Tối đó Ngọc ngủ cùng với chị Tâm ở trong phòng còn My tiếp tục ngủ ở ngoài phòng khách, My cũng không phản đối gì, chỉ im lặng trải chiếu nằm, số phận của cô ngủ phòng khách đã quen. Trời Sài Gòn dạo này vẫn chưa lạnh, nhưng thẳng thắn mà nói, Sài Gòn có bao giờ lạnh?
Ngọc đem thêm chăn đắp cho chị Tâm, hai người còn cùng nằm với nhau trên giường. Nằm mãi nhưng Ngọc chưa thấy chị ấy ngủ, cô mới dò hỏi: "Chị ngủ không được hả chị?"
"Chị ngủ hơi khuya, làm phiền em không?"
Tâm thường hay ngủ rất khuya, thường cô sẽ ngủ sau khi chồng cô ngủ say rồi. Cô là kẻ tận hưởng màn đêm, đối với cô đêm là một người bằng hữu, là một người ủi an cô mọi lúc. Vậy nên cô hay dịch chuyển chỗ nằm, có thể đó là lý do Ngọc nhận ra cô thức khuya. Cô sợ mình làm phiền em ấy.
"Hơi đau một chút thôi." Nhìn xuống tay chân của mình, Tâm thấy đúng thật là đánh nát thật.
"Chị đừng ở bên ảnh nữa, có lần một rồi có lần hai." Ngọc nhìn gương mặt của chị Tâm, chị ấy là người con gái đẹp nhất mà cô từng gặp, cho dù cô có hay ghen tuông với chị ấy nhưng cô không thể phủ nhận được phần nhiều là do cô tự ti, chị ấy quả thật rất xinh đẹp. "Chị đẹp đến như vậy... Thế nào cũng sẽ có người tốt hơn yêu chị thôi."
Tâm nhìn lên trần nhà, người nào yêu cô? Người nào cô yêu? Người nào cô nguyện ý sống chung một đời. Cuộc đời dài đến như vậy, cô vẫn là cô loay hoay trong cuộc đời. Cô còn không bằng một cô bé mười bảy tuổi tự định hướng được bản thân, dũng cảm sống thật với cảm xúc của riêng mình.
Ngọc gật đầu: "Đúng rồi, chị nên dứt khoát. Tối qua chị gọi cho My trước hay sau khi bị đánh? Sao chị không nói để bọn em mở cửa?"
Nghe vậy Tâm mới xoay người lại nằm đối diện với Ngọc, cô hơi mỉm cười, con bé là đang ghen nhưng ẩn giấu đi.
"Em nghĩ sao?"
"Em hỏi chị mà...."
"Chị gọi sau khi bị đánh, rồi chị quyết định qua nhà bọn em. Nhưng chị không dám gõ cửa nên ngồi bên ngoài." Cô chừa cho My một con đường sống, nếu cô nói với Ngọc rằng cô gọi My trước rồi mới bị đánh, không chừng thái độ hiếu khách này của Ngọc sẽ biến mất trong 3 giây.
"Chị có chuyện gì thì cứ gõ cửa nhà, bọn em ở trong nhà mà."
Đang nằm thì đúng thật nghe tiếng gõ cửa nhà, tiếng gõ từ nhẹ đến ầm ầm đáng sợ. My đang ngủ bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy, cô với đồ cột tóc cột lại mái tóc của mình rồi chạy ra cửa sổ xem là ai gõ cửa. Là một người đàn ông say rượu, hắn ta đứng dựa vào cửa rồi nện liên tục lên cánh cửa gỗ nhà My.
Ngọc và Tâm đi từ bên trong phòng ra ngoài xem xem có chuyện gì thì nghe giọng của hắn ầm ầm giận dữ mắng: "Tao biết ngay con chó mày đi với con khác mà! Tâm! Mày mà đéo về ông gặp mày ở đâu gϊếŧ ở đó!"
"Chồng chị..." Tâm khều cánh tay của My, tay cô nắm tay áo của em ấy, trong lòng có chút sợ hãi. Trận đòn hôm qua vẫn là mới đây, vết thương trên người cô còn chưa đỡ đau hẳn.
