Đám mây đen khép hờ làm trăng tròn mờ nhạt, ánh trăng yếu bớt làm nổi bật màn đêm sâu thẳm.

Gió nhẹ nhàng thổi qua làm lá cây lay động phát ra thanh âm sàn sạt, chim và côn trùng thi nhau kêu vang làm nổi bật cánh rừng đặc biệt yên tĩnh.
Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng ở cửa động dẫn đường linh lực ở trong cơ thể đi được hai cái đại chu thiên liền thu công, nhìn về cánh rừng ở chân núi tối om, nàng nhoẻn miệng cười, đêm đen, người mệt, rừng là nơi để chôn cốt, thiên thời, địa lợi đều hợp, vậy nàng còn có thể như thế nào?
Ngửa đầu nhìn mặt trăng treo ở không trung bị mây đen che nửa bên, tính ra canh giờ cũng không sai biệt lắm, nàng cong lên khóe miệng, duỗi tay kéo xuống túi trữ vật treo ở bên hông bắt đầu lật xem, đừng nhìn tên Vương Giáp có bộ dáng bụi đời, của cải của hắn lại không tệ.
Hàn Mục Vi lấy ra một cái ngọc hộp cởi bỏ phong ấn, vừa mở ra thì linh lực tinh thuần liền ập vào trước mặt.

Trong hộp có một gốc cây có bộ dáng chả khác gì có dại tầm thường màu xanh đậm, cao hơn một thước, trừ bỏ năm cái lá thon dài thì một đóa hoa đều không có.

Nhưng cỏ dại này nhìn như bình bình phàm phàm, không có một chút xuất sắc lại có thể tụ tập linh lực giống như Tụ Linh Trận, hơn nữa nó cũng có thể làm trữ linh chi dùng.
Đây là một gốc cây tụ linh thảo hơn vạn năm, cũng là đồ vật giá trị nhất của Vương Giáp.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, tụ linh thảo giống như sẽ sáng lên, câu đến Hàn Mục Vi tựa như không có hồn, thật cẩn thận mà đem nó từ hộp lấy ra, phảng phất say mê si ngốc mà thưởng thức.
"Vi Vi Nhi, biểu tình thu lại đi, người đã đi rồi" Tiểu Thiên Bồ thật sự là không thể nhìn được bộ dáng si ngốc này của Hàn Mục Vi, còn không phải là một gốc cây cỏ dại sao, có thể đẹp hơn nó sao?
"Đi rồi à?" Hàn Mục Vi nhẹ nhàng mà đem tụ linh thảo thả lại trong hộp ngọc, phong ấn xong lại thu vào nhẫn trữ vật, hiện tại thứ này đã là của nàng: "Tuy là diễn nhưng lần đầu thứ làm việc này khó tránh khỏi có chút khẩn trương" Hiện tại mồi câu đã thả, giờ chỉ chờ cá có thể cắn câu hay không?
Quan sát nhóm người của Vạn Quỷ Môn mấy ngày nay, Hàn Mục Vi cũng thăm dò một ít việc, nhóm người này mặt ngoài nhìn dường như đều phục Hoàng Tiêu, kỳ thật nội bộ có thể nói là mang ý xấu, do đó bọn họ cực kỳ đa nghi.
Quả nhiên không đến một canh giờ, liền có rất nhỏ tiếng vang từ phía sau truyền đến, Hàn Mục Vi thần sắc vừa thu lại, vặn ngửa đầu nhìn về phía người mới tới, trên mặt còn mang theo một tia tựa như không kịp ngủ tỉnh mơ hồ: "Phương sư huynh, ngài có việc sao?" Dùng sức chớp chớp hai mắt, mới vừa há mồm chuẩn bị hà hơi liền ý thức được còn có người ở nên nhắm lại miệng.
"Không có việc gì" Phương Minh đỉnh đầu đội khăn, một thân dáng vẻ thư sinh cúi đầu nhìn Vương Giáp còn ngồi xếp bằng dưới đất, "bá" một chút ném ra thiết phiến cầm trong tay, than nhẹ mỉm cười nói: "Chỉ là nghĩ đến ngày mai liền phải đến Hồng Phong Lâm, trong lòng có chút kích động" Nói xong còn tự giễu mà lắc lắc đầu: "Tối nay ánh trăng không tồi, ta ở phụ cận đi hóng gió một chút, một hồi trở về."

