Giọng nói dụ hoặc. Mi dài run run thổn thức. Sóng mắt lưu chuyển. Mặt ửng hồng. Một Tiêu Mộ Tuyết xinh đẹp động lòng người hoàn toàn khác biệt công chúa cành vàng lá ngọc Tiêu Mộ Tuyết.
Cố Vân Cảnh trân trân nhìn Tiêu Mộ Tuyết. Cảm giác khác thường trong lòng dâng lên như thủy triều - sóng sau cao hơn sóng trước.
"Vân... Vân Cảnh..." Tiêu Mộ Tuyết nỉ non. Và sau đó là phò mã rung động kịch liệt. Từ khi quen biết cho đến nay, Tiêu Mộ Tuyết chưa bao giờ gọi tên nàng! Bây giờ chẳng những kêu mà còn dùng giọng điệu ám muội như thế này.
Phò mã động lòng, chậm rãi đi đến bên giường, ôn nhu nói:
"Điện hạ, ta ở đây, ta ở đây."
"Vân Cảnh... Vân Cảnh..."
Tiêu Mộ Tuyết ngồi ở giường, vô thức dịch chuyển - muốn đến gần Cố Vân Cảnh hơn - cho đến khi chỉ còn cách phò mã trong gang tấc mới thôi.
"Điện hạ, ta ở đây."
Mặt, mũi - tương đối - kề sát công chúa, Cố Vân Cảnh cảm thấy nội tâm mình nhấc lên sóng gió. Với cảm giác nóng cháy bùng lên mãnh liệt - dữ dội hơn so với lần nàng trúng xuân tâm động. Nàng thực ra tâm tính trong sáng, tác phong quân tử, năng lực khống chế tâm tình rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết dần dần biểu lộ đau khổ, tư tưởng trong đầu nàng liền giao chiến. Và đang lúc do dự, Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng cầm tay nàng. Hai tay đan vào nhau; hơi thở ấm áp của công chúa lướt qua mặt phò mã – như lửa cháy đổ thêm dầu – hoàn toàn đốt sạch con tim Cố Vân Cảnh. Phò mã biết mình lần này đã đánh mất năng lực vốn có.
"Vân Cảnh... Ta... khó chịu..."
Sự quyến rũ lại vang lên, phò mã dĩ nhiên không để công chúa nói nữa – Cố Vân Cảnh khom người hôn Tiêu Mộ Tuyết.
Lưỡi Tiêu Mộ Tuyết mới đầu nhẹ nhàng làm cuộc dò xét, rồi tốc độ dần nhanh hơn, làm Cố Vân Cảnh ngâm ra tiếng, kéo theo cả người run lên và tận tình đáp lại Tiêu Mộ Tuyết. Hai bé lưỡi quấn lấy nhau, vờn lấy nhau, âu yếm ôm nhau, tất cả tình cảm bộc phát trong nháy mắt như lũ quét vỡ đê, phát triển dữ dội, không gì ngăn cản nổi...... Chỗ này đã được giản lược. (Độc giả) tự hành não bổ.
Cố Trung chờ ngoài cửa đã lâu, và bắt đầu lo lắng. Hắn phụng mệnh Cố Vân Cảnh theo dõi Lữ Trọng, và đã phát hiện một bí mật kinh người. Bí mật này liên quan đến rất nhiều cô nương trong sạch cho nên hắn mới cấp tốc trở về bẩm báo, để thế tử thương lượng ra sách lược vẹn toàn, nào biết Cố Vân Cảnh ở luôn trong phòng Tiêu Mộ Tuyết, một mực không ra.
"Thượng Quan tiền bối, sao thế tử lâu vậy, cháu có chuyện rất quan trọng cần bẩm báo."
"Chúng ta đi thôi, Vân Cảnh bây giờ bận lắm, chuyện lớn cỡ nào cũng không để ý đâu."
"Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc bắt được Lữ Trọng chứ?"
"Tiểu tử ngốc, về sau ngươi sẽ hiểu." Thượng Quan Lan nói, " thế tử các ngươi làm việc xưa nay giọt nước không lọt, nó đã có tính toán rồi, vội chi việc ở đây. Ta thấy ngươi chạy ngược chạy xuôi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi. Khi nào nó làm xong việc sẽ tới tìm ngươi."
