Ninh, cười lạnh trào phúng: “Trước nay không nhận ra, Khương nhị cô nương lúc lâm nguy lại có bản lãnh lớn như vậy.”
Khương Tuyết Ninh thản nhiên đáp: “Nếu không gặp nguy, ta cũng không biết mình có bản lãnh lớn như vậy a.”
Hai người Diêu Tích, Trần Thục Nghi đều đứng bên cạnh Tiêu Xu, cười cợt mà nhìn nàng. Tiêu Xu phất tay áo đi ra. Hai người kia liền đuổi theo.
Chu Bảo Anh lúc rời đi lại nhìn Khương Tuyết Ninh, dáng vẻ có chút bận tâm, muốn nói với Khương Tuyết Ninh gì đó, nhưng đám ngươi Trần Thục Nghi rời đi không bao lâu, liền quay đầu gọi nàng, nàng chỉ có thể im lặng đi theo.
Trong ngày đông rét buốt, tuyết rơi thật dày. Đảo mắt nhìn mái đình đài lầu các, hành lang đều trở thành một mảnh trắng xóa. Lúc Khương Tuyết Ninh ra, đứng trước Dũng Nghị hầu phủ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời âm u. Nhưng có lẽ tâm cảnh nàng hôm nay không còn giống kiếp trước, cảm giác sau mây đen sẽ có ánh mặt trời, tuyết rơi mãi rồi sẽ tạnh.
Tạ Nguy vẫn đi phía sau Khương Tuyết Ninh. Lúc nàng nhìn trời, hắn vừa bước tới bậc cửa. Ánh mắt hai người chạm nhau.
Khương Tuyết Ninh trầm mặc không nói, cũng không biết nên nói cái gì. Tạ Nguy lại nhìn đường đi bên ngoài đã phủ đầy tuyết, xe ngựa đi qua cũng lưu lại dấu bánh xe rõ ràng, ước chừng chỉ lát nữa, lại bị tuyết vùi lấp đi.
Lúc hắn đi ngang qua trước mặt Khương Tuyết Ninh, chuẩn bị trở về phủ, trong lòng kỳ thật không nghĩ gì cả. Thậm chí là trống rỗng. Nhưng mà sau khi đi qua, trong đầu hiện ra hình ảnh nàng ôm hộp kiếm trước người vừa rồi, rốt cục như sực nhớ ra, dừng bước, có chút mệt mỏi quay đầu nói: “Ngươi qua đây.”
Khương Tuyết Ninh không ngờ “Tạ Nguy thế mà lại chủ động nói chuyện” còn chưa kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người, vô thức nói: “Ta muốn về cung.”
Tạ Nguy nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh chợt giật mình, vội vàng đi tới. Tạ phủ ở ngay bên cạnh Dũng Nghị hầu phủ, cách nhau một bức tường, thực không xa. Tạ Nguy đi phía trước, Khương Tuyết Ninh không thấy được thần sắc hắn, chỉ nghe hắn hỏi: “Còn thích Trương Già sao?”
Khương Tuyết Ninh thế là nhớ tới ánh mắt Trương Già nhìn mình lúc nãy. Nàng há miệng, hơi cúi đầu, nửa ngày mới chậm chạp nói: “Sao có thể không thích hắn?”
Tạ Nguy đáng giá nàng, tựa hồ trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói: “Không làm chuyện thẹn với lòng, làm việc biết trước sau. Chỉ hơi lạnh lùng, thẳng thẳng một chút, bất quá, cũng tốt.”
Cũng tốt. Cũng tốt là có ý gì? Khương Tuyết Ninh kỳ thật có chút không rõ, nhưng nghe những lời phía trước, lại cảm giác Tạ Nguy nhìn như công nhận tính cách Trương Già, thế là đáy lòng thoáng ấm áp, cũng không biết vì cái gì, lại như đứa trẻ được khen mà kích động. Kể cả Tạ Nguy mang nàng đi vào Tạ phủ, nàng cũng không nhận ra.
Bên trong Chước Cầm đường, Lữ Hiển ruột gan rối rắm, vắt óc suy nghĩ Vưu Phương Ngâm đáng chết kia rốt cuộc lần này đến cùng là muốn làm gì, nhịn không được trong phòng đi tới đi lui. Lúc này nghe bên ngoài có người hô một tiếng “Tiên sinh”, liền biết Tạ Nguy trở về.
Hắn ngẩng đầu một cái vừa vặn trông thấy Tạ Nguy vào cửa, mở miệng liền muốn phàn nàn, ai ngờ ánh mắt vừa lướt qua, nhìn thấy một tiểu cô nương nhỏ nhắn theo đằng sau Tạ Nguy, trong chớp nhoáng này đầu óc như nổ ấm, trống rỗng, suýt chút cắn phải lưỡi: “Ngươi thế mà lại mang nữ nhân hồi phủ?!”