Trình Khanh đỡ cánh tay Liễu thị, để nàng ngồi xuống, thực nghiêm túc nhìn nàng:“Nương, hiện tại ba tỷ tỷ đều không ở đây, hai mẫu tử chúng ta nói mấy lời tri kỷ, ngoại trừ tham gia khoa cử, con còn có con đường khác sao? Nhà ta đã là gia đạo sa sút, không có phụ thân bảo hộ, trong nhà miệng ăn núi lở, chúng ta tổng không thể chỉ dựa vào trong tộc thương hại mà sinh hoạt, kế tổ mẫu có một câu cũng không nói sai, Trình thị Nam Nghi lấy thi thư gia truyền, có thể được như hôm nay toàn bộ đều dựa vào con cháu Trình thị nỗ lực đọc sách.

”Trình Khanh cảm thấy trong vòng trăm năm tới, Trình thị Nam Nghi kiên trì phát triển con đường này là không hề sai.

Triều Đại Ngụy đã thành lập được hơn 150 năm, công hầu khai quốc đều đã bắt đầu xuống dốc, đội ngũ quan văn thanh thế càng lúc càng lớn, nếu muốn trở nên nổi bật, chỉ có hai con đường văn võ, hiển nhiên so với giơ đao múa kiếm, văn càng thích hợp với Trình Khanh hơn.

Dù sao, Trình Khanh cứ nói cho Liễu thị như vậy, nếu không thể tham gia khoa cử, nàng liền đi tòng quân.


Trình Khanh còn thuận tiện phổ cập khoa học cho Liễu thị một chút, nữ tướng nổi danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, Liễu thị thiếu chút nữa hoảng đến ngất xỉu đi.

“Tiểu lang, con vì sao nhất định phải đi mạo hiểm, bất luận văn hay võ đều không thích hợp với con, sau khi hạ táng phụ thân con xong, chúng ta có thể rời khỏi Nam Nghi, đi đến một địa phương không có người Trình gia mai danh ẩn tích, con cũng có thể khôi phục thân phận…… Nương không cần con đi tranh phú quý, chỉ cầu con có thể bình an vượt qua quãng đời còn lại!”Đây là hy vọng của Liễu thị.

Nếu là ‘ Trình Khanh ’ trước kia, nhất định sẽ thỏa mãn hy vọng của Liễu thị.

Nhưng Trình Khanh không phải nguyên chủ.

Nàng có thể thế nguyên chủ bảo hộ Liễu thị, thậm chí nguyện ý thế Trình Tri Viễn lật lại bản án, chu toàn chuyện giữa Trình Tri Viễn và Trịnh Thị Nam Nghi, nhưng nàng lại không cam lòng tiếp thu an bài sống bình bình đạm đạm vượt qua quãng đời còn lại của Liễu thị!Trước khi xuyên qua, Trình Khanh cũng đã sinh hoạt trong phong cảnh chúng tinh củng nguyệt (*), nàng sống đến tùy ý sung sướng, tự dưng xuyên đến triều Đại Ngụy, Trình Khanh quyết không cho phép chính mình sống một cách hèn nhát, biến thành một kẻ đáng thương ai cũng có thể dẫm lên.


(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Ngàn sao vây quanh trăng, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụCho nên, dù hai mắt Liễu thị đẫm lệ, Trình Khanh vẫn không dao động:“Mẫu thân, tham gia khoa cử làm quan là quyết định của con, con tạm thời không tính toán sửa đổi quyết định này, trước mắt tới xem, đây cũng là đường ra tốt nhất của nhà chúng ta!”Cùng Trình Khanh nói chuyện suốt một canh giờ, Liễu thị không chỉ không thuyết phục được Trình Khanh thay đổi chủ ý, mà ngược lại còn sắp bị Trình Khanh thuyết phục.

Trình Khanh vứt cho nàng hai vấn đề, một là hạ táng Trình Tri Viễn, hai là gả chồng cho ba tỷ tỷ như thế nào.

“Nếu con không bày ra giá trị của chính mình, hai vấn đề này đều không giải quyết được.

Trong tộc sẽ không coi trọng chúng ta, nếu phụ thân thật sự bị định là ‘sợ tội tự sát’, lật lại bản án quá phiền toái, trong tộc khả năng cũng liền nhận!”“Chỉ khi con biểu hiện ra giá trị của chính mình, trong tộc cho rằng con đáng giá bồi dưỡng, mới có thể chân chính xuất lực sửa lại án tử cho phụ thân.

”“Chẳng lẽ mẫu thân tín nhiệm vị khâm sai Trương đại nhân kia hơn Trình thị Nam Nghi?”.