"Ngươi," bên tai Đổng Nhàn toàn là khe khẽ nói nhỏ, nhiều vì chế nhạo lời nói của nàng, nàng cảnh cáo mà liếc mắt bốn phía, sau tầm mắt lại về tới trên người Hàn Mục Vi: "Ngươi vẫn có mặt nhắc tới cha mẹ ngươi?"

Hàn Mục Vi không rõ nguyên do mà hỏi: "Vì sao không dám?"

Đổng Nhàn sớm bị kích thích mà mất lý trí, thế nhưng buột miệng thốt ra: "Ngươi chẳng qua là dã loại mà Hàn Lăng Âm cùng Cơ Tĩnh Nguyên cẩu hợp sinh hạ mà thôi."

Hàn Mục Vi nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau chỉ vào Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt cười to, cười đến thở hổn hển: "Ta.. Ta hôm nay.. Ha ha.. Nghe xong một cái.. Thiên đại chê cười ha ha," nàng ôm bụng lại cười một hồi lâu mới nghỉ ngơi: "Con gái của Âm Hồng Mân cùng người của Âm gia thế nhưng có mặt mà nói đến hai chữ dã loại? Ha ha.."

Lời vừa ra khỏi miệng, Đổng Nhàn liền ngây ngẩn cả người, mặt của Âm Thượng Nguyệt cũng hoàn toàn đen.

"Muốn ta nói cho ngươi, ngươi là cái gì xuất thân sao?" Hàn Mục Vi đi vòng quanh Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt đánh giá một vòng: "Mẹ Âm Hồng Mân của ngươi giống như không phải nguyên phối của cha ngươi đi?" Nghỉ chân ở trước mặt Đổng Nhàn, nhìn nàng chăm chú, "Như thế nào, ngươi mới dính đến họ Đổng bao lâu, liền đã quên chính mình là như thế nào tiến Đổng gia sao?" Này đó còn muốn ít nhiều do Từ Hãn Kiều, bằng không nàng cũng sẽ không biết nhiều chuyện cũ năm xưa như vậy.

Trong đầu Đổng Nhàn hiện lên các loại hình ảnh, bởi vì là nữ nhi cho nên nàng bảy tuổi mới đến Đổng gia, tám tuổi phép được phép mang họ Đổng, khi đó nàng sớm đã ký sự, mà nàng ở Đổng gia có thể có địa vị như bây giờ toàn vì nàng có khí vận tốt.

Nước mắt chảy lên hốc mắt, nàng nói: "Ngươi lại có cái gì hảo đắc ý? Ngươi nhiều nhất bất quá giống ta," nói đến đây nàng lại có chút đắc ý, "Mẹ ta hiện tại là thê tử của cha ta, còn mẹ ngươi.. Tính cái gì, ngươi cho rằng Cơ gia sẽ làm Cơ Tĩnh Nguyên cưới mẹ ngươi, một người bị vứt bỏ lại thí sư phản bội tông?"

"Ai u.. Ha hả," Hàn Mục Vi lại cười: "Chúng ta thật đúng là không giống nhau," nàng chép miệng, "Ta đâu, vừa sinh ra liền mang họ cha ta, hơn nữa vẫn là cha ta một phen phân một phen nước tiểu mà nuôi lớn, mà mẹ ta cũng không cần lo cha ta, nàng chỉ lo tu luyện là được," nàng nói chính là lời thật, chẳng qua cha mẹ này là cha mẹ ruột thôi.


"Ngươi đâu?" Hàn Mục Vi vỗ vỗ vai của Đổng Nhàn: "Liền không cần ta là người ngoài nói, chính ngươi hẳn là tương đương rõ ràng."

Đổng Nhàn chụp bay tay nàng: "Ngươi nói một ngàn nói một vạn, cũng không thay đổi được mẹ ngươi là người bị vứt bỏ." Mẹ nàng giờ được cha nàng sủng trong lòng bàn tay.

