Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Không đợi Diệp Oản Oản lên tiếng, Tư Dạ Hàn lại lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn kia có màu xám xịt, không có gì hiếm lạ, trông có vẻ có từ lâu lắm rồi, trên nhẫn có khắc hoa văn kì lạ mà cô không thể hiểu.

Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, không biết nghĩ đến cái gì, anh chỉ chăm chú nhìn nó mà không lên tiếng.

Diệp Oản Oản lẳng lặng đứng cạnh bàn đọc sách, không biết anh muốn làm thứ gì.

Kiếp trước anh chưa từng lấy ra những món đồ này.

Kiếp trước, hình như Tư Dạ Hàn có một lần muốn đưa cô lên gác mái, nhưng khi đó Trầm Mộng Kỳ lại nghe từ đâu rằng trên gác có rất nhiều dụng cụ tra tấn đáng sợ, là nơi Tư Dạ Hàn tra tấn người khác, cho nên cô vô cùng sợ gác mái, chưa bao giờ dám lên.

Lần đó Tư Dạ Hàn muốn đưa cô đi, kết quả có thể nghĩ, đương nhiên không thành, cô còn làm loạn lên, nghĩ rằng Tư Dạ Hàn muốn tra tấn mình...

Hóa ra ở đây không có bất kì thứ gì đáng sợ cả.

Kiếp trước, Tư Dạ Hàn cũng muốn đưa những đồ vật ở đây cho cô sao?

Tư Dạ Hàn ngẩng đầu, đôi mắt còn âm u hơn bóng tối bên ngoài cửa sổ nhìn về phía cô: "Hiện tại em không khống chế được thế lực đằng sau chiếc nhẫn này, nhớ kĩ, khi nào em có đủ thực lực mới có thể tiếp nhận nó, trong khoảng thời gian này, anh sẽ dùng hết khả năng dạy em một vài thứ..."

Nói xong, Tư Dạ Hàn nắm lấy tay cô, đặt chiếc nhẫn ấy vào lòng bàn tay.

Bất luận là kiếp trước hay kiếp nay, Tư Dạ Hàn chưa bao giờ nói dài như bây giờ.

Diệp Oản Oản càng nghe càng cảm thấy không đúng.

Những lời này rất giống giao phó hậu sự...

Là bởi vì có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên giao những thứ đó cho cô để đề phòng ư?

Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm nửa miếng ngọc bội và nhẫn trong tay, cảm thấy lòng bàn tay mình vô cùng nóng bỏng, trái tim bổng nhiên nổi lên một trận khó chịu.

"Giữ kĩ." Tư Dạ Hàn dặn dò, sắc mặt tình tĩnh không gợn sóng, tựa như chỉ đang nói một câu chuyện bình thường mà thôi.

Diệp Oản Oản nắm tay, sau đó lại chậm rãi mở ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Tư Dạ Hàn ở đối diện, ánh mắt lạnh lùng: "Em không cần."

Thấy cô cự tuyệt, đỉnh chân mày Tư Dạ Hàn hơi nhíu lại, sắc mặt cũng hơi lạnh xuống.

Diệp Oản Oản thả hai thứ kia lên bàn, không có biểu cảm, đáp: "Anh thu lại đi, em không cần những thứ này."

Không muốn nhận đồ của anh sao...

Sắc mặt Tư Dạ Hàn trầm xuống, ánh mắt cũng hơi ảm đạm.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng bị tầng mây che khuất, trên gác mái, khí lạnh trong đêm ngưng kết thành sương.

Sống lưng Tư Dạ Hàn cứng ngắt, nhìn mảnh ngọc và chiếc nhẫn bị Diệp Oản Oản trả lại nằm lẻ loi trên bàn...

Diệp Oản Oản chống một tay lên mặt bàn, bỗng nhiên cúi người, hôn nhẹ vào đôi môi mỏng đang căng chặt của anh.

"Em không cần những thứ này, em... chỉ cần anh..."

Đồng tử của Tư Dạ Hàn chợt co rút, đáy mắt nhấc lên một trận sóng ngầm, anh ngẩn người, dường như không ngờ Diệp Oản Oản sẽ phản ứng như thế.

Ánh mắt Diệp Oản Oản nghiêm túc đến dị thường, chậm rãi nói từng chữ: "Em chỉ cần anh, sống thật tốt!"

_____________

[Tiểu trường kịch]

Diệp Oản Oản: Những thứ đó là cái gì?

Tư Dạ Hàn: Đó là giang sơn trẫm tặng cho nàng!

Diệp Oản Oản: Ồ, anh lấy đi, em không cần giang sơn, chỉ cần mĩ nhân.