81. Vào tù

Nếu muốn truy cứu, Lữ Trọng phạm tội nghiêm trọng hơn Đào Sách, vậy còn lưu tình? Nếu Tiêu Quan không chấp thuận Đào Thận thỉnh cầu thì cũng quá bất công.

"Đã Võ an hầu cũng cảm thấy Đào Sách có chỗ kỳ quặc, trẫm chuẩn thỉnh cầu của khanh." Tiêu Quan trầm ngâm nói.

Chiêu vương phi là người bị hại, hận không thể xử quyết Lữ Trọng ngay lập tức, nghe Hoàng đế còn khoan dung Lữ Trọng thì không phục.

"Phụ hoàng, nhi thần có ý kiến." Chiêu vương phi quỳ rạp xuống đất, khóc thút thít nói, "Phụ hoàng tha hắn như vậy nhi thần còn mặt mũi nào để sống?"

Tiêu Quan nhìn xem Chiêu vương phi kinh hãi quá độ, hoa dung thất sắc thì không đành lòng. Nàng là con dâu Lệ quý phi, Tiêu Quan xưa nay khá hậu đãi với nàng. Lại thêm thị đã có thai, Hoàng đế càng ân sủng có thừa, không có việc gì cũng hay ban thưởng các loại kỳ trân dị bảo.

"Chiêu vương phi, con..." Tiêu Quan nói, " việc này con chịu ủy khuất, trẫm sẽ trả công đạo lại cho con. Trẫm không phải là muốn bỏ qua cho Lữ Trọng, chỉ là chuyện hôm nay quả thật kỳ quặc. Trẫm muốn tra rõ. Nếu Lữ Trọng không bị hãm hại, người đầu tiên trẫm giết chính là hắn!"

"Tông Nhi, Chiêu vương phi đang có mang, con mau đỡ nàng."

Chiêu vương phi còn muốn trình bày, Tiêu Tông đã kéo áo nàng, thấp giọng nói:

"Cậu nói chuyện này có ẩn tình, chúng ta điều tra xong hãy lại nói. Nàng yên tâm, vi phu nhất định làm chủ cho nàng."

Tiêu Tông đã mở miệng, Chiêu vương phi chỉ có thể nghe theo.

"Lữ Trọng và Đào Sách nếu thật có người ám hại, vậy không tầm thường, Đại Lý Tự, trẫm mệnh cho khanh trong vòng nửa tháng điều tra rõ ràng! Bây giờ giải Lữ Trọng vào tử lao đi." Tiêu Quan trịnh trọng nói.

Rất nhanh, mấy thị vệ khiêng Lữ Trọng đang đau đớn chết đi sống lại ra ngoài.

Đại Lý Tự khanh chắp tay, bất đắc dĩ nói:

"Bệ hạ, nếu đây quả thật có người dàn mưu, vậy tâm tư hắn rất đáng sợ, thần tài trí nông cạn, chỉ nửa tháng khó mà tra ra chân tướng, mong bệ hạ có thể phái người tương trợ vi thần ạ."

"Lẽ nào Đại Lý Tự chỉ để bài trí? Triều đình nuôi dưỡng quan viên đều là phế vật hết ư?"

Cố Vân Cảnh thấy thế, ôn nhu nói:

"Phụ hoàng đừng tức giận, nhi thần nguyện ý tương trợ Đại Lý Tự khanh tra án này."

Tiêu Quan càng ngày càng vừa ý Cố Vân Cảnh, nói:

"Phò mã tài trí vô song, có con tương trợ, trẫm tin tưởng vụ án sẽ nhanh chóng có manh mối."

Thọ yến tan rã trong không vui... Cố Vân Cảnh đi ra Vương Phủ, Lữ Lâm rất mau đuổi theo.

"Phò mã, lần này đa tạ cậu trượng nghĩa tương trợ, lão phu vô cùng cảm kích."

Lữ Lâm chắp tay nói. Hắn là người rõ ràng, mặc dù hai bên có khúc mắc, nhưng chuyện hôm nay phò mã xác thực có ân tình.

Cố Vân Cảnh cười nhạt, hoàn lễ nói:

"Quốc công gia quá lời."

Đoạn, Lữ Lâm nói:

"Phò mã thấy án Đào Sách thế nào?"

"A?" Cố Vân Cảnh hiếu kỳ, "Quốc công gia không phải nên quan tâm Lữ công tử sao, thế nào lại hỏi Đào Sách?"

Hắn sợ ta tra ra việc Lữ Trọng hãm hại Đào Sách đây mà, Cố Vân Cảnh nghĩ.

"Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi."

Lữ Lâm tránh đi ánh mắt Cố Vân Cảnh. Hắn chỉ là dò ý; mà không tìm được gì, đành phải thôi... Nói nhiều ngược lại khiến Cố Vân Cảnh hoài nghi.

