- cậu buông tôi ra, tôi phải đến chổ cô ấy

Minh bất chấp sự ngăn cản của An lao về phái cửa, trông anh lúc này như 1 con mãnh thú điên cuồng sẵn sàng tấn công bất cứ ai ngăn cản anh lúc này.

- cậu bình tĩnh lại Minh, cậu ko thể đi đc …

- cậu buông ra, mặc xác tôi, tôi phải đên bên Thảo, cô ấy đang cần tôi

Minh gào lên đầy tức giận, ánh amwts anh tràn ngập bi thương cùng phần nộ. Anh cố vùng ra bàn tay đang kìm kẹp mình của An. Lúc này anh ko quan tâm đến cái gì nữa, anh chỉ muốn đến bên Thảo, mặc kệ hết tất cả

- mấy cậu còn đứng đó làm gì, mau ngăn tổng giám đốc lại

An gắt lên ra lệnh, thật sự anh ko còn giữ nỗi con trâu điên cuồng này nữa rồi.

Mấy anh nhân viên có mặt ở đó liến xông lên ngăn cản Minh lại

- mấy cậu cút hết cho tôi, kẽ nào dám ngăn cản thì đừng trách tôi ác.
An cũng ko vừa, anh hét ầm lên
- ai dám buông, tôi trừ lương tháng này rồi đuổi việc người đó

Ách, bây giờ thì nên nghe ai đây, tổng giám đốc hay trợ lý của giám đốc
Nhưng lời đe dọa của trợ lý giám đốc có uy lực hơn, gì chứ công việc và tiền lương con quý hơn tất cả, tổng giám đốc có ác cũng ko bằng bị thất nghiệp ( =.= nghĩ đơn giản thế)

Vậy nên trong chống lát Minh bị 1 đống người vây quanh, mặc cho anh co to lực lưỡng thế nào cũng ko thể chống lại từng này người. Minh gầm lên phẩn nộ

- cút ra hết cho tôi !!!!!!!!


- Minh cậu nghe tôi nói đi, cậu ko thể đến đo lúc này đc. Thảo có thể đau khổ nhưng sau này cô ấy sẽ hiểu, còn hơn là đặt cô ấy vào nguy hiễm.

- Cậu biết lão Tô định dùng Thảo để uy hiếp cậu kia mà. Nếu ko dùng Thu Hương đánh lạc hướng hắn thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào cậu biết ko hả.


- Cậu mà đến đó lúc này thì công sức và sự hi sinh của Thảo sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Vì sự an toàn của Thảo, cậu phải bình tĩnh lại, cố nén đau lòng mà nghe tôi nói có đc ko

An xã ra 1 tràng nói ko kịp thở, lão sếp của anh đúng là yêu đến điên cuồng mà.
Dường như những lời An nói đã tác động đến Minh, cơn tức giận nhanh chóng xẹp xuống, anh cũng ko vùng vẫy kích động nữa. Trên mặt anh lúc này chính là sự đau khổ cùng bất lực

Phải, anh bất lực, bất lực vì bản thân ko thể bảo vệ đc Thảo – người con gái anh yêu sâu sắc.

Nhận thấy Minh đã bơt kích động, An thở hắt ra rồi bồi thêm mấy câu

- bây giờ là thời điểm quan trọng, đc ăn cả ngã về ko. Cậu ko nên vì chuyện này mà làm hỏng hết tất cả. Con cáo già kia sắp phải lộ diện rồi, lần này tuyệt ko thể để hắn chạy thoát. Còn về Thảo tạm thời chúng ta ko thể nói cho cô bé biết sự thật này đc, lão Tô lúc nào cũng cho người theo dõi mọi hành vi cử động của Thảo nên chúng ta cần chắc chắn thái độ của Thảo sẽ ko làm lão ta nghi ngờ.

- Biết rồi

Minh bất mãn sửa lại áo. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhắm mắt lại để cố trấn an bản thân

- tôi biết cậu ko muốn dùng cách này nhưng Minh ạ, đã đâm lao phải theo lao thôi.

- Nếu ko phải tên Trần A Vương kia cho biết lão Tô định dùng Thảo để uy hiếp cậu vận chuyển ma túy cho lão thì ko biết sự việc đã đến đâu rồi.

- Chết tiệt !!


Minh rủa thầm, Tô Đại chết tiệt, nếu ko phải tại con cáo già này thì hiện nay anh đã ở bên cạnh Thảo.

Anh ko thể để lão ta nắm đc điểm yếu của mình chính là Thảo cho nên đã lợi dụng Thu Hương đánh lạc hướng chú ý của lão.