"Hảo" Vương Giáp khách sáo nói: "Vậy ngài cẩn thận một chút" Ánh trăng không tồi? Hàn Mục Vi trong lòng hừ lạnh, thật đúng là xem mình như thư sinh.
"Không ngại, không cần lo lắng."
Hàn Mục Vi thấy người hoàn toàn đi vào rừng cây liền xoay người nhìn thoáng qua trong động, ngáp một cái, sau tiếp tục nhắm mắt đả tọa.

Không một hồi liền nghe được trong rừng có động tĩnh, nàng liếc liếc mắt nhìn phía sau một cái, hơi suy tư liền đội mũ cỏ xanh lên, đứng dậy đi vào rừng.
Tên Phương Minh kia nhìn qua thực ôn hòa, ngay cả trang điểm đều lộ ra một cổ hương vị nho tu nhưng lại là tên cực tham lam.

Hàn Mục Vi tưởng hắn thấy tụ linh thảo sẽ bất động, không nghĩ tới hắn sẽ gấp không chờ nổi như vậy.
Phương Minh tuy là kim mộc song linh căn, nhưng giá trị linh căn lại đều như nhau nên không dám lười nhác mà tu luyện gần ba mươi năm mới đạt tới luyện khí mười một tầng.
Hắn tự nhận ngộ tính, tâm tính hắn đều thuộc thượng giai, nhưng bởi vì khí vận kém nên ở trong rừng bố trí pháp trận, nhảy ra khỏi đó, ngửa đầu nhìn trời, khóe miệng hơi câu: "Khí vận có tốt thì cũng phải có năng lực thủ mới được" Tụ linh thảo vạn năm hắn là nhất định phải có được.
Hàn Mục Vi cùng Cửu U linh miêu sau khi ký kết viễn cổ hồn khế thì đối với trận pháp có độ mẫn cảm tăng thêm một mảng lớn.

Mới vừa vào trong rừng không được một hồi nàng liền cảm giác được linh lực của trận pháp dao động.
Nàng cười nhẹ, không sợ chút nào mà nhập pháp trận, thả ra tiểu Cửu Nhi, ngồi xổm xuống chạm chạm cái mũi của nó, Hàn Mục Vi lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch để ở trước mắt nó quơ quơ, dụ hoặc nói: "Đây là cho ngươi."
Tiểu Cửu Nhi chớp mắt, đầu lưỡi quét một cái linh thạch liền đến miệng, cọ cọ lòng bàn tay của Hàn Mục Vi, sau liền mang theo nàng ở trong trận hành tẩu.

Cũng liền nửa chén trà nhỏ công phu, các nàng liền ra trận, đi tới dưới một gốc một cây hồng anh.


Hàn Mục Vi gặp được người đứng ở nhánh cây, phất tay áo đem tiểu Cửu Nhi thu hồi túi linh thú: "Phương sư huynh làm ta tìm quá dễ."
"Ngươi không ngờ lại ra mau" Phương Minh híp lại một đôi đơn phượng nhãn, nhìn tên ngốc to con dưới tàng cây, không cấm cười nhạt nói: "Không nghĩ tới ta cũng có lúc nhìn lầm" Tên Vương Giáp này chỉ sợ khó chơi hơn nhiều so với hắn suy đoán.
"Đa tạ Phương sư huynh khích lệ" Cái gì nhìn lầm? Này rõ ràng là thay đổi người khác, Hàn Mục Vi cũng không tính toán cùng hắn nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Phương sư huynh dẫn ta đến đây không biết là vì chuyện gì?"
Phương Minh nhảy xuống, nhẹ nhàng dừng ở bên người Vương Giáp, nghênh diện nhìn hắn: "Vương Giáp, ngươi và ta là sư huynh đệ nhiều năm, vi huynh đối đãi ngươi như thế nào?"
"Phương sư huynh đãi Vương Giáp thực hảo" Hàn Mục Vi nhìn thẳng hắn, ở trong mắt hắn có nhìn đến thân ảnh của Vương Giáp, bất quá nàng không phải Vương Giáp: "Chỉ là.." Hơi chần chờ, hơi rũ đầu, liễm lông mi, mặt lộ vẻ do dự: "Chỉ là.."
"Chỉ là cái gì?" Phương Minh nhíu mày có chút không mừng mà nhìn chằm chằm Vương Giáp, tay phải nắm thiết phiến hoành ở trước ngực: "Ngươi như thế nào không..

