Vào năm thứ mười sống ở Nghi Thị, tôi chắc chắn mình đã gặp được người đàn ông tốt nhất mà tôi từng biết và chỉ mất ba ngày để đưa ra kết luận đó.

Công việc yêu cầu tôi phải tiếp xúc với rất nhiều người, dĩ nhiên không thiếu phái nam. Bọn họ không giống nhau nhưng tựu trung có thể chia thành hai kiểu: người địa vị cao dạt dào tình cha và người trẻ tuổi hành động trẻ con.

Tuổi tác và giai tầng được phản ánh đầy đủ trên người họ, họ thích khoe mẽ, thích làm bản thân đặc biệt, thích thu thập sự tôn sùng của phụ nữ làm huy chương và luôn tự tin thái quá.

Lục Thành Tắc cũng là người tự tin nhưng anh mang cho tôi cảm giác khác hẳn. Anh xử lý mối quan hệ nam nữ rất khéo léo, không cố đắp nặn bản thân, biến mình thành nhân vật chính mà rất giỏi tạo bầu không khí “bạn mới là đóa hoa được nâng niu trên cành”.

Bởi vậy tiếp xúc với anh vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức lâng lâng nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ bốn phía, dễ dàng lún sâu.

Thế nên sau khi về nhà, tôi đã làm một việc cực kỳ ấu trĩ. Tôi không chủ động tán gẫu với Lục Thành Tắc mà điều tra vòng bạn bè, xem xét từng trạng thái của anh.

Đặc biệt là sự kiện Tết năm ngoái đồng nghiệp tôi từng in-house ở Lifu, tôi càng xem cẩn thận.

Tôi thậm chí còn lục lại dự án Lifu x Itron trong vòng bạn bè của hai nữ đồng nghiệp kia.

Tôi không thể ngừng tưởng tượng, nếu nhìn thấy Lục Thành Tắc trong số những lượt thích hay bình luận, chắc tôi sẽ bình tĩnh và cảm thấy nguội lòng ngay.

Kết quả là trống rỗng, phạm vi xã giao của chúng tôi không có điểm chung nào.

Tôi thở phào, sực nhận ra bản thân bắt đầu lo được lo mất.

Tắm rửa xong ra ngoài, Lục Thành Tắc gửi tin nhắn cho tôi, hỏi tôi chưa ngủ à.

Tôi đáp: Chuẩn bị.

Anh hơi bất ngờ: Sớm thế?

Tôi: Mệt quá.

Khung chat im lặng một hồi, anh nói: Được, ngủ ngon, Kỳ Diệu.

Tôi: Ngủ ngon.

Tôi không biết sự dửng dưng của mình bây giờ là cố ý hay vô tình, tóm lại, tôi rơi vào trạng thái ủ rũ sau một ngày vui chơi thỏa thích tại sở thú.

Chúng tôi có rất nhiều cơ hội để sẻ chia, để tìm hiểu nhưng tôi lại dễ dàng để nó trôi đi.

Tôi gọi điện cho bạn thân, nói với cô ấy tôi đã gặp Lục Thành Tắc và miêu tả cảm giác cụ thể của mình.

Phản ứng của cô ấy là hâm mộ, bảo tôi sớm kiểm hàng.

Tôi thở dài do dự.

Bạn thân nói: “Cứ tận hưởng thực tại đi, chẳng lẽ cậu muốn con đàn cháu đống với anh ta?”

“Đâu có.” Tôi giật mình, cố gắng làm rõ suy nghĩ: “Chỉ là quá lâng lâng, anh ấy cho người ta cảm giác mình là đặc biệt và duy nhất, vô cùng mê hoặc. Thế nên tớ hơi đắn đo, sợ rằng nếu tiếp tục sẽ bị cảm xúc này khống chế. Cẩn tắc vô ưu, bình tĩnh một chút không có gì là không tốt.”

Bởi tất cả lý do trên, tôi đã phớt lờ anh sau khi về nhà, trông hơi làm kiêu và tâm cơ.

Kết thúc cuộc gọi, tôi lại mở giao diện WeChat của Lục Thành Tắc, xem anh cập nhật vòng bạn bè hay chưa.

Tôi ngớ người vì thấy avatar mới của anh, một con gấu trúc với bóng lưng tròn ủng đang tự treo cành Đông Nam*.

(*) Xuất xứ trong bài “Vợ của Tiêu Trọng Khanh” hay “Chim khổng tước bay về hướng Đông Nam” (theo thói quen lấy câu đầu làm tên), một bài văn vần theo dân ca đời Hán. Câu “Tự quải Đông Nam chi” (tự treo (cổ) ở cành phía Đông Nam) là một câu thuộc đoạn 4, tả Tiêu Trọng Khanh tự tử, xét trong bối cảnh thì nó mang nghĩa là không quên vợ.