Anh biết, với sự bảo hộ của tập đoàn Hoàng Thiên thì lão ta sẽ ko có cơ hội đụng đến 1 đầu ngón chân của cô bé. Thế nhưng một khi thế lực của hắn chưa đc trừ bỏ thì tính mạng của Thảo vẫn bị đe dọa. cô bé của anh sẽ ko có đc cuộc sống vui vẽ một khi Tô Đại vẫn còn đó.

Anh có thể bảo hộ cô bé cả đời nhưng mọi chuyện ko có gì là tuyệt đối, khi mà con cáo gì kia luôn rình rập 2 người

Thêm vào đó, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Anh cần phải diệt trừ tận gốc mối nguy hiễm này.

Trong cuộc chiến này, anh đã đặt cược cả hạnh phúc cùng vận mạng của mình vào trong đó vì thế anh ko đc phép thua cuộc.

Thảo, hãy chờ anh … !!

.
.
.
.

Sau tang lễ, Thảo trở về nhà Minh thu dọn đồ đạc

Quá nhiều nỗi đau đổ lên người nó cùng một lúc đã khiến nó trở nên trầm lặng, u uất. Nó ko khóc, ko gào thét hay tỏ bất cứ thái độ gì. Chỉ im lặng ko hề mở miệng nói nữa lời, cứ như vậy lặng lẽ như hồn ma.

Bây giờ nó ko còn gì


Cha đã mất

Mẹ cũng bỏ nó mà đi

Chồng cũng ko còn

Tình yêu thì đã chết.
Thảo đưa mắt ngắm nhìn căn phòng nó đã cùng anh sống chung 1 năm lần cuối, nơi tràn ngập kỹ niệm này đã ko còn dành cho nó nữa, hình bóng Minh giờ đây sẽ ko còn thuộc về nó. Nó sẽ quên anh, quên đi tất cả tình cảm ngọt ngào mà anh đã từng dành cho nó.

Nước mắt nó lại 1 lần nữa rơi xuống, nó thật ngốc nó đã dặn lòng ko đc khóc vậy mà nó vẫn khóc.

Thảo thu mình lại trong góc, nó mím chặt môi cố ngăn tiếng khóc nghẹn đắng. bờ vai gầy của nó run lên vì đau khổ.

Dù sao nó cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho nó biết thế nào là yêu, là đau.
Thảo lau khô nước mắt rồi lặng lẽ bước xuống nhà.

Nó ko ngờ bà Lan và Thu Hương đều ở phòng khách đợi nó.

Thảo đưa mắt nhìn 2 người, bà Lan vẽ mặt có vẽ giận dữ, còn Thu Hương … Nó nhíu mày, sao cô ta lại có vẽ đắc ý, kênh kiệu như vậy.
- Thảo, cháu mau ngồi xuống đây.
Ba Lan ra hiệu cho nó ngồi xuống rồi bà quay sang nhìn Thu Hương, anh mắt đầy vẽ tức giận
- Thu Hương, chắc cô biết đây là ai chứ. Nhà họ Hoàng chỉ có một mình Thảo là con dâu, cô ko có cửa bước chân vào nhà này nữa bước đâu. Đừng vọng tưởng

- Hừ, bà tưởng tôi là ai chứ, thứ nhãi nhép như cô ta mà có thể so với tôi sao, hơn nữa người Minh yêu là tôi, cô ta chỉ là đứa con gái anh ấy lấy về để đối phó với bà thôi, bà già ạ
Thu Hương khinh khỉnh nhìn nó rồi liếc mắt nhìn bà Lan. Trông thấy vẽ mặt tức tối của bà, cô ta càng đắc ý
- cô nói thế là có ý gì.

- Còn ý gì nữa, nhân đây tôi cũng nói luôn cho bà biết. cô con dâu đắc ý của bà chỉ là 1 kẻ lừa đảo, cô ta vì tiền nên mới kết hôn với Minh, còn anh Minh thì vì muốn bà yên lòng nên mới cưới cô ta, hoàn toàn ko có chuyện yêu đương thắm thiết gì ở đây cả. chỉ có bà ngu ngốc nên bị họ lừa thôi.
Thu Hương cười to, nếu ko phải cô biết sự thật này thì có lẽ cô đã chẳng có cơ hội quay lại với Minh.
Bà Lan hốt hoảng nhìn Thảo, bà ko tin những gì mình vừa nghe thấy.
- Thảo, cháu nói cho bà biết, rốt cuộc đã có chuyện gì hả, cháu và thằng Minh đang giấu diếm bà chuyện gì