ách.." Vẻ mặt không thể tưởng tượng, chậm rãi cúi đầu, nhìn lưỡi dao sắc bén đâm thủng đan điền hắn, một sợi dây đằng màu xanh biếc phá thể mà ra, nhanh chóng mà mọc ra lá cây, mặc dù là trong đêm tối nhưng vẫn không che được ánh sáng của nó.
Vương Giáp kề sát vào: "Chỉ là mệnh chỉ có một cái" Lúc này trong mắt hắn rốt cuộc không có hàn khí, chỉ có ánh sáng làm cho người ta sợ hãi: "Ai ta đều không cho" Tiếng nói vừa dứt, Phương Minh còn không kịp nhiều suyễn khẩu khí, quanh thân liền mọc đầy dây leo, bị trừu hồn.
Hàn Mục Vi lấy túi trữ vật treo ở bên hông của Phương Minh, liền triệt trận pháp, xoay người trở về, chỉ lưu lại Phương Minh cả người còn đổ máu: "Bồ Bồ, làm được xinh đẹp sạch sẽ lưu loát, có tiền đồ."
"Là ngươi phối hợp rất tốt" Tiểu Thiên Bồ lại về thần phủ của Hàn Mục Vi, nhắc nhở: "Nơi này thực mau liền không thể ở được, lát nữa ngươi phải cẩn thận, để ngừa bị người đẩy làm đệm lưng" Mùi máu tươi nồng như vậy, vài thứ kia ở trong rừng sao có thể nhẫn được?
"Yên tâm, ta hiểu rõ" Ngày mai liền đến Hồng Phong Lâm, nàng trước khi qua bên kia phải tận khả năng mà làm những tên này suy yếu thực lực: "Hiện tại chỉ còn bảy tên."
Hàn Mục Vi lặng yên không một tiếng động mà trở về cửa sơn động, ngồi xếp bằng nhắm mắt bắt đầu chờ.

Không tới nửa canh giờ đã có trận gió quất vào mặt bí mật mang theo một cổ mùi máu tươi, mở hai mắt, ý cười hiện lên chỉ còn hoảng sợ, trong lúc nhất thời dường như đã quên chính mình vẫn là cái tu sĩ, tay chân cùng sử dụng mà bò, hoang mang rối loạn mà chạy vào trong động, gấp giọng kêu lên: "Nhị sư huynh, không hay rồi, có có..

có.."

Hoàng Tiêu ở trong trận nghe tiếng lập tức triệt rớt pháp trận, cũng không hỏi nhiều một câu, phất tay áo lãnh mấy người bay nhanh rời đi sơn động, đúng lúc này Vương Giáp tựa hồ nghĩ tới cái gì, dưới chân động tác lại dừng: "Nhị nhị sư huynh, Phương sư huynh đi ra ngoài còn chưa trở về."
Hoàng Tiêu đi ở phía trước dường như hoàn toàn không nghe được Vương Giáp nói, không nói một lời mà tiếp tục bay vút ở phía trước, Vương Giáp thấy thế cũng chỉ có thể đi theo.

Tốc độ của bọn họ tuy mau nhưng đám cương quyết lang tam giai ở phía sau có tốc độ lại càng mau hơn.
"Sàn sạt.."
"Ô ác.."
Thanh âm càng ngày càng gần, Vương Giáp nguyên bản là đi sau cùng, bất quá sau lại dường như phát lực, từng bước từng bước mà vượt qua người ở phía trước, tiếng vang ở sau càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, nhân tâm cũng đi theo luống cuống.
"A..

nhị sư.."
Hàn Mục Vi đi theo Hoàng Tiêu mắt lạnh nhìn về phía trước, hắn dường như bị điếc, trong lòng toàn là trào phúng.