Anh đổi khi nào? Chọn tấm ảnh tội nghiệp như vậy để làm gì?

Nghĩ đoạn, tôi cảm giác mặt mình đang vui phơi phới.

Tôi quay lại khung chat, suy nghĩ một chốc rồi cù lét* anh.

(*) Tính năng trong giao diện trò chuyện của WeChat. Cách sử dụng: chạm nhanh 2 lần vào avatar đối phương.

Lục Thành Tắc không thiết lập nội dung cù lét nên thông báo chỉ đơn giản là: Tôi đã cù lét “Lục”.

Anh:?

Anh: Cô không ngủ à.

Tôi nói dối: Chuẩn bị ngủ thì phát hiện anh thay đổi avatar, định bấm xem ảnh lại nhầm thành cù lét.

Anh hỏi: Dễ thương không?

Tôi: Khá dễ thương.

Anh: Rất dễ thương mới đúng.

Phải, rất dễ thương, nó đã khiến tôi vui vẻ rồi.

Nhưng anh cũng đang đào hố cho chính mình đấy, biết không?

Tôi xấu xa khó dễ: Anh tính để avatar dễ thương này trong bao lâu?

Câu hỏi này hơi bất ngờ, mặc kệ ai nhìn thấy cũng sẽ áp lực nên tôi đã suy xét cách câu trả lời tiêu chuẩn.

Nhưng chỉ vài giây sau Lục Thành Tắc đã nộp bài thi, đáp án khác hẳn dự liệu của tôi: Đến khi tai nó không vểnh được nữa mới thôi.

Tôi nhớ lại việc ban ngày, nhoẻn cười bóc mẽ thẳng thừng: Nó là ảnh tĩnh, vốn không cử động.

Lục Thành Tắc: Bóp nhiều một chút không phải sẽ cử động ư.



Nhìn thấy lời này, tôi không cười nổi mà im lặng thật lâu, cuối cùng chán nản nhận ra tôi không thể thắng Lục Thành Tắc, ngôn ngữ trong tay anh không phải kỹ xảo mà là ma pháp.

Tôi thỏa hiệp trước cảm xúc, thành thật với lòng mình: Gấu trúc nhỏ, hình như tôi thích anh một chút rồi.

Giọng điệu vờ tỉnh rụi là sự quật cường cuối cùng của tôi.

Khung chat lại yên tĩnh.

Chỉ thấy Lục Thành Tắc vừa nhập vừa dừng, mãi sau anh gửi một câu khá bất lực: Lần sau đừng nói trước giờ ngủ. Tôi không muốn mất ngủ hai ngày liền đâu.

Có lẽ anh đang cười vì nickname ngẫu hứng tôi đặt: Gấu trúc nhỏ.

Tôi hỏi lại: Không thể gọi vậy à? Gấu trúc nhỏ.

Anh: Có thể.

Còn được nước làm tới yêu cầu tôi: Cô sửa ghi chú luôn đi.

Tôi mím môi cường điệu: Chỉ “một chút” thôi, anh chớ đắc ý.

Không phải một chút, không phải một chút, ít nhất bây giờ không phải, trái tim tôi đang loạn nhịp vì thú nhận tình cảm với anh.

Lục Thành Tắc: Một chút cũng ảnh hưởng rất lớn.

Tôi: Đừng xạo nữa.

Anh đáp: Tôi không xạo đâu, có chứng cứ.

Tôi hỏi: Là gì?

Bài hát “Khả Năng Kỳ Diệu” được Lục Thành Tắc chia sẻ, anh lại đáp theo cách giao tiếp đặc biệt giữa chúng tôi – âm nhạc.



Giọng Trần Lạp vừa nhẹ nhàng vừa biến ảo linh hoạt.

Rốt cuộc, một đêm ngổn ngang trăm vị cũng kết thúc bằng hương thơm ngào ngạt.

Tôi tuyên bố đầu hàng rồi thả icon [bom] oanh tạc Lục Thành Tắc một cách tùy hứng, bất chấp mặt mũi.

Còn Lục Thành Tắc gửi [pháo hoa] cho tôi.

Nhìn hiệu ứng pháo hoa lấp lánh nở rộ trong khung chat, tôi bắt đầu tin rằng tên của mình thực sự có chút huyền học, rõ ràng Kỳ Diệu đã gặp một người đàn ông kỳ diệu, không phải ư?