"Bị người vứt bỏ nghe hình như là có điểm thảm," Hàn Mục Vi chính là không thể gặp người đắc ý: "Nhưng so với việc đoạt lấy người đã có vợ vẫn tốt hơn, huống chi ai nói bị người vứt bỏ liền thảm?"

"Mọi người đều biết trong lòng Hoàng Sùng Mẫn có người, hướng vào vẫn là đồ đệ của chính mình," nàng oai quá đầu nhìn về phía Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt: "Cũng chính là Âm Kỳ Lâm, mà cái phẩm tính này các ngươi cảm thấy hắn sẽ là cái đạo lữ tốt sao?" "Gia thế" của nàng tốt, tưởng nói gì liền nói gì, dù sao cũng không ai dám đem nàng thế nào.

Hàn Mục Vi nhìn quét đám người đang vây xem: "Ta khuyên các vị ở đây, đạo lữ bị cướp đi tựa như kẹo dính cứt chó, dù cho thích ăn cũng đừng nhặt, bởi vì liền tính nhặt lên tới cũng không thay đổi được nó dính cứt chó, lại còn có sẽ ô uế tay của chính mình, trên đời này nam nhân tốt ngàn ngàn vạn vạn, cần gì phải ủy khuất chính mình ngửi mùi thối đâu?"

"Ngươi câm miệng.."

Bạch bạch..

"Nói rất đúng," một vị phụ nhân ăn mặc lưu tiên váy phết đất màu nguyệt bạch đi tới đằng trước đám người: "So với ủy khuất chính mình, còn không bằng buông tay một lần nữa bắt đầu," nàng năm đó vì cái gì sẽ không nghĩ ra như vậy đâu?


Từ Hãn Kiều nhìn thấy phụ nhân lập tức truyền âm với Hàn Mục Vi: "Nàng là Hồng Nghi nguyên phối của Đổng Dược Hổ, cũng là Luyện Hư đạo tôn của Thiên Cương Tông."

Hàn Mục Vi minh bạch: "Vì một người không đáng để hy sinh chính mình mới là ngốc tử," nàng liếc liếc mắt một cái, từ lúc phụ nhân tới, Đổng Nhàn liền không có khí thế, "Đồ vật đoạt từ trong tay người khác có lẽ sẽ là thứ tốt, nhưng người đã đoạt tới.. Tấm tắc.."

"Tiểu cô tổ," Cơ Như Ngọc luyện xong kiếm đi tìm người, kết quả hai cái một cái cũng chưa tìm, nghe sư huynh đệ nói các nàng vào Dục Tây thành, liền lập tức tìm tới, chỉ là không nghĩ tới thế nhưng làm hắn gặp náo nhiệt: "Ta tìm ngài đã nửa ngày," hắn tễ đến bên người Hàn Mục Vi, "Làm ta sợ muốn chết, cha ta nói làm ta phải chiếu cố ngài."

Cơ Như Ngọc là ai? Ở đây cơ bản đều biết, là con trai độc nhất của tông chủ Cơ Thượng Diệu của Quy Nhất Tông, đám người thấy hắn đối với nữ tử tóc quăn tôn kính, liền biết thái độ của Cơ gia. Cũng là, kia cô nương sinh ra chính là do cha ruột nuôi lớn, Cơ Tĩnh Nguyên cũng chưa ý kiến, Cơ gia ai còn dám có dị nghị?

Hàn Mục Vi hướng tới phụ nhân ở đối diện chắp tay, liền mang theo Cơ Như Ngọc cùng Từ Hãn Kiều chuẩn bị rời đi: "Chúng ta trở về đi."

"Được," Cơ Như Ngọc tương đương ngoan, tà liếc mắt Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt một cái: "Ngài lần sau lại ra cửa nhất định phải thông báo ta một tiếng, Tĩnh Nguyên lão tổ lúc gần đi chính là đem ngài phó thác cho cha ta, ngài nếu là ở bên ngoài bị cái gì ủy khuất, phỏng chừng cuộc sống của cha ta cũng sẽ không tốt, ngài chậm một chút.. đợi ta với.."