Thượng Quan Lan nói xong, cất bước đi. Ông thở dài trong lòng, càng thêm lo lắng cho Cố Vân Cảnh. Ông cảm thấy Cố Vân Cảnh sắp sửa bại lộ thân phận tới nơi rồi; đồ đệ ông vốn đã hãm sâu trong bể tình, lần này thì chìm luôn rồi. Ai!
Trong hồng trướng, sau một phen mây mưa, Cố Vân Cảnh toàn thân ê ẩm và đầy mồ hôi. Nàng thể yếu, trải qua cuộc chiến càng yếu hơn. Tuy nhiên, dụ.c vọng phóng thích rồi đầu não trở nên thanh tỉnh. Nàng thở dài, bóp mi tâm. Bí mật giữ không được rồi... Cố Vân Cảnh suy xét xem lấy lí do gì thoái thác. Mà chuyện nên tới đã tới, tránh không khỏi, không bằng đối mặt? Muốn xử trí thế nào, tùy cho công chúa quyết định đi. Nghĩ kỹ xong, Cố Vân Cảnh nhẹ lòng không ít.
Sở dĩ Cố Vân Cảnh can đảm như vậy là bởi vì nàng còn át chủ bài - đó là Tiêu Trạm. Tiêu Trạm bây giờ không được lòng hoàng đế, bằng vào sức hắn hoàn toàn không đủ để chống lại Chiêu Vương. Tiêu Trạm muốn quân lâm thiên hạ, nhất định không thể thiếu nàng trợ giúp. Tiêu Mộ Tuyết với Tiêu Trạm huynh muội tình thâm, Cố Vân Cảnh cảm thấy công chúa điện hạ ít nhiều sẽ mắt nhắm mắt mở, muốn hỏi tội cũng phải đợi đến Tiêu Trạm thuận lợi đăng cơ.
Công chúa gối lên tay phò mã ngủ say, mặt tái nhợt có vẻ hồng hồng mê người. Phò mã tràn đầy yêu thương nhìn công chúa tuyệt sắc, vu.ốt ve đầu tóc rối bời của nàng, những sợi tóc đen nhánh luồng qua kẽ tay khiến phò mã không nhịn được phải ngửi. Cứ như thế được một lát, Tiêu Mộ Tuyết tỉnh, mắt nhập nhèm mở ra, nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng đang nhìn mình. Công chúa cảm nhận lại cái giường lộn xộn, rồi nhẹ nhàng vén chăn nhìn mình không mảnh vải, nàng có một chút hết hồn, song khi nhìn thấy thủ cung sa vẫn còn nàng ngược lại kinh ngạc. Nghĩ lại cuộc mây mưa đêm qua, có lẽ phò mã không làm bước cuối cùng, nàng nghĩ.
"Phò mã." Công chúa rũ mắt, dịu dàng gọi. Tiêu Mộ Tuyết không cầu xa vời, chỉ cần có thể ôm Cố Vân Cảnh nàng đã hạnh phúc. Từ khi xuyên qua cho đến nay, chuyện vui sướng nhất chỉ có như thế. Trời đất bao la, chỉ nguyện chắp tay người đến già.
"Điện hạ." Cố Vân Cảnh ôm chặt Tiêu Mộ Tuyết, nghĩ: trước trời bão, cố gắng hưởng thụ ôn nhu hương đi.
Hai người đan tay vào nhau, lẳng lặng ôm một lúc. Sau đó, Cố Vân Cảnh buông tay, vẻ mặt từ vui sướng hóa thành ngưng trọng.
"Điện hạ, ta có một chuyện vô cùng quan trọng phải nói cho nàng. Nhưng trước khi nói, ta hi vọng nàng đáp ứng cho ta một điều kiện, được chứ?"
Tiêu Mộ Tuyết mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn thuận theo, "Phò mã nói đi, chỉ cần ngươi nói, ta đều đáp ứng."
Cố Vân Cảnh trầm giọng nói: "Vân Cảnh không cầu gì khác, chỉ mong điện hạ đừng oán trách ta." Nàng cúi đầu, "Nếu nàng trách ta, ta sẽ rất khó chịu."
