Suốt chặng đường, Lam Nhi không ngừng la hét làm loạn, đập phá.

Hai vệ sĩ đi cùng sợ cô bị thương Vệ Quân sẽ trách tội, không dám làm gì ngoài ngồi im chịu trận.

Thể xác bị hành đã đành, đôi tai cũng không thoát được màn tra tấn âm thanh như khủng bố của cô.

Chắc sau chuyến này về phải đi bệnh viện khám tai.

Công nhận sức của cô tiểu tổ tông này khỏe thật, náo loạn cả đoạn đường dài mà không mệt.

Thậm chí, xe vừa dừng trước cổng biệt trang Long Viên của nhà họ Đình, cô còn gào lớn hơn như chưa từng được gào: "Cút ra hết cho tôi.

Tôi không vào nhà.

Tôi phải đi tìm Vệ Quân"
Tiếng của cô lớn lắm, vang vọng tận bầu trời cao vời vợi.

Cô vừa xuống xe, người làm trong nhà xa cách gần năm chục mét lập tức giật mình, cùng ngẩng đầu lên nghe như bầy cầy mangut mỗi khi nghe thấy tiếng kêu của diều hâu đi săn mồi vậy.

Sợ hãi các thứ.

Bà Bạch Dương đang ngồi ngoài đình đọc sách thư giãn cũng bị làm cho giật mình.

Bà bỏ quyển sách xuống, đi vào nhà.

Cô con gái Út của bà, dưới sự hộ tống mang tính chất cưỡng chế đã được đưa vào tận trong sảnh.

Mặt sưng tấy, tóc tai xù xì, váy nhăn nhúm như chiếc giẻ lau.

Bộ dạng tơi tả chẳng khác gì chiếc lá bị sâu ăn.

Bà giật mình đi vội tới: "Lam Nhị, con làm sao vậy.

Sao lại nhếch nhác như vậy hả.

Mặt con sao sưng thế kia.

Con lại đi đánh nhau phải không?"
Hai tiếng trước nó ra ngoài xinh đẹp, gọn gàng lắm mà.

Giờ tóc đẹp đi đẳng tóc đẹp, váy vóc đi đãng váy vóc luôn rồi.

Lúc nó đi hùng hùng hổ hổ là bà đã biết thể nào cũng có chuyện rôi.


Nhưng việc Lam Nhi bị đánh như vậy lại là lần đầu tiên có trong lịch sử.

Xưa nay, ai cũng vì nể sợ nhà họ Đình nên toàn mắt nhắm mắt mở cho qua mỗi khi đụng phải Lam Nhi.

Bà sờ vào bên má còn lần vết đỏ, xót xa cùng tức giận.

Cả con gái của bà mà cũng dám đánh.

Kẻ đó chán sống rồi à.

Dù bà biết con gái bà chẳng phải hiền dịu gì, nhưng có người mẹ nào không bức xúc khi thấy con mình bị đánh.

Lại còn đánh vào mặt nữa chứ.

Không cẩn thận để lại sẹo thì phải làm sao.

"Mẹ"
Trông thấy mẹ, Lam Nhi ngừng gào, lập tức trở lại dáng vẻ của một đứa con út nhỏ bé cân được bảo bọc.

Cô chạy tới ôm chầm lấy bà, khóc lóc rất đáng thương: "Mẹ ơi.

Là ả Tống giam đốc công ty Thiên Hạ, cô ta đã đánh con.

Cô ta biết con là con gái họ Đình nhưng chẳng nể mặt chút nào.

Con đau lắm mẹ ơi.

Mẹ phải chủ trì công đạo cho con"
"Thiên Hạ?"
Bạch Dương nhíu mày, cơn giận hơi hơi lắng xuống.

Thế chẳng phải là Hạ Lâm sao.

Sao con bé đó lại ra tay đánh con gái bà được.

Vấn đề là, Lam Nhi làm gì lại đụng độ tới tận con bé Hạ Lâm rồi.

Bà lạnh lùng nhìn hai vệ sĩ chất vấn: "Hai cậu nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Hai vệ sĩ nhìn nhau, bối rối không biết phải nói thế nào.

Bởi họ ở bên ngoài, có vào công ty đâu mà biết đã xảy ra chuyện gì.

"Là Lam Nhi chạy tới công ty người ta gây chuyện trước, không những xúc phạm mà còn muốn đánh Hạ Lâm.

Hạ Lâm đánh Lam Nhi cũng chỉ là tự vệ thôi.

"
Từ ngoài cửa lớn truyên tới giọng nói dễ nghe dứt khoát của Vệ Quân.

Bạch Dương ngước mắt nhìn anh.

Lam Nhi nín cả khóc, chưa kịp vui mừng vì anh cũng tới theo đã bị anh dội cho gáo nước đá lạnh băng buốt đến tận tim.

"Vệ Quần! ? Anh đến đây không phải là vì lo cho cô mà là để nói giúp con trà xanh kia sao.

Anh ở công ty Thiên Hạ hùa theo cô ta sỉ nhục cô còn chưa đủ sao.

Rốt cuộc anh coi cô là gì hả? Anh làm như vậy cô đau lắm anh có biết không? Bà Bạch Dương khó hiểu.

Chuyện này sao liên quan đến thẳng bé này nữa.