"Hai người trốn vào bên trong đợi em đi, em báo công an phường." Dọn về đây ở My cũng có làm quen với mấy anh tổ dân phố, bây giờ gọi nhờ mấy anh ấy giúp, cửa cô nhất quyết không mở ra.
Tâm dẫn Ngọc vào trong phòng ngủ nhưng Ngọc không chịu, cô sợ My ở ngoài bị hắn đánh. Khi ba người còn đang băn khoăn thì nghe tiếng chú Lộc đanh thép vang lên: "Má cái thằng chó, nửa đêm không cho ai ngủ hả?"
"Ông là ai?" Phước lên mặt vì thấy dù sao chú Lộc cũng già rồi, nhưng hắn không biết được lão hổ không phải mèo bệnh, ông Lộc có già thì vẫn còn thể một chọi năm với những thằng tay mơ như Phước.
Ông Lộc ngay lập tức cho Phước ăn một cú vào miệng, ông mắng: "Mày làm phiền tới con gái tao thì đừng trách."
"Con gái tao?" My lắng tai nghe, chú ấy gọi ai là con gái mình, là cô, hay là Ngọc?
"Ông già! Ông làm gì đánh tôi!" Phước ôm một miệng đầy máu hét lên một tiếng, tự nhiên lại ăn một cú đấm vào miệng khiến hắn choáng váng mặt mày.
My mở hé hé cửa ra rồi đi ra ngoài cản chú Lộc không cho đánh Phước nữa, nhưng nhìn đến bộ dạng hung tợn của hắn, đáng lẽ ra cô phải ôm eo chú Lộc cản lại nhưng cô lại ôm eo hắn cản lại. Thành ra chú Lộc đánh hắn đến bầm tím mặt mày, máu me đầy trên mặt. Cô vừa ôm eo Phước vừa hô lên: "Chú Lộc ơi đừng đánh nữa... đừng đánh nữa chú..."
Phước động đậy không được để đánh trả, chịu hết bao nhiêu cú đánh từ ông chú lạ mặt. Đến khi thấy mỏi tay chú Lộc mới ngừng lại, thở phì phò: "Mày cút con mẹ mày đi. Để tao thấy mày lảng vảng ở đây thì đừng trách."
Hàng xóm nghe chuyện bèn chạy ra cản hai người, tách Phước ra, thấy trên tay Phước là một con dao găm mới đánh thêm một trận ra hồn nữa rồi đuổi đi.
Sau khi đuổi Phước đi rồi My mới mời chú Lộc vào nhà uống nước, Ngọc đưa chiếc khăn sạch cho chú Lộc lau mặt, ân cần hỏi: "Chú có sao không?"
Chú Lộc cười hà hà, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hùng hổ ban nãy.
"Chú nghe nó hù gϊếŧ ai đó, nên chú tẫn đại một trận, nửa đêm mà không cho ai ngủ." Chú Lộc lí giải cho hành động bạo lực của mình ban nãy, chỉ sợ hai cô bé nhà bên thấy chú đáng sợ, không đáng tin.
Nhưng Ngọc và My đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mà hai người có mối quan hệ tốt với hàng xóm nhà bên, còn không tối nay không biết có chuyện gì xảy ra. Phước không phải đến với tay không, trên tay hắn là một con dao găm, ý đồ gϊếŧ người thể hiện rõ ràng.
"Ngày mai chị phải đi làm... chị sợ..." Tâm nói nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.
Chú Lộc phẩy tay: "Không sao đâu, mai chú nhờ thằng nhóc chở đi chở về, ở đây có chú không ai dám đụng đến con đâu. Con là gì của chị Hường? Cháu hả?"
"Chị họ của con." Ngọc ngay lập tức nói, cô mỉm cười thật tươi.
"À." Ông cũng bật cười, giọng của người miền Tây chất phác thật thà. Trước mặt trẻ con ông lúc nào cũng hiền hòa, nhưng ban nãy các cô đã chứng kiến được một mặt khác của ông. Ông không phải là người dễ đụng đến, ông là người trong giang hồ.
Ngày hôm nay cả ba đã trải qua nỗi sợ tột độ, bây giờ thì Ngọc đã biết chị Tâm đã trải qua những gì tối hôm qua. Thì ra bạo lực trong hôn nhân lại đáng sợ đến như vậy.