Tiêu Mộ Tuyết vu.ốt ve gương mặt Cố Vân Cảnh, "Ừ, ta sẽ không trách ngươi."
"Công chúa điện hạ, thật xin lỗi, ta đã gạt nàng." Cố Vân Cảnh nhắm mắt lại, run rẩy nói, " ta không phải muốn gạt nàng- ta chưa từng muốn gạt nàng."
Nhìn Cố Vân Cảnh như vậy, Tiêu Mộ Tuyết nhận ra chuyện không tầm thường, hỏi:
"Phò mã không cần như thế, có chuyện gì hãy nói ra sẽ tốt hơn."
"Điện hạ, ta thật ra- ta là con gái." Cố Vân Cảnh bi thương, "Điện hạ phải tin tưởng ta, ta không phải cố ý muốn gạt nàng."
Khoảnh khắc nói ra bí mật, trọng trách nàng gánh vác bao lâu nay được tháo dỡ. Song, bên cạnh nhẹ nhàng là áy náy. Nàng tuy chưa từng nghĩ tới chuyện gạt Tiêu Mộ Tuyết nhưng suy cho cùng vẫn là dùng thân phận khác cưới công chúa, lại còn khiến công chúa yêu mình - Cố Vân Cảnh cảm giác mình như trọng phạm, chờ Tiêu Mộ Tuyết tuyên án, chờ đợi công chúa điện hạ quở trách và chất vấn.
Nhưng mà sự thật thường ngoài dự liệu. Khi Tiêu Mộ Tuyết biết được chân tướng, nàng lại cảm tưởng mình như đang trong mơ... Cố Vân Cảnh mảnh mai như thế, mặt trắng căng mịn như thế... nàng từng đoán vô số lần rằng phò mã tuy trông vậy nhưng không phải con gái đâu, đừng nhầm lẫn - đương nhiên nàng cũng chỉ dám nghĩ như thế - vậy mà chuyện giờ có nằm mơ nàng cũng không thể tưởng tượng được phò mã ôn nhuận như ngọc thật sự là con gái!?! Tiêu Mộ Tuyết kích động đến gần như thét lên, nàng run run vui mừng, chân tay luống cuống... Nói chung tâm tình nàng hiện tại không có ngôn từ nào để miêu tả.
"A!! Phò mã, ngươi thật sự là con gái? Thật ư thật ư?" Tiêu Mộ Tuyết chẳng những không có trách cứ mà ngược lại có vẻ kinh hỉ lạ kỳ.
"Điện hạ, là thật." Tiêu Mộ Tuyết biểu hiện quá khác thường, Cố Vân Cảnh kỳ quái, hỏi: "nhưng sao nàng... không giống ta tưởng tượng?"
Tiêu Mộ Tuyết chẳng quản giống hay không giống tưởng tượng, nàng đang bận vui sướng và kích động.
"Ngươi là con gái, thật tốt quá, thật tốt quá." Mặc dù Tiêu Mộ Tuyết yêu Cố Vân Cảnh bất kể giới tính, nhưng nếu là con gái thì càng tốt hơn.
Cố Vân Cảnh kinh ngạc nói:
"Điện hạ, nàng sao vậy? Ta không hiểu?" Người ta đã chuẩn bị bị vấn tội rồi mà...
"Phò mã nghĩ ta nên hỏi tội ngươi à?"
"Như vậy mới phù hợp chứ?"
"Phò mã xưa nay xem xét thời thế, tính toán thế cục rất chuẩn." Tiêu Mộ Tuyết cười, "Nhưng người ta cũng nói, trí giả nghĩ ngàn việc, ắt có một việc sai, phò mã lần này đoán sai rồi."
"Điện hạ, ta không hiểu ý nàng." Phò mã thông minh bây giờ bị Tiêu Mộ Tuyết làm hết thông minh rồi.
"Bởi vì phò mã đã tháo gỡ rất nhiều vấn đề cho ta, vậy nên lần này hãy để ta giải đáp cho phò mã. Sự thật là, ta yêu con gái."