- Cháu …
Thảo ngập ngừng, trong lòng nó tràn ngập lo âu, nó ko nghĩ rằng bí mật về cuộc hôn nhân của nó lại bị phanh phui vào đúng ngày nó ra đi, nó ko định khiến bà Lan thất vọng khi nó biết bà yêu quý nó đến mức nào

Nó đã sai lầm khi giúp Minh lừa dối tình cảm của bà, nó đã hi vọng Minh thực sự yêu nó, nó sẽ là vợ chính thức của anh và bản hợp đồng hôn nhân kia sẽ ko còn tồn tại nữa. Nhưng giờ đây …
- bà ko cần hỏi cô ta đâu, hôn nhân giữa cô ta và Minh chỉ là bản hợp đồng trong 1 năm, hết 1 năm cô ta sẽ đc anh Minh tài trợ cho ra nc ngoài học, còn bà sẽ đc giải thích rằng 2 người ko yêu nhau nên ly hôn. Sao bà thấy sao, bà nói tôi là hồ ly tinh nhưng đứa cháu dâu yêu quý của bà còn quỷ quyệt hơn tôi kìa, ha ha nhưng ko sao sắp tới bà sẽ có cháu dâu mới, là tôi đây ha ha
Những lời cay độc của Thu Hương khiến bà Lan choáng váng đứng ko vững, bà ngà xuống ghế, khuôn mặt còn đậm vẽ kinh hoàng, bà ko tin vào chính mình đang nghe, tất cả, tất cả mọi chuyện trong thời gian qua chỉ là giả, cháu bà và đứa cháu dâu bà hết mực yêu thương cư nhiên lừa dối bà trong 1 thời gian dài như vậy …

Bà thật ko dám tin …

- ha ha, thôi tôi về đây 2 người cứ từ từ nói chuyện, mà bà cũng nên chuẩn bị đồ cưới cho tôi đi là vừa vì ko bao lâu nữa tôi sẽ chính thức làm thiếu phu nhân nhà này ha ha
Thu Hương khoái trá cười to, cô ta cảm thấy bản thân mình thật thông minh, trước khi bị lão mập kia đá cô lại tìm đc bến đổ cho bản thân, ông trời quả thật rất ưu ái cô … từ nay sẽ ko còn ai dám coi thường cô khi cô trở thành phu nhân danh giá của tập đoàn Hoàng Thiên …

Trong phòng khách, không khí quỷ dị đến không ngờ, bà Lan im lặng ngồi trên ghế, khuôn mặt của bà vẫn còn đậm vẽ bất ngờ cùng thất vọng. Bà muốn tức giận mà gào lên nhưng ko hiểu sao bà chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, đến nói bà cũng ko muốn nói
- bà …
Thảo đứng bên cạnh, khuôn mặt nó đã tràn ngập nước mắt, nó thấy hối hận, vô cùng hối hận vì đã lừa dối 1 người như bà Lan
- cháu ko cần phải nói gì hết, cháu khiến ta vô cùng thất vọng.

- cháu xin lỗi bà ơi …

- ko cần nói thêm gì nữa, cháu và thằng Minh đã khiến bà trở thành trò cười, 2 đứa nghĩ sẽ lừa dối bà đến lúc nào hả ???
Bà Lan ko còn kiềm chế đc, bà gắt lên , đôi mắt bà tràn đây bi thương, thống khổ
- cháu đi đi… đi ngay đi … bà ko muốn nhìn thấy cháu … nhà họ Hoàng ko chứa thứ con dâu dối trá như cháu, đi … mau đi khỏi đây ngay lập tức …

- bà ơi, cháu xin bà hãy nghe cháu nói …
Thảo cuống lên khi trông thấy vẽ đau khổ cùng tức giận của bà Lan, nó ko muốn bà trở nên như thế … nó biết bà cảm thấy như thế nào khi biết đc sự thật này, nhưng thật sự nó ko muốn lừa dối bà …
- đi ngay đi và đừng bao giờ để tôi trông thấy cô lần nào nữa …
Bà Lan thô bao đẩy Thảo ra khỏi cửa, bà cố nén đau lòng để không phải nhìn thấy khuôn mặt kia, Thảo khiến bà quá thất vọng bà ko thể tha thứ cho việc làm này đc. Tại sao 2 đứa nó lại làm ra chuyện tày đình như thế, hôn nhân là thứ đáng trân trọng vậy mà chúng nó lại xem như trò đùa.
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt Thảo, nó ko thể làm gì chỉ có thể khóc, khóc cho đau khổ, khóc cho hối hận …
Bây giờ thì nó đã biết thế nào gọi là trả giá …