104. Chứng cứ

Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh nhiều lần quấn quýt, thủ cung sa tự nhiên không còn. Nhưng vấn đề này thật khó trả lời. Nếu nàng nói thủ cung sa không còn thì có nghĩa là Phò Mã không tật, mâu thuẫn với lúc trước. Nếu nàng nói còn, Hoàng Hậu chắc chắn để Tuần Thái Y trị liệu, một khi bắt mạch Phò Mã sẽ bại lộ. Liên tưởng đến ác mộng hôm đó, lòng bàn tay Tiêu Mộ Tuyết lạnh lẽo. Bất kể thế nào tuyệt đối không thể để người khác phát hiện thân phận Phò Mã.

Tiêu Mộ Tuyết mím môi, từ từ nói:

"Hồi mẫu hậu, đã không còn."

Hoàng Hậu sững sờ, kinh hỉ nói:

"Vậy Phò Mã hẳn không có gì... Xem ra hai đứa đã hoàn lễ Chu Công."

Tiêu Mộ Tuyết đỏ mặt: "Dạ. Phò Mã không phải là không thể, mà là trước đó thể cốt yếu quá nên không tiện. Thượng Quan tiền bối điều dưỡng hắn cũng dần khôi phục."

"Cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ!" Hoàng Hậu kéo tay Tiêu Mộ Tuyết, cười nói, "Như thế, tâm nguyện của bản cung cuối cùng đã xong. Tuyết Nhi, con với Phò Mã phải tranh thủ tạo người a."

Sinh con... nguyện vọng này e là cả đời cũng không thực hiện được. Tiêu Mộ Tuyết buồn bã thở dài trong lòng. Hồi lâu đã không gặp Hoàng Hậu, nàng không gấp về Hầu Phủ, ở trong cung nói trời nói đất với Hoàng Hậu cho đến khi trăng lên giữa trời và ăn tối xong mới hồi phủ.

Tiêu Mộ Tuyết trở lại phủ, gặp được một người khiến nàng lúng túng, là Hàn Tuấn. Hàn Tuấn đi theo Tưởng Sĩ Đường đến báo cáo cho Cố Vân Cảnh, đương nhiên hắn còn có mục đích là tới thăm Công Chúa.

Hàn Tuấn thấy Tiêu Mộ Tuyết chậm rãi đi tới, thần sắc kích động, nhưng nàng đã làm vợ người, Hàn Tuấn đương nhiên không thể hỏi han ân cần như trước. Hắn bóp nắm đấm, kiềm chế kích động. Hắn và Tưởng Sĩ Đường hành lễ với Tiêu Mộ Tuyết, xong tâm sự nặng nề đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn Tiêu Mộ Tuyết.

Tưởng Sĩ Đường là người dẫn quân đi bắt Hàn Tuấn và Công Chúa, bởi vậy hắn biết quá khứ giữa hai người. Tưởng Sĩ Đường vốn không nguyện mang Hàn Tuấn đến Hầu Phủ, nhưng không chống được hắn nhiều lần khẩn cầu, cuối cùng vẫn là mềm lòng.

Cố Vân Cảnh phá vỡ không khí lúng túng, cười nói:

"Tuyết Nhi, Hàn Tuấn quan tâm thương thế nàng, đến thăm nàng."

Tiêu Mộ Tuyết đối Hàn Tuấn cười đáp lại, biểu lộ nhiều ít có mất tự nhiên. Tuy nói nàng với Hàn Tuấn không có gì, nhưng nguyên chủ có tình cảm sâu nặng với thư sinh này.

Cố Vân Cảnh cảm kích nói: "Lúc trước chúng ta gặp chuyện, nhờ có ngươi liều chết cứu giúp, ân tình này ta một mực nhớ trong lòng. Hôm nay ngươi đến phủ, nhân cơ hội này ta phải cảm tạ ngươi một phen."

