168. Thành công
Tiêu Miễn chau mày: "Chẳng lẽ triều đình ngày nay đều bị Lệ quý phi với Tần Nhiếp nắm giữ?"
Rời đi hoàng thành đã lâu, Tiêu Miễn không thế nào rõ ràng thế lực mới phân bố trong triều được.
Cố Vân Cảnh nói: "Vâng, đúng thế. Mặc dù bây giờ An Vương điện hạ đang nắm quyền nhưng thực tế rất ít người phục tùng hắn, phần lớn là đứng ở phía Chiêu Vương."
Ích vương lại hỏi: "Không lý nào bọn họ không biết Tiêu Trạm làm người ra sao? Vì sao không đứng về phía hắn?"
"Vì lợi ích. Chiêu Vương là người thế nào, hoàng thúc cũng rõ ràng. Những người qua lại với hắn đơn giản là vì lợi ích dụ hoặc. Hoặc sắc đẹp. Hoặc tiền tài hay thứ gì đó tương tự. Dạng quan viên như vậy có thể sạch sẽ đi đâu? Trong khi đó An Vương điện hạ lại muốn cải cách, bắt buộc phải động đến những người này, cho nên bọn họ làm sao có thể ủng hộ?"
Tiêu Miễn vò mi tâm, hồi lâu chưa lên tiếng.
Cố Vân Cảnh chú ý nhìn Tiêu Miễn một lúc lâu, hỏi: "Tình hình đã như thế, hoàng thúc vẫn còn do dự?"
Kỳ thật Ích vương đã hơi dao động sau khi nghe Cố Vân Cảnh thổ lộ nhiều như vậy. Nhất là khi biết được một loạt hành vi hoang đường ấy, nhiệt huyết đã lạnh, hao mòn không ít nhiệt tình thề sống chết ủng hộ Tiêu Quan.
Cố Vân Cảnh thấy Ích vương cũng không phản đối, thầm nghĩ: Có hi vọng.
Ích vương suy nghĩ tới mấy ngày trước, lúc Hoàng hậu nói chuyện với hắn, ý tưởng cũng gần với Cố Vân Cảnh. Hắn cũng không phải là người không hiểu chuyện nặng nhẹ, đặc biệt là liên quan đến đại sự thiên thu giang sơn Tiêu Quốc. Sau khi suy nghĩ một hồi, Ích vương nói ra vấn đề hắn lo lắng nhất:
"Nếu là Tiêu Trạm đăng cơ, hắn sẽ đối đãi bệ hạ như thế nào?"
Dù Tiêu Quan có ngu ngốc ra sao thì cũng là anh trai ruột của hắn. Bất kể hai anh em là con thứ, mẹ có thân phận thấp lẫn từ nhỏ đã không được Tiên đế chào đón. Tiêu Miễn nhớ kỹ khi mình còn bé, thường thường bị Hoàng tử khác ức hiếp, luôn luôn là Tiêu Quan ở bên cạnh yên lặng bảo vệ hắn.
Tiêu Miễn khi đó sáu bảy tuổi, gầy yếu, là đối tượng để các Hoàng tử khác bắt nạt. Có một lần hắn sốt cao không lùi phải ăn cháo, Tiêu Quan bưng tới một chén cháo nóng nhưng rất không may là bị vây cánh Thái tử Tiêu Thiêm thấy được. Bởi vì Tiêu Thiêm ghen ghét Tiêu Quan có tài năng, lại rất xem thường hai anh em này cho nên hôm đó, hắn làm ra một hành vi rất ác, đó là quẳng chén cháo trong tay Tiêu Quan xuống đất rồi mệnh lệnh Tiêu Quan liếm sạch sẽ, thì Tiêu Miễn mới có cháo ăn. Lúc ấy, mấy Hoàng tử làm bạn với Thái tử còn ở bên cạnh hả hê phụ họa nói hay nói tốt.
