*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người Ôn Hàn và Ôn Trạch bị nhốt ở hậu viện ước chừng hai giờ, thẳng đến khi năm tiếng chuông vang lên, người một nhà đi vào hậu viện phóng pháo đón năm mới đến, lúc này mới phát hiện ra bọn họ.

Hai anh em run run rẩy rẩy ngồi ở chuồng chó hậu viện, dựa sát lẫn nhau sưởi ấm, áo lông trêи người đều đã kết thành băng cứng.

Mà chú chó vàng ngồi ở sau cửa số sát đất, ấm áp, nghiêng đầu xem bọn họ.

Thật đúng là người không bằng chó!

Thím tư đặc biệt cưng chiều hai đứa con trai trong nhà này, thấy bọn họ bị đông lạnh đến thần chí sắp không rõ, gấp đến độ dậm chân: “Sao lại thành như vậy! Bao lớn rồi,rốt cuộc tại sao lại thế này! Ai đem các con nhốt ở bên ngoài?”

Sắc mặt Ôn Hàn cùng Ôn Trạch trắng bệch, môi run run, sớm đã nói không nên lời.

Bởi vì thím tư luôn thổi phồng việc mình sinh hai người con trai, đối Ôn gia có bao nhiêu cống hiến, mà bác gái chỉ có một nữ nhi là Ôn Lan, cho nên bà thường xuyên chế nhạo bác gái――

Cho dù Ôn Lan có giỏi như thế nào đi chăng nữa, chung quy con gái gả ra ngoài, không giống bà, có hai người con trai, lúc tuổi già cũng có cái dựa vào.

Trong bụng bác gái vốn dĩ đã có cả bụng hỏa, lúc này tóm được cơ hội, liền cười nói: “Ai nha, Ôn Trạch, Ôn Hàn, hai người các cháu như thế nào ngủ ổ chó thế, thật đúng là…khó trách mẹ các cháu nói các cháu là nhân trung long phượng*, thật đúng là co được dãn được.”

(P/s: rồng/phượng giữa loài người, ý chỉ những người kiệt xuất.)

Thím tư đầy mặt phẫn muộn*, đẩy hai đứa con ngốc của mình vào nhà, khẩu khí cũng không khách khí: “Mau, bẩn muốn chết, mau vào đi! Đừng ở bên ngoài làm cho mẹ mất mặt xấu hổ!”

(P/s: uất hận.)

Tuy rằng có tiểu nhạc đệm như vậy, nhưng vẫn không ảnh hưởng tâm tình người một nhà tề tựu phóng pháo.

Tới buổi tối muộn một chút, nhóm thân thích Ôn Trạch lục tục rời đi.

Ôn Niệm Niệm trở lại phòng, nhìn đến cái thảm lông tơ màu xám được xếp ngay ngay ngay ngắn ngắn thành khối đậu hủ đặt trêи bàn nhỏ, thảm tay thỏ lông xù cũng đặt bên cạnh.

Đồng thời,trêи bàn còn thả hai kẹo thỏ trắng* lớn.

(P/s: đây.)Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

Ôn Niệm Niệm mở to hai mắt, nhặt kẹo sữa lên, mạc danh có chút thụ sủng nhược kinh*.

(P/s: được sủng ái mà lo sợ.)

Đây là… Ôn Loan đưa?

Không giống người anh họ quái gở cả người mang ý châm biếm làm chuyện này.

……

Mấy ngày Tết Âm Lịch, Ôn Niệm Niệm luôn đem mình nhốt trong phòng sách, không cùng Diệp Tân Ý và Ôn Đình Hiên đi các nơi chúc tết.

Diệp Tân Ý rất muốn mang Ôn Niệm Niệm ra cửa, nhưng Ôn Đình Hiên nói, giai đoạn lớn lao tới, không nên quấy rầy con cái ôn tập.

Trong khoảng thời gian này, gia gia Ôn Triết thường xuyên tới nhà Ôn Đình Hiên, sau giờ Ngọ, ánh dương rọi xuống trời đông, ấm áp, thích hợp đi ra bờ sông dạo một chút.