Cố Vân Cảnh cười nhạt và nhẹ nhàng gật đầu. Hai người song song mà đi nhưng mang tâm sự riêng. Đến chỗ rẽ, mỗi người đi một ngả, ngồi kiệu hồi phủ.

....

Tử lao Đại Lý Tự. Đào Sách chán đời được nghênh đón bạn. Khi ngục tốt giải Lữ Trọng vào, Đào Sách kinh ngạc há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống.

"Lữ Trọng?" Đào Sách nhìn chằm chằm và hỏi.

Lữ Trọng xoay người sang chỗ khác, đối mặt với bức tường lạnh lẽo - cao ngạo như hắn bây giờ biến thành tù nhân, không có tâm tình nói chuyện với Đào Sách, cũng không muốn tiếp nhận Đào Sách châm chọc. Đương nhiên Đào Sách sẽ không buông tha. Hắn nằm mộng cũng muốn bóp chết Lữ Trọng mà... Tuy bóp không được nhưng châm chọc không thể thiếu.

"Ha ha ha!" Đào Sách đập tay, ngửa mặt cười to, "Lữ Trọng ơi Lữ Trọng, ngươi cũng có hôm nay? Bình thường ngươi không phải rất hay sao? Hiện tại như thế cũng tới tử lao ngồi đây?"

"Xem ngươi như rùa con rụt đầu ta thật sự hả giận." Đào Sách cười ra nước mắt, "Vui quá, vui quá, bản công tử chưa bao giờ được vui như lúc này!"

"Ngươi nói đủ chưa?" Lữ Trọng nghiến răng nói, "Ngươi có gì đắc ý chứ? Không phải cũng là tù nhân?"

Đào Sách lau nước mắt, tiếp tục cười nói:

"Đương nhiên đắc ý a. Nhìn thấy hung thủ hại người sa lưới, sao không vui cho được? Ôi, rượu uống hết rồi, thật đáng tiếc, ta còn muốn ăn mừng."

"Ngươi nói ai là hung thủ?" Lữ Trọng chỉ mặt Đào Sách, " ngươi đừng ngậm máu phun người! Bằng không đợi ta ra ngoài- cho ngươi chịu đựng!"

"Ra ngoài?" Đào Sách buồn cười, "Lữ đại công tử bị cửa kẹp đầu ư? Ngươi đã gặp người đi ra được tử lao Đại Lý Tự rồi à? Chúng ta bây giờ là thịt trên thớt, chỉ cần bệ hạ ra lệnh, tùy thời biến thành thịt muối đấy!"

Lữ Trọng nghe đến thịt muối sau lưng không khỏi phát lạnh và rùng mình. Lòng hắn rối bời. Hắn sợ chết. Sợ nhất là chết. Hắn lạnh lùng nói:

"Ngươi nghĩ ta giống ngươi sao? Cha ta là Ninh quốc công, là thầy của bệ hạ, ông sẽ nghĩ cách cứu ta ra ngoài."

Đào Sách nhướn mày, khinh thường nói:

"Cha ngươi nếu thật sự có bản lĩnh đó, vì sao không đem ngươi ra ngoài bây giờ đi?

"Vì ta đắc tội Chiêu vương phi."

"Chiêu vương phi?" Đào Sách hả hê nói, "Cô ta quyền thế ngập trời, bình thường ai gặp cũng nịnh bợ. Ta rất hiếu kì, Lữ đại công tử như thế nào đắc tội Chiêu vương phi a?"

Lời đến miệng lại nuốt trở vào. Lữ Trọng không dám nói chuyện phi lễ Vương phi trước mặt kẻ địch.

"Đắc tội là đắc tội! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lữ Trọng bực dọc nói.

Đào Sách không có hảo ý cười: "Ngươi không phải mạo phạm cô ta chứ?"

Lữ Trọng bị chọc thủng, nhất thời trầm mặc.

"Ôi mẹ ơi! Ngươi thật sự mạo phạm Chiêu vương phi? Lữ Trọng ơi Lữ Trọng, ngươi thật có năng lực, ta bội phục ngươi!"

"Ta cũng không phải cố ý muốn mạo phạm cô ta, đều tại rượu có độc." Lữ Trọng giải thích, thần sắc chán ghét, "Nếu không tại rượu, ta cần gì ngồi ở đây?"

"Rượu? Rượu gì?" Đào Sách hỏi.

"Còn rượu gì, không phải giống rượu ngươi uống sao?" Lữ Trọng giận không kềm được, "Khốn nạn! Không biết ai dám hạ dược ông đây?"

"Ha ha ha, phong thủy luân chuyển!" Đào Sách hưng phấn nói.