Nhìn em trai sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, Tiêu Quan không do dự mà nằm rạp dưới đất liếm cháo sạch sẽ... Cảnh tượng đó đã đi qua mấy chục năm nhưng có đến chết, Ích vương sẽ không quên. Và mỗi lần nhớ tới, tình cảm của hắn đối với Tiêu Quan sẽ sâu thêm một phần.
Có câu: Núi không hai hổ, nước không hai vua. Ích vương không hi vọng nhìn thấy Tiêu Trạm giết hại vua cha.
Cố Vân Cảnh cười nhạt: "Hoàng thúc cảm thấy An Vương điện hạ sẽ không thiện đãi bệ hạ? An Vương điện hạ vô cùng có hiếu tâm, một mực rất kính trọng bệ hạ, dù là lúc trước bị đưa đến thiên lao, ngoại trừ không cam tâm ra, cũng không có quá nhiều oán hận bệ hạ. Bằng không, như thế nào lại mời chào danh y chữa bệnh cho bệ hạ? Vả lại, chúng ta đã thương nghị qua vấn đề này. An Vương sẽ phong bệ hạ làm Thái thượng hoàng sau khi đăng cơ thành công. Tất cả tôn quý vẫn còn đó, chỉ là không có thực quyền mà thôi. Nhìn chung, bệ hạ không có thực quyền ngược lại là chuyện tốt, chí ít trung lương đại thần sẽ không bị hãm hại ; chí ít lê dân bá tánh sẽ không phải bởi vì bất kỳ hành vi bừa bãi nào của ông mà cuộc sống không dễ chịu."
Thực tế là hai người Tiêu Trạm Phò mã còn chưa thảo luận đến vấn đề này, nhưng mà Cố Vân Cảnh sẽ trả lời trước.
"Hoàng thúc còn có gì lo lắng? Hãy nói đi. Ta và An Vương điện hạ sẽ giải trừ tất cả những lo lắng đó của ngài cho đến khi ngài hài lòng mới thôi."
Tiêu Miễn thở dài: "Phò mã đều đã nói hết, ta còn có gì dễ nói? Vậy, cứ dựa theo kế hoạch của các ngươi tiến hành đi."
Cố Vân Cảnh đứng dậy chắp tay, cúi chào thật sâu cảm ơn: "Đa tạ hoàng thúc, ta xin thay mặt cho An Vương điện hạ, thay mặt cho ngàn vạn con dân Tiêu Quốc cảm ơn ngài."
Ích vương chịu nhượng bộ là có nghĩa chính biến lần này sẽ ít đi người đổ máu hy sinh.
Tiêu Miễn cũng đứng dậy, vội vàng khoát tay: "Phò mã không cần đa lễ, bản vương không đảm đương nổi ngươi cúi đầu. Lòng dạ lẫn mưu lược ngươi hơn ta nhiều lắm. Bản vương chỉ lo tình huynh đệ mà đặt giang sơn xã tắc sang một bên. Hôm nay nghe được phò mã chi ngôn quả thực để cho ta xấu hổ. Nếu nói cảm ơn thì cũng phải là bản vương cảm ơn ngươi mới đúng. Vì ngươi kịp thời cảnh tỉnh ta. Ở Ích Châu vốn đã nghe thấy rất nhiều sự tích và truyền thuyết liên quan tới ngươi, ta lúc ấy còn không tin, hiện tại ta mới hiểu những truyền thuyết kia không phải giả. Nhất là có một câu ta cảm thấy rất thật."
Cố Vân Cảnh hỏi: "Là gì thế?"
Tiêu Miễn cười: "Có lấy chồng thì lấy Cố Vân Cảnh."
"..." Cố Vân Cảnh im bặt. Nàng vốn cho rằng dân gian sẽ tán thưởng nàng tài trí song toàn, tính tình ôn nhã, ai ngờ từ Ích vương nghe được câu ngay thẳng mà trần trụi này. Thế là mặt người ta phiếm hồng. Người ta còn ngượng ngùng cười...