Dưới cây liễu cạnh bờ sông có ván cờ, Ôn Niệm Niệm thường xuyên cùng lão gia tử Ôn Triết và các lão nhân gia khác đánh cờ tướng, nghe các lão nhân nói một chút chuyện xưa, thời gian một buổi trưa đạm mạn cứ như vậy qua đi.

Ôn Niệm Niệm vô luận là cờ vây hay là cờ tướng, cờ nghệ tương đối tinh vi, người”Kinh nghiệm sa trường” như lão nhân gia đều không phải đối thủ cô.

Thế nhưng lại cấp cho lão gia tử Ôn Triết không ít mặt mũi.

Không mấy ngày, hoa viên bờ sông các lão nhân gia đều biết Ôn Niệm Niệm, còn hỏi Ôn Triết từ đâu tìm ra được một tiểu thần đồng.

Ôn Triết vui tươi hớn hở mà cười nói: “Đây là cháu gái nhỏ nhà tôi.” Trong mắt, giữa mày rất tự hào.

Diệp Tân Ý thường xuyên oán giận, Ôn Niệm Niệm cứ có thời gian là cùng lão gia tử đi ra ngoài chơi cờ tướng, cũng không bồi bà tham gia tụ hội gì cả.

Ôn Đình Hiên trấn an : “Bà còn không phải là muốn mang Ôn Niệm Niệm đi ra ngoài, ở trước khuê mật khoe ra à?”

Diệp Tân Ý bĩu môi: “Thôi đi, ông cho rằng lão gia tử mang con bé đi chơi cờ, mục đích đơn thuần sao!”

Cũng là khoe đó thôi.

Ôn Đỉnh Hiên vốn dĩ cho rằng lão gia tử đã tới số mệnh, không có gì đua đòi, thẳng đến ngày nọ đi qua hoa viên ở bờ sông, nhìn con gái nhà mình ngồi dưới cây đa kéo nhị hồ, khai giọng xướng kịch Hoàng Mai*, một đống lão nhân vây quanh, vỗ tay lại vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, thanh âm không ngừng.

( P/s :Hoàng mai hí còn gọi là Hoàng mai điệu hay kịch Hoàng Mai như ở trêи, là một loại kịch vui của địa phương,lưu hành ở các vùng An Huy, Giang Tây, Giang Tô, Hồ Bắc, Chiết Giang, Phúc Kiến, Sơn Tây v.v… nội dung của nó phổ thông, hình thức linh hoạt, phong cách tươi tắn khúc điệu du dương uyển chuyển.

Nguồn:Google.)

Mà Ôn Triết đứng ở bên cạnh, tươi cười rạng rỡ, thẳng đối chung quanh: “Đây là cháu gái tôi, là cháu gái tôi, ha ha ha ha.”

Khóe miệng Ôn Đình Hiên liệt liệt.

Tiểu nha đầu này, cư nhiên còn biết kéo nhị hồ*?

(P/s: Đàn nhị hồ là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây (nhạc cụ gảy) chủ yếu của Trung Hoa, đã có lịch sử hơn 4.000 năm. … Đàn nhị hồ chỉ có hai sợi, một sợi là sợi ngoài, một sợi là sợi trong. Sự cọ sát giữa hai sợi dây đàn có độ dày khác nhau được buộc vào trục đàn tạo nên độ rung và phát ra âm thanh.)

……

Buổi chiều Tết Nguyên Tiêu*, Giang Dữ một thân tây trang giày da ngồi trong xe hơi chạy băng băng, tài xế lái xe đưa cậu đi tham gia buổi họp công ty thường niên, thuận tay bưng lên một ly cà phê.

(P/s : Tết Nguyên Tiêu (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 (đêm trước trăng rằm) trọn ngày 15 (ngày rằm) cho đến nửa đêm 15 (đêm trăng rằm) của tháng giêng Âm lịch.

Nguồn: Wikipedia.)

Đi ngang qua hoa viên nhỏ,trong lúc vô tình quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Ôn Niệm Niệm ngồi dưới tàng cây, cùng một vị lão nhân đầu tóc hoa râm kéo nhị hồ, kèn xô-na đại hợp tấu.