Hàn Tuấn thụ sủng nhược kinh: "Không dám nhận, Phò Mã nói quá lời."

Cố Vân Cảnh cười, "Nói quá lời? Làm sao nói quá lời? Ngươi có ân cứu mạng ta."

Hàn Tuấn mặc dù không đỡ kiếm nhưng hắn liều chết đánh với sát thủ, kéo dài thời gian cho Vũ Lâm Quân kịp thời đến.

Cố Vân Cảnh cười nói hóa giải không khí lúng túng.

Tưởng Sĩ Đường cung kính nói:

"Phò Mã, lần này ta tới quý phủ là vì có manh mối quan trọng cần báo cáo với ngài cùng Công Chúa."

Cố Vân Cảnh: "Tưởng đại nhân tra ra cái gì rồi?"

"Cũng không phải ta tra, là Hàn Tuấn." Tưởng Sĩ Đường nhìn thoáng qua Hàn Tuấn, có vẻ tán thưởng nói, "Hàn Tuấn vì tìm manh mối có thể nói là tận hết sức lực. Những thích khách kia uống độc diện mục hủy hoại, thân cũng mục nát, vốn là tra không được gì. Nhưng thật không ngờ lại tìm được một thứ rất bất ngờ."

Cố Vân Cảnh hăng hái: "Đó là gì? Ngài không ngại nói nghe một chút."

"Manh mối này là Hàn Tuấn điều tra được, " Tưởng Sĩ Đường nhìn Hàn Tuấn, "Ngươi tới nói cho Phò Mã nghe đi."

Hàn Tuấn gật đầu, chậm rãi nói:

"Vụ ám sát án có quan hệ mật thiết tới Ninh Quốc Công công tử - Lữ Trọng."

Kết quả xác thực đủ gây giật mình nhưng Công Chúa Phò Mã bình tĩnh quá đi? Như mặt hồ không gợn sóng vậy. Hai người khác thường làm cho Tưởng Sĩ Đường không nghĩ ra được, bối rối hỏi:

"Không kinh hãi à?"

Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng cười: "Không kinh hãi. Nằm trong dự kiến rồi."

Lúc này đến phiên Tưởng Sĩ Đường trợn mắt hốc mồm... Phò Mã đã liệu đến chân tướng?? Hắn biết Phò Mã túc trí đa mưu, nhưng thế này thì quá mức rồi! Tưởng Sĩ Đường biểu hiện như thật không thể nào hiểu được trí thông minh của Cố Vân Cảnh.

Nhìn qua Tưởng Sĩ Đường kinh ngạc quá độ mà còn chưa lấy lại tinh thần, Cố Vân Cảnh nói:

"Mặc dù đã doán được nhưng không đủ chứng cứ, ngài và Hàn Tuấn lúc này đã giúp ta rất lớn. Lữ Trọng lần này có ngàn miệng cũng không nói được gì; Lữ Lâm lần này cũng không giúp được Lữ Trọng."

Tưởng Sĩ Đường hừ lạnh: "Thật không ngờ Lữ Trọng lại là tiểu nhân ngoan độc, ngay cả Công Chúa Phò Mã cũng dám ám sát! Bệ hạ nếu biết khẳng định sẽ giận dữ! Kỳ này cha con Lữ gia khó thoát tội!"

Hoàng đế nổi giận là thật, bắt Lữ Trọng chịu tội cũng sẽ là thật, nhưng sẽ không bắt Lữ Lâm hỏi tội. Cố Vân Cảnh quay đầu nhìn Hàn Tuấn:

"Hàn Tuấn, ta rất muốn nghe ngươi thế nào điều tra ra? Ngươi tiếp tục nói đi."

"Được." Hàn Tuấn bắt đầu giảng thuật quá trình: "Thích khách uống độc tự sát, Vũ Lâm Quân lật khắp toàn thân bọn họ, từ đầu đến cuối đều không tìm ra được manh mối. Ta không cam tâm nên tiếp tục. Không chỉ tập trung ở thi thể mà là từ toàn bộ hiện trường."

