Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sau tiếng rống giận là một mảnh yên tĩnh.

Vẻ mặt si mê của Diệp Oản Oản như thủy triều rút đi, khôi phục trạng thái lạnh lùng.

Diệp Oản Oản sửa sang lại quần áo, ung dung thong thả đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm chật vật trong đám cỏ, trên mặt thiếu niên còn sót lại sự tức giận và sợ hãi: "Tư Hạ thiếu gia, không giả bộ được nữa rồi?"

Thiếu niên ngẩng đầu, khó tin nhìn cô.

Diệp Oản Oản cười một tiếng: "Không cần bày ra bộ mặt đó, có thể chịu được khuôn mặt này của tôi tới mức đó, cậu đã rất lợi hại rồi."

Nói tới đây, Diệp Oản Oản dừng một chút, nụ cười trên mặt hóa thành ác liệt: "Bất luận cậu có mục đích gì, cũng mặc kệ quan hệ của cậu và Tư Dạ Hàn, đừng kéo tôi vào trong, chị đây không rảnh để chơi đùa với cậu! Nghe rõ chưa?"

Diệp Oản Oản nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.

Trên người thiếu niên dính đầy cây cỏ đất sét, cổ áo còn bị bứt mấy nút áo, chính là tư thế bị dày vò.

Sau khi Diệp Oản Oản đi, một hồi lâu sau thiếu niên mới tỉnh hồn lại, siết chặt quả đấm chửi thề một tiếng.

Gió đêm thật lạnh, ánh trăng trên đầu phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thiếu niên không nhúc nhích, ngây ngốc ngồi ở đó.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi chôn đầu giữa gối, sống lưng khẽ run, hai tay bấu chặt trên bãi cỏ: "Cô mới không phải..."

Giọng của thiếu niên hơi run: "Cô mới không phải chị ấy... Chị ấy mới không phải là người xấu xí..."

Sau chốc lát yên lặng tĩnh mịch.

Thiếu niên như bị hút khô hết tất cả sự tức giận, vốn còn đang âm trầm, âm thanh thoáng cái trở nên vô cùng suy yếu: "Chị ấy mới không đối xử với tôi như vậy..."

Sáng hôm sau.

Diệp Oản Oản bị tiếng kinh hô của Giang Yên Nhiên đánh thức.

"A!"

Cô nhóc kia kinh hoàng thất thố xoay mình ngồi dậy, gò má đỏ ửng ảo não.

Xem bộ dạng chắc là đã tỉnh rượu, nhớ tới những việc hôm qua đã làm.

"Tỉnh rồi?" Diệp Oản Oản ngáp một cái.

Giang Yên Nhiên nhìn về phía cô, đã sắp khóc rồi, run run nói: "Oản Oản... Tớ... Tối hôm qua tớ..."

"Tối hôm qua cậu sao à?" Diệp Oản Oản vờ như không biết gì cả.

"Trời ơi!" Giang Yên Nhiên che mặt: "Hôm qua... Hôm qua tâm trạng tớ không tốt, nên uống một chút rượu... Sau đó đã gọi điện thoại cho cậu đúng không... Cậu kêu tớ đợi ở đó... Nhờ người sang đón tớ..."

"Đúng vậy? Sao thế?"

"Sau đó Sở Phong đến, muốn đưa tớ về trọ. Nhưng không biết vì sao Tống Tử Hàng tìm được tớ, quấn tớ không thả, còn nói tớ còn thích anh ta, nói tớ dùng Sở Phong để kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh ta... Anh ta còn đánh Sở Phong..."

"Sau đó thì sao?"

Mặt của Giang Yên Nhiên đỏ hơn: "Sau đó tớ quá tức giận, vì phản bác lời của Tống Tử Hàng cho nên đã đứng trước mặt anh ta hôn Sở Phong! Về... Về sau tớ sẽ không uống rượu nữa..."

"Thật ra tớ cảm thấy cậu có thể uống nhiều một chút..."

Giang Yên Nhiên không biết có nghe Diệp Oản Oản nói thầm hay không, tan vỡ nói: "Tớ vốn không chắc chắn tình cảm mình dành cho Sở Phong, sao có thể làm ra việc khiến cậu ấy hiểu lầm như vậy! Bết bát hơn là, hôm qua tớ còn nói từ hôm nay cậu ấy là bạn trai tớ!"

Ồ, tiến triển còn thuận lợi hơn cô tưởng tượng!

Diệp Oản Oản cười nói: "Tiểu tử kia thật may mắn, tớ cũng ghen tị với cậu ta rồi!"

Không chỉ có sự trợ công của cô, ông trời cũng đang giúp Sở Phong!

Giang Yên Nhiên bất đắc dĩ nói: "Oản Oản, cậu đừng giỡn nữa, mau giúp tớ nghĩ cách đi, tớ nên làm gì bây giờ?"

Diệp Oản Oản không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Rất đơn giản, nói cho cậu ta biết, cậu uống nhiều rồi, những việc hôm qua đều không tính."

Ánh mắt Giang Yên Nhiên nhất thời sáng lên: "Thật sự có thể chứ?"

Diệp Oản Oản gật đầu: "Dĩ nhiên có thể, cùng lắm là ngày nào đó ở hồ nước của Thanh Hòa có thêm một thi thể nam mà thôi!"

Giang Yên Nhiên: "..."

"Ha..." Diệp Oản Oản khẽ cười: "Đùa với cậu thôi, nếu cậu ghét cậu ta thì thừa dịp còn sớm nói rõ thì tốt nhất!"

Giang Yên Nhiên lập tức trả lời: "Tớ không ghét cậu ấy..." Thậm chí...

Diệp Oản Oản cũng hiểu tâm trạng hiện giờ của Giang Yên Nhiên, dù sao vẫn là một cô bé mười mấy tuổi, cùng một lúc gặp nhiều chuyện như vậy, hỗn loạn lo lắng cũng là khó tránh khỏi.

Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên, đi tới cửa sổ kéo rèm cửa, nói với Giang Yên Nhiên: "Yên Nhiên, cậu qua đây, nhìn cái này rồi quyết định."