Gặp thiếu niên thẹn thùng, Ích vương vuốt râu cười ha ha: "Có gì thẹn chứ? Các cô gái ngưỡng mộ ngươi không phải tốt sao? Nếu đổi lại là bọn họ ngưỡng mộ bản vương, bản vương sẽ..."
"Sẽ như thế nào?"
"Cưới về hết, nạp đầy vương phủ."
"Ngài...?" Cố Vân Cảnh lại sững sờ, cũng không biết nói tiếp làm sao. Nàng nhớ rõ ràng là vị Ích vương gia cực kỳ si tình, chỉ yêu Ích vương phi mà thôi.
Ích Vương phi thể hàn, không sinh dưỡng được, nhưng qua mấy thập niên, Ích vương vẫn không có dự định nạp thiếp, cho nên Cố Vân Cảnh bối rối vì sao Ích vương lại nói như thế.
Tiêu Miễn thấy Cố Vân Cảnh không hiểu gì, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai: "Bản vương nói đùa thôi. Thân làm trai phải toàn tâm toàn ý mới tốt. Nói nhiều chủ đề nặng nề như vậy, cũng nên nói đùa cho dịu không khí đó mà."
Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng cười, thanh âm ôn hòa mà cung kính: "Hoàng thúc nói rất đúng."
Phò mã bỗng lại nhớ ra cái gì đó, nói: "Hoàng thúc có thể đồng ý với ta một sự kiện được không?"
Tiêu Miễn bây giờ đối với Cố Vân Cảnh có hảo cảm rất nhiều, gật đầu nói: "Cứ nói đừng ngại."
"Hoàng thúc có thể không để lộ hôm nay chúng ta thảo luận không? Ngài vẫn cứ biểu hiện không ủng hộ bất kỳ Hoàng tử nào?"
Tiêu Miễn suy nghĩ một hồi, hỏi: "Ngươi muốn Tiêu Tông lơi lỏng đề phòng?"
"Vâng. Bằng không bọn họ sẽ không lòi hết đuôi, lại không dễ bắt. An Vương điện hạ mới đăng cơ, nếu gọn gàng dứt khoát định tội phe đảng Tiêu Tông lại dễ dẫn tới ngôn luận. Cho nên chỉ có thể chờ lúc hồ ly hiện nguyên hình mới danh chính ngôn thuận giết được bọn họ."
Tiêu Miễn: "Ừ. Tiêu Trạm có người tài như ngươi thật sự là may mắn cho hắn. Ta hiện tại bội phục nhất là Hoàng hậu nương nương quả thật có ánh mắt. Không chỉ có được thừa long khoái tế, còn để con trai mình ngồi vững ngai vàng."
Cố Vân Cảnh trầm tư một hồi, lắc đầu nói: "Cũng không phải. Hoàng hậu nương nương chỉ có công làm mối mà thôi. Ta cảm thấy chủ yếu là công chúa có ánh mắt tốt, nàng chọn ta."
Tiêu Miễn hài lòng cười: "Người không quên khen vợ là người tốt."
Nghe được câu này, Cố Vân Cảnh lúng túng một hồi, sau đó cũng cười.
Gió thu truyền bá tiếng cười hai người đến rất xa xa.
......
Hoàng hậu cũng không biết Ích vương khen ngợi mình. Giờ phút này bà đang không thể tập trung, đi qua đi lại trong Chính Dương Cung.
Từ khi biết được thân phận của Cố Vân Cảnh, Hoàng hậu nương nương luôn luôn không có an tâm. Trước mặt người khác bà có thể thu liễm bất an này vào, nhưng hiện tại không có ai, bất an bị phóng đại ra cực hạn ngay.
Cung nữ Lạc Mai thấy thế, hỏi: "Nương nương có gì phiền lòng ạ?"