Tay Giang Dữ hơi hơi run lên,cà phê đổ xuống tay áo trắng tinh.

“…”

Tài xế dừng xe, chạy nhanh đi tới cửa hàng tiện lợi bên đường mua cho Giang Dữ một bao khăn giấy ướt.

Giang Dữ ấn cửa sổ xe xuống, nhìn phía Ôn Niệm Niệm xa xa.

Nha đầu này mặc một thân áo lông vũ màu đỏ rực, giống như tiểu hùng* ngồi ở dưới tàng cây, yên vị trêи ghế gỗ kéo nhị hồ, gương mặt trắng nõn phiếm hồng tự nhiên,ánh mặt trời mùa đông rơi xuống,loá mắt cực kỳ.

(P/s: Chòm sao Tiểu hùng hay Con gấu nhỏ. Ở đây Giang Dữ đang ví Niệm Niệm với chú gấu con.)

Khóe miệng Giang Dữ hiện lên một tia cười nhạt nhẽo, lấy di động ra, chụp được một trương ảnh.

Thẳng đến khi tài xế một lần nữa ngồi trở lại trong xe, mua khăn giấy ướt, đưa cho Giang Dữ: “Thiếu gia…”

Gọi lần thứ nhất, Giang Dữ không nghe thấy, thẳng đến khi gọi tiếng thứ hai: “Thiếu gia.”

Giang Dữ lúc này mới quay người lại, buông di động, tiếp nhận khăn giấy tài xế đưa tới, xoa xoa tay.

Tài xế nhìn khóe miệng cậu còn ý cười chưa hoàn toàn mất, có chút không thể hiểu được.

Đã bao lâu…không thấy vị thiếu gia cao lãnh này cười?

Buổi tối,Ôn Niệm Niệm tắm rửa xong từ trong phòng đi ra,nhìn thấy Giang Dữ gửi cho cô một tin nhắn,kèm theo ảnh chụp ở công viên kéo nhị hồ ――

“Cậu còn có bao nhiêu kỹ năng che dấu?”

Ôn Niệm Niệm: “A a a! Lập tức, lập tức, xóa đi!”

Giang Dữ phát tới một cái icon

【 mỉm cười 】 ―― “Không.”

Một chữ vô cùng đơn giản, còn nói ra vài phần khí chất thiên vương bá tổng.

Ôn Niệm Niệm hết chỗ nói rồi, nhanh tay gõ tin: “Ngàn vạn lần không để cho người khác nhìn thấy, nhất là tên Quý Trì, sẽ chê cười tớ nhiều năm mất!”

Đặc biệt cô còn cài cái kẹp áo Trung Quốc màu hồng của gia gia cho.

Giang Dữ nhìn tin nhắn,cười cười,”Sẽ không để kẻ nào nhìn thấy.”

Đây là ảnh chụp cậu trân quý.

Đầu ngón tay Giang Dữ dừng một chút, đánh ra một hàng chữ: “Buổi tối Nguyên Tiêu hôm nay, bờ sông rất náo nhiệt, muốn tới xem pháo hoa không?”

Suy tư vài phút, lại cảm thấy không ổn, cậu xóa tin đi, một lần nữa viết : “Buổi tối hôm nay, có việc gì sao?”

Đại thiếu gia họ Giang chỉ sợ cực kỳ không am hiểu làm loại sự tình này, muốn mời thôi mà tin nhắn xóa đi sửa chữa sửa rất nhiều lần, cuối cùng thành ―― “Cậu hiện tại đang làm gì?”

Thời điểm Niệm Niệm thu được tin nhắn của Giang Dữ ,đồng thời cũng nghe được giọng nói Văn Yến qua tin thoại : “Xuống lầu.”

Ôn Niệm Niệm:”Ha?”

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”

Ôn Niệm Niệm dò ra cửa sổ, nhìn thấy xe máy Văn Yến ngừng ở trước cửa lớn của phố, cậu giơ cằm lên,hướng cô cười cười.

Ánh đèn đường ấm phác hoạ khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt đào hoa vùi vào mi, nhìn không rõ, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ, mơ hồ có thể thấy cậu đối cô là đang cười.