Cảm nhận được trong chuyện này không bình thường.

Đam Mỹ H Văn
Bà điềm tĩnh nói với giúp việc bên cạnh: "Đưa cô Út về phòng thay đồ, bảo người dưới luộc trứng mang lên lăn mặt cho nó rồi sứt thuốc đi.

"
Nghe mẹ nói thế, Lam Nhi phụng phịu không muốn: "Con không muốn về phòng đâu"
Dù biết anh không phải đến vì mình, cô vẫn không khống chế được trái tim đang rỉ máu của mình muốn ở bên cạnh anh.

"Nghe lời mẹ, đi lên phòng.

"
Bạch Dương nghiêm mặt.

Lam Nhi còn muốn cãi, lại nhận được ánh mắt nghiêm khắc của bà, liên như ốc sên rụt mình vào vỏ.


Khi bà nghiêm khắc rất đáng sợ, những lúc như vậy Lam Nhi đều không dám làm trái ý.

Cô giận dỗi, đẩy chị giúp việc ra, giậm chân đi lên lầu.

Chỉ là, mới đi được nửa đường cô đã quay lại nhìn Vệ Quân, lưu luyến không nỡ rời xa.

Bà nhìn theo thở dài, chẳng biết khi nào nó mới trưởng thành đây.

Đã sắp hai tư rồi.

Thu lại ánh mắt, bà gọi Vệ Quân qua bàn ngồi, người làm mang nước trà lên ngay sau đó.

Cho tất cả lui hết ra ngoài, bà mới hỏi chuyện.

Trước sau bà đều điềm đạm, khoan thai, không hề có sự nóng vội, sốt ruột nào.

Vệ Quân nhìn bà bằng ánh mắt tôn kính, kể lại toàn bộ sự việc cho bà nghe.

Anh biết nhà họ Đình yêu thương, nuông chiều Lam Nhi như thế nào.

Những ai dám đụng vào "viên minh châu"
của họ đều sẽ bị xử lý không nương tay.

Nếu họ biết Hạ Lâm ra tay đánh Lam Nhi, chắc chắn sẽ tìm cô tính sổ.

Chuyện này do anh mà ra, anh không thể để Hạ Lâm gặp chuyện được.

Đây cũng là lí do anh đến đây.

Anh muốn tự mình giải thích, sắp xếp ổn thỏa cho cô.

Có như vậy, anh mới yên tâm.

Bà Bạch Dương là người học sâu hiểu rộng, tri thức uyên bác.

Chỉ cần nghe anh giải thích rõ ràng, anh tin bà sẽ biết phải làm thế nào.

Quả nhiên, bà chậm rãi nâng ánh mắt, nói: "Cô hiểu rồi.

Lần này là Lam Nhi không đúng.

Con đừng trách con bé nhé"
Sao bà lại có đứa con gái si tình mê muội thế chứ.

Ăn rồi suốt ngày chỉ lo đánh ghen gì không đâu.

Nếu Vệ Quân là bạn trai nó thì muốn đánh ghen quét đuối lũ ong bướm vây quanh con người ta thì còn tạm chấp nhận được đi.

Đăng này, Vệ Quân đã nói rõ không có tình cảm với nó rồi!
Nhớ tới lịch sử theo đuổi con nhà người ta của con gái mình, bà thấy xấu hổ hết sức, không dám vác mặt ra ngoài gặp người khác luôn.

Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Vệ Quân được thả xuống, anh nhẹ nhõm hết cả người.

"Không sao đâu cô ạ.


Con coi Lam Nhi như em gái.

Em ấy làm gì, con đều không để ý- Đôi mắt sắc sảo của Bạch Dương lay động, bà không ngần ngại gì nói ra suy nghĩ của mình cho anh nghe: "Đứa con gái này của cô đúng là đã bị ba và anh nó chiều hư rồi.

Làm cái gì cũng không chịu nghĩ trước hậu quả.

Loại chuyện mất mặt, xấu hố như vậy cũng làm ra được.

Giá kể mỗi khi nó làm gì chịu vận não suy nghĩ một chút thì tốt biết mấy.

Đẳng này, nó toàn sử sự theo cảm tính.

Cũng may nó gặp được một người tốt như con.

Cô rất cảm ơn con mấy năm qua vẫn luôn bao dung nó.

"
"Con chỉ làm việc con nên làm thôi ạ"
Vệ Quân khéo léo đáp.

Khi đứng trước mặt người lớn, trên người anh không hê mang hơi thở đùa giỡn, tùy hứng.

Anh điềm đạm, lễ phép, có chừng mực.

Đồng thời không quên tỏ rõ thái độ của mình đối với Lam Nhi.

Bạch Dương trầm mặc.

Bà cảm nhận được điều này.

Bà rất quý anh, mọi đức tính của anh đủ để người ta an tâm dựa vào cả đời.

Nếu có thể gửi gắm Lam Nhi cho anh, bà chết cũng nhắm mắt.

Đáng tiếc, con gái bà không có cái phúc đó.

Vấn đề này đến đây cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Bạch Dương hiểu, nếu bà còn tiếp tục vậy tức là đang tạo áp lực cho Vệ Quân.

Bà thong thả nhấp một ngụm trà Tuyết, rồi hỏi: "Con quen Hạ Lâm?".