Lạc Mai là tâm phúc của bà, làm bạn với bà đã nhiều năm, nếu có lời gì bà đều sẽ nói cho nàng, mà bây giờ thì không được. Mặc dù Hoàng hậu biết Lạc Mai có thể sẽ không làm lộ ra ngoài nhưng vấn đề dù sao cũng có hại đến Hoàng gia uy nghiêm.
"Bổn hậu lo lắng Phò mã bệnh tình." Hoàng hậu dặn dò, "Lạc Mai, ngươi cho người chuẩn bị kiệu, hiện tại đi Trấn Viễn Hầu Phủ một chuyến."
Cỗ kiệu một đường đi về phía tây, rất nhanh tới Trấn Viễn Hầu Phủ. Sau khi vào cửa, Hoàng hậu dứt khoát miễn lễ đám người quỳ lạy, để một hạ nhân Hầu phủ dẫn bà đi đến phòng Cố Vân Cảnh.
Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết đang thương nghị trong phòng, nghe có người đến thông báo Hoàng hậu tới, nàng cuống quít cùng Công chúa rời khỏi phòng riêng, đi ra đại sảnh.
Nhưng mà còn chưa bước ra tới cửa đã chạm mặt Hoàng hậu.
Hoàng hậu tưởng rằng Cố Vân Cảnh vẫn còn trọng thương, bây giờ thấy nàng không sứt mẻ gì rất là chấn kinh: "Vậy mà ngươi đã lành? Là thái y nào chữa trị? Mau đưa hắn vào cung nhìn bệ hạ xem."
Hoàng hậu đặc biệt chú ý vấn đề này là bởi vì bà cảm thấy người có thể cứu Cố Vân Cảnh nhất định là bậc thầy trong ngành y, nói không chừng bậc thầy này cũng có thể cứu bệ hạ.
Mặc dù Tiêu Quan đối xử với bà không tốt nhưng bà vẫn toàn tâm toàn ý làm một người vợ hiền. Vốn ban đầu, Hoàng hậu cũng không hy vọng chưởng quản lục cung để rồi hãm sâu trong tranh đấu, mà là hy vọng cùng Tiêu Quan sinh sống như một cặp vợ chồng bình thường, sống một cuộc sống hạnh phúc thoải mái dễ chịu. Chỉ tiếc là vấn đề này có lẽ vĩnh viễn không có đáp án viên mãn. Bởi vì bà và Tiêu Quan không phải người bình thường, mà là người đứng đầu một nước.
Cố Vân Cảnh mím môi nói: "Mẫu hậu, ngài biết hậu quả một khi bệ hạ tỉnh lại sao? Đó là chúng ta đều sẽ sống không được tốt. Toàn bộ tính toán của An Vương điện hạ cũng đều sẽ phí công nhọc sức."
Tiêu Mộ Tuyết nói: "Mẫu hậu, Vân Cảnh nói có lý."
Nếu Tiêu Quan bây giờ tỉnh lại, biết Tiêu Trạm chuẩn bị làm hoàng đế thì có lẽ phải chẻ An Vương thành nhân côn, còn một đám bày mưu hiến kế nếu không chết thì cũng ngục tù chung thân.
Hoàng hậu cụp mắt: "Nhưng cũng không thể không cứu... Chuyện này chờ Trạm Nhi lên ngôi lại bàn."
Hôm nay bà đến Trấn Viễn Hầu Phủ vốn là muốn thăm viếng Cố Vân Cảnh với Tiêu Mộ Tuyết. Bây giờ Phò mã đã khôi phục, Hoàng hậu cảm thấy rất cần phải trò chuyện thêm chút. Mà trò chuyện cái gì? Dĩ nhiên là nói về cái thân phận kinh thế hãi tục kia. Hoàng hậu đích thật là suy nghĩ như vậy, nhưng lúc hành động lại phát hiện có vẻ khó khăn. Bà cho rằng Tiêu Mộ Tuyết không biết sự thật cho nên mâu thuẫn quay đầu nhìn con gái... Rốt cuộc có nên để Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh là nữ hay không?