Ôn Niệm Niệm trong lòng run lên,chạy nhanh hỏi: “Cậu ở đó làm cái gì nha?”

“Muốn cùng cậu tới bờ sông xem pháo hoa, đi không?”

“Nhưng …thay áo ngủ rồi nha.”

“Cùng việc đi xem pháo hoa có liên hệ gì?”, tiếng nói thấp có từ tính, làm cả người cô nổi lên một tầng da gà.

Được rồi.

Rối rắm một lát, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc nói: “Chờ tớ mười lăm phút.”

……

Cô xưa nay là nữ sinh nghiêm khắc tự hạn chế, nói mười lăm phút, một phút đồng hồ cũng chưa trì hoãn, thừa dịp trời tối, lén chạy ra khỏi cửa, lao tới nhảy lên xe máy của Văn Yến ――

“Đi mau đi mau, đừng để cho ba mẹ tớ phát hiện.”

( P/s :Sao có cảm giác tiểu nha đầu mới lớn trốn đi chơi với bạn trai,sợ ba ba mụ mụ phát hiện gian tình nhỉ? :>)

Văn Yến mang mũ cho cô, cũng đeo kính xám bảo vệ mắt cho mình: “Cậu còn rất tự giác.”

“Cái gì?”

“Cứ như vậy ngồi trêи.”

“Không thể ngồi sao?”

Cô tựa hồ nhớ rõ trước kia anh em tốt của cậu có nói qua, Văn Yến không dễ dàng cho người ngồi lên xe máy.

“Không phải.”

Văn Yến khởi động động cơ, đem xe ra ngoài, khóe miệng treo lên mỉm cười: “Có điểm khác, vốn muốn cho cậu ngồi phía trước.”

Ôn Niệm Niệm: ……

***

Xe máy đến bờ sông ngừng lại, bờ sông thực náo nhiệt, có rất nhiều nam nữ sinh trẻ tuổi đang nướng BBQ.

Mặt sóng nước lấp loáng ảnh ngược của ngọn đèn dầu ở bờ bên kia,trêи bầu trời thường thường có pháo hoa nở rộ.

Mấy nam sinh bên lửa trại đều là gương mặt quen thuộc, anh em tốt của Văn Yến, một đầu nam tóc màu suy sút Từ Dương, còn có trêи người xăm hình, kẻ cơ bắp Tần Xuyên, chung quanh có mấy nữ sinh.

Biết Yến mang Ôn Niệm Niệm lại đây, các nam nữ sinh đi theo đều ồn ào ―

“Yến ca, rốt cuộc mang bạn gái đến rồi?”

“Lăn.” Văn Yến không chút khách khí mà dỗi trở về: “Mới vài tuổi, tư tưởng có thể thuần khiết chút không.”

“Hắc.”

Các nữ sinh rất là thân thiện, lôi kéo Ôn Niệm Niệm lại, đem xiên thịt vừa mới nướng tốt đưa cho cô――

“Nói cái gì mà bạn trai bạn gái, chúng ta là xã hội chủ nghĩa, tình anh em chị em không được sao, yêu nhau thì có gì tốt, đúng không em gái?.”

Ôn Niệm Niệm liên tục gật đầu, cảm giác thân thiết tăng gấp bội, nghe cách nam sinh, nữ sinh bát quái mấy chuyện khi đi học, cảm giác chơi vui cực kỳ.

Các nam nữ sinh này hẳn đều là bạn học của Văn Yến ở Mười Ba trung học, cùng việc học tập bạn truy tôi đuổi ở Đức Tân hoàn toàn bất đồng, các bạn học này hằng ngày ở chung tựa hồ thú vị rất nhiều.

Cách một ánh lửa, Văn Yến thường thường ngẩng đầu nhìn phía Ôn Niệm Niệm.

Lửa trại chiếu rọi khuôn mặt cô,có vẻ trắng nõn mà nhu hòa, hai mảnh môi mỏng tinh cong, đỏ như đánh son, mặt hồng hào ướt át.