Mọi người chỉ thấy tóc quăn nữ tử đi tuốt đàng trước, con trai của tông chủ Quy Nhất Tông thật cẩn thận mà hầu hạ trái phải, thật cùng cái tôn tử, không đúng không đúng, Cơ Như Ngọc vốn chính là chất tôn của cô nương kia.

Phụ nhân đến gần Đổng Nhàn: "Ngươi cho rằng Cơ Tĩnh Nguyên là Đổng Dược Hổ sao?" Cơ Tĩnh Nguyên tâm tính kiên định lại bá đạo như vậy sẽ không làm vợ con mình chịu ủy khuất, Hàn Lăng Âm phản bội tông mới bao lâu, hắn liền thu được tin tức đã trở lại.


Hai tháng trước không người không cho rằng Hàn Lăng Âm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng còn bây giờ thì sao? Tiêu Thiến Giới ai còn dám trắng trợn táo bạo mà muốn mệnh của Hàn Lăng Âm, ngay cả diệt sát lệnh của Tử Tiêu Tông đều nát. Phụ nhân thở dài một hơi, dường như muốn đem tích úc trong lòng đều thở ra: "Thật thoải mái, kẹo dính cứt chó sao? Thật đúng là."

Trở lại trú điểm của Quy Nhất Tông bên ngoài Nghịch Dục bí cảnh, Cơ Như Ngọc đưa Hàn Mục Vi về sương phòng xong liền lập tức truyền âm với cha hắn, dùng hai khối truyền âm ngọc phù mới đưa chuyẹn hôm nay nói xong, tiểu cô tổ của hắn thật là lợi hại, chỉ sợ qua hôm nay thì tất cả nam tu có ngoại tâm đều thành kẹo dính cứt chó.

Cơ Thượng Diệu ở tông môn nghe xong nhi tử dong dài hội báo liền lập tức làm người xuống tay tra nguyên nhân cái chết của nội môn đệ tử La Y của Quy Nhất Tông, đã có người thiếu thu thập, hắn tổng muốn cho người như nguyện mới được.

Khi nào con gái của Đổng Dược Hổ cũng có thể cùng người của Cơ gia đánh đồng? Huống chi tiểu cô cô chính là trưởng nữ của Tĩnh Nguyên thúc tổ, không có gì bất ngờ xảy ra nàng rất có thể sẽ trở thành nữ chủ nhân đầu tiên của Cơ gia ở hạ giới.

Mà lúc này Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng ở trên giường đang ở nghe Tiểu Thiên Bồ suy đoán về khí vận của nữ tử Âm gia, biểu tình trên mặt cực kỳ chấn động: "Ngươi là nói hiến tế?"

"Đúng vậy," Tiểu Thiên Bồ ghé vào Thần phủ, đôi tay nâng quai hàm: "Phía trước ở Linh Oánh Các ta liền tra xét qua thân thể cùng thần hồn của hai người, lẽ ra hai cái đều là Thủy Mộc linh căn, linh căn giá trị còn không thấp, thể chất hẳn là thiên âm nhưng trên người các nàng lại không có tồn súc quá nhiều âm khí, mà nguyên âm của cả hai đều còn, vậy thì âm khí chạy đi đâu?"

Hàn Mục Vi đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Kiều Kiều nói Âm gia cho tới nay đều là nữ nhiều nam thiếu, cái này nam thiếu còn không phải thiếu như bình thường."

Tiểu Thiên Bồ đã đem sự tình loát thuận: "Ngươi nghe nói qua Nguyệt thị tộc ở thời kỳ thượng cổ chưa?" Nàng suy đoán Âm gia hẳn là cùng cái kia Nguyệt thị tộc thoát không được can hệ, rất có thể Âm gia hiện tại chính là hậu duệ của Nguyệt thị tộc.