Đám người này đều là luyện khí mười một tầng, trước khi tiến bí cảnh khẳng định đều có chuẩn bị, đối phó đám cương quyết lang tam giai hẳn là không khó, nhưng đồng đội lại là đồng môn ở mặt sau từng người một đều bị bầy sói gặm, kêu thảm thiết càng là làm người tâm lạnh, nhưng Hoàng Tiêu là nhị sư huynh cũng không có gì không đành lòng.
Ra sức chạy một nén nhang công phu, bọn họ vẫn là bị đám lang kia bọc đánh, thân thể của tu sĩ đối với yêu thú tới nói chính là đại bổ, Chung Hiểu bí cảnh này hai mươi năm mới mở một lần, bầy sói đã sớm thèm điên rồi.
"Hô hô.."
Không đến một canh giờ, nguyên bản tám người liền đi một nửa, kết quả cuối cùng bọn họ vẫn phải giải quyết đám sói này mới có thể bảo mệnh.

Hàn Mục Vi gợi lên khóe miệng, liếc mắt nhìn Hoàng Tiêu bên tay phải, lấy ra côn sắt vẫn thường dùng, nhảy lên đánh vào đầu của một con sói đang đạp phong công tới, nháy mắt trận ác chiến bắt đầu.
Tánh mạng quan trọng, ai cũng không dám lại chơi đa dạng, đều lấy ra đồ vật áp đáy hòm, dùng ra bản lĩnh giữ nhà.

Linh phù của Hàn Mục Vi dùng như không cần tiền mà vứt ra bên ngoài, vung lên côn sắt cơ hồ là một côn đánh một con.

"A.."
Đang ở thời điểm Hàn Mục Vi đánh đến hăng say đột nhiên nghe một tiếng thét chói tai, đây là tiếng của Trương Nghĩa, con chó của Hoàng Tiêu, thần thức đảo qua, tay của Hoàng Tiêu vừa đẩy người còn chưa kịp thu lại, thấy vậy trong lòng Hàn Mục Vi càng lạnh, càng cảnh giác vài phần.
Sau khi liều chết giải quyết xong một con cuối cùng, gót chân Vương Giáp vừa chuyển hướng phải: "Hách sư huynh, ngươi thế nào?"
"Ta không..

ách" Hách Cập trợn tròn một đôi mắt hổ, tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm Vương Giáp đang đỡ hắn: "Vì..

vì cái gì?" Rõ ràng bọn họ đã giải quyết bầy sói, rõ ràng bọn họ có thể sống.
"Ngươi đã bị thương" Vương Giáp đều mau khóc: "Thực xin lỗi, Hách sư huynh" A di đà phật, thiện tai thiện tai, Hàn Mục Vi ở trong lòng mặc niệm một câu, nhân lúc ngươi thương muốn mạng ngươi.
"Đi nhanh đi" Hoàng Tiêu gợi lên môi màu đỏ tươi, như là đối với hành vi của Vương Giáp thực nhận đồng, khó được nhiều thêm một câu: "Lại chậm một hồi liền đi không được."
"Úc.." Vương Giáp thụ sủng nhược kinh đến không biết làm sao: "Hảo..

hảo, đều đều nghe nhị sư huynh" Đối với Hoàng Tiêu đột nhiên đối xử tôt, Hàn Mục Vi cũng sẽ không ngây ngốc mà cho rằng Vương Giáp vào cặp mắt ở trên đỉnh đầu của hắn: "Nhị sư huynh, ngươi đi trước đi, ta, ta cản ở phía sau."
"Hảo" Hoàng Tiêu ý vị thâm trường mà nhìn thoáng qua Vương Giáp có chút ngu đần, xoay người bay vút đi trước.
Vương Giáp lại nhìn hai mắt, liền đi theo.
Hai người một đường né tránh, không dám quá mức lơi lỏng, rốt cuộc sau hai ngày sắp bị lạc thì thấy được Hồng Phong Lâm.

Chung Hiểu bí cảnh này thật sự rất kỳ quái, tuy có nhật nguyệt luân hồi nhưng nơi này dường như không có bốn mùa.

Đêm qua trong rừng côn trùng kêu vang, chim kêu không ngừng, hôm nay Hồng Phong Lâm này cũng là lá đỏ như lửa..