Cô cười rộ lên thực đẹp, trong ánh mắt phảng phất đựng đầy sao trời.

Lúc này, di động bỗng nhiên vang lên, Văn Yến tiếp di động xong, bỗng nhiên xoay cổ qua nhìn đường nơi xa.

Bên đường một chiếc màu đen dừng lại, bên cạnh xe có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Sắc mặt Văn Yến trầm xuống, xoay người hướng tới người đàn ông kia đi qua.

Ôn Niệm Niệm tự nhiên cũng chú ý có người tới tìm cậu, hướng đường nhìn nhìn, người đàn ông kia cách ở xa, bộ dáng xem không rõ, nhưng loáng thoáng có thể phỏng đoán tuổi tác không nhỏ.

Tần Xuyên giải thích: “Đó ba của Văn Yến.”

“Đưa cậu ấy về nhà sao?”

“Ông ta hai năm trước muốn cho Yến ca về nhà, nhưng mà Yến ca không vui.”

Nữ sinh chung quanh cũng không rõ sự tình trong nhà Văn Yến, chỉ biết cậu là công tử của tập đoàn Văn thị, trong nhà có tiền, nhưng lại nghe nói cậu cùng người trong nhà quan hệ không tốt lắm.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Có nữ sinh tò mò hỏi.

“Mẹ của Yến ca, nơi này, có vấn đề.” Tần Xuyên chỉ chỉ đầu óc chính mình, đối Ôn Niệm Niệm nói: “Đây cũng không phải bí mật, mọi người đều biết.”

“Nghe nói lão ba cậu ấy mấy năm trước đem về một chim tu hú chiếm tổ sinh tử*,cùng tuổi với cậu ấy, hiện tại sống ở Văn gia. Người đó đến, Yến ca rời cái nhà kia, ở bên ngoài, sống chết không chịu trở về.”

(P/s : chim tu hú cướp tổ sinh tử, khi đến mùa ,chim tu hú mẹ sẽ đẻ trứng vào tổ các con chim khác để chúng ấp trứng.Chim tu hú con nở ra sẽ tìm giết hết những con chim non và trứng trong tổ để độc chiếm thức ăn do chim mẹ khác mang về .Khi lớn lên,đủ lông đủ cánh,tu hú con sẽ bay đi mà không quan tâm gì. Đại khái câu này thường để nói kẻ vô ơn hoặc kẻ cướp những thứ thuộc về người khác.)

“Đây không phải tu hú chiếm tổ sao.” Có nữ sinh tức giận,bất bình mà nói: “Dựa vào cái gì mà con tu hú đó ở nhà, Yến ca dọn ra sống ở ngoài.”

“Không phải nói bệnh tâm thần khả năng có di truyền sao, ba cậu ấy…khả năng từ bỏ Yến ca.” Tần Xuyên ăn một miếng thịt ba chỉ, lắc đầu nói: “Có việc gì lên quan đến gia đình, thân tình hay gì đó đều gác sang bên.”

“Ông ta hiện tại tới tìm Yến ca làm gì?”

“Người được mang về đó cũng tính là thân sinh, tóm lại danh không chính ngôn không thuận, lão nhân trong nhà vẫn cưng Yến ca nhiều hơn một chút.”

Tần Xuyên tiếp tục nói: “Mấy năm nay, ba Văn Yến không ngừng tới tìm cậu ấy, hy vọng dọn về, nhưng mà tính tình Yến ca, các người cũng biết…”

Mấy nữ sinh rất bênh vực kẻ yếu,Ôn Niệm Niệm chưa nói gì, có lẽ người khác sẽ hâm mộ bọn họ có một gia đình như vậy, nhưng chỉ có cô hiểu,một gia đình như thế,kỳ thật rất nhiều thời điểm, thân tình mất đi đều vì lợi ích.

Cô ngẩng đầu,nhìn về phía Văn Yến,Văn Yến dựa bên cạnh xe cùng ba nói chuyện, nhìn biểu tình kia là hận sắt không thành thép,tương đối xúc động cùng phẫn nộ.

Mắt Văn Yến cười, tận dưới đáy phiếm lương bạc.