"Cứ nghe Nguyệt thị tộc là mẫu hệ tộc đàn," Hàn Mục Vi đầu óc bay nhanh mà chuyển động: "Tộc nhân đều là nữ tử, khí vận đều thật tốt, các nàng đối ngoại được xưng là nguyệt thần hậu duệ."

"Trong tộc Nguyệt thị không có một nam tử," Tiểu Thiên Bồ nói tiếp: "Bởi vì tộc nhân một khi sinh hạ nam anh, nam anh liền sẽ bị hiến tế với Nguyệt thị tộc thần -- Nguyệt Âm tiên tử, đổi lấy khí vận, mà vì chống đỡ dàn tế vận chuyển, tộc nhân của Nguyệt thị tộc sẽ dùng âm khí tự thân tẩm bổ những cái đó hồn phách của nam anh bị hiến tế."


Hàn Mục Vi nâng mi: "Nguyệt Âm tiên tử?"

"Đương nhiên là không tồn tại," nàng vừa nhấc mi, Tiểu Thiên Bồ liền biết nàng suy nghĩ cái gì: "Kia chẳng qua là Nguyệt thị tộc điểm tô cho đẹp ra mà thôi, nào có tiên tử cần trẻ mới sinh hiến tế? Khí vận của Nguyệt thị sở dĩ tương đối cường bởi vì các nàng chia cắt khí vận của những nam anh bị hiến tế."

"Bởi vì những nam anh đó đều là cốt nhục của các nàng, cho nên các nàng không cần gánh vác nhân quả," Hàn Mục Vi đã có thể tưởng tượng đến kết cục cuối cùng của Nguyệt thị tộc: "Nhưng một người sinh không được hài tử, Nguyệt thị tộc bị diệt vong vì phụ hệ của những nam anh đó đi?"

Tiểu Thiên Bồ xoay người ngồi dậy: "Ngươi nói đúng," bất quá nàng bây giờ còn chuyện khác muốn nói: "Khí vận của Đổng Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt sở dĩ sẽ dị thường đại khái là bởi vì các nàng đều có một cái song bào huynh đệ. Nguyệt thị tộc còn có một cái đặc điểm, chính là tộc trưởng của Nguyệt thị tộc khí vận vưu thịnh."

Hàn Mục Vi than nhẹ: "Bởi vì các nàng mang không phải khí vận của một người, còn có song bào huynh đệ của các nàng," cái này có thể tưởng tượng, "Kia hôm nay khi ta đối Đổng mặt với Nhàn cùng Âm Thượng Nguyệt, vì cái gì không có cái loại cảm giác vô lực?"

Loại cảm giác vô lực này nàng gặp khi trạm trán Liễu Vân Yên, muốn giết, nhưng có một đạo tiềm thức nói cho nàng hiện tại không thể giết.

"Loại áp đặt khí vận này rốt cuộc không phải Thiên Đạo ban cho," Tiểu Thiên Bồ hiểu nàng: "Cho nên cũng không có khả năng sẽ mọi việc đều thuận lợi," còn có một chút cũng là do nó suy đoán, đó là Vi Vi Nhi vốn chính là một cái tồn tại đặc thù.

Bởi vì trong ký ức thần hồn của nó, cùng những chuyện phát sinh liên tiếp sau này làm nó không thể không hoài nghi hồn phách của nàng đã từng bị ngoại lực phân tán, mà thứ giúp nàng tụ hồn rất có khả năng chính là viên Bồ Thần Quả ở kiếp trước ở Thần phủ của nó.

Đến nỗi rốt cuộc là như thế nào, cũng chỉ có thể chờ đến sau trưởng thành nó lật xem hồn phách của nàng mới có thể biết được, nếu đoán không sai, những cái đó ký ức hẳn là chỉ tồn tại trong sinh hồn của nàng, mà kiếp trước Vi Vi Nhi sở dĩ sẽ ngu dại đại khái chính là bởi vì thiếu sinh hồn.

Nếu là như thế này cũng có thể thuyết minh vì cái gì thần hồn cùng thân thể của nàng không thành vấn đề, nhưng lại có một ít mạc danh ký ức.