"Trời xanh có mắt. Ta tìm được một bản sổ sách trong bụi cây tại đêm đen, trên đó ghi lại mua bán."

"Những người này là người trên giang hồ, chuyện hoạt động phi pháp – đó là một tổ chức sát thủ giết người, nhận thù lao." Hàn Tuấn vừa nói vừa đưa ra một bản sổ sách thật dày, "Mỗi vụ, ngày tháng, người thuê, đều viết rõ ràng. Ngoài ra còn có chữ ký của người thuê."

"Đây là chuyện nguy hiểm, chưa hẳn mỗi lần đều đắc thủ, vì sao còn phải mang sổ sách theo? Thứ quan trọng như vậy một khi bị mất, chẳng phải là đem ngọn nguồn đều cho thiên hạ xem?"

Hàn Tuấn: "Ta cũng không biết."

Cố Vân Cảnh tiếp nhận sổ sách, nghiêm túc lật xem, chăm chú nhìn từng chữ. Sổ này cũng rất đơn giản rõ ràng, mỗi một trang là một vụ. Rất lâu sau, nàng đóng sách lại, nói:

"Số trang không khớp. Tận ba mươi lăm trang bị mất. Xem ra, số trang mất đi hẳn là ghi Lữ Trọng."

Tưởng Sĩ Đường lại một lần bội phục Cố Vân Cảnh, có thể dễ dàng nhìn ra đầu mối từ cuốn sổ, có thể thấy sức quan sát của hắn cẩn thận đến làm cho người ta sợ.

Hàn Tuấn cũng là rung động. Hắn vì kiểm toán sổ này mà mất vài ngày, nhưng Phò Mã đã nhanh như vậy kết luận chính xác... Hắn âm thầm cảm thán Công Chúa thật đúng là ánh mắt độc đáo đã chọn lựa Cố Vân Cảnh làm hôn phu. Hắn nói:

"Phò Mã đoán rất chuẩn, số trang mất đi đúng là ghi lại giao dịch giữa Lữ Trọng và sát thủ."

Hàn Tuấn: "Ta nhìn thấy số trang mất đi cũng cảm thấy kỳ quái. Sau khi kết hợp với tình hình lúc đó, ta phân tích một phen. Lúc thích khách chạy trốn, Vũ Lâm Quân đuổi theo không bỏ. Rất có thể chúng biết mình đào vong không được nên muốn hủy đi sổ sách."

"Ám sát Công Chúa là tội lớn, Vũ Lâm Quân vì tra án nhất định sẽ lục soát rất kỹ. Chúng sợ thông tin những khách quan trọng bị phát hiện, bởi vậy khi sắp bị bắt, có người đã xé đi mất ba mươi lăm trang."

"Ta cẩn thận quan sát, phụ cận vài dặm đều không có vết tích của giấy. Như vậy số trang bị mất khẳng định còn tại trên người thích khách."

Hàn Tuấn cũng thông minh, mặc dù so với Cố Vân Cảnh thì kém, nhưng vẫn hơn người bình thường rất nhiều.

"Chỗ nào có thể giấu giấy, ngoại trừ trên người còn có một nơi dễ dàng khiến người ta coi nhẹ đó là miệng. Toàn thân hung thủ đã nát rữa, ngay cả nhóm nghiệm tử thi lúc kiểm tra đều ngậm miệng, mặt ghét bỏ, bởi vậy rất ít người đi kiểm tra miệng bọn hắn."

"Ta cũng chỉ muốn thử một lần, rốt cục tại một thích khách mò tới mảnh giấy, tuy chỉ còn một chút xíu, đại bộ phận đều bị nuốt vào bụng." Hồi tưởng lại quá trình tra án, Hàn Tuấn mười phần kí.ch thích, "Ta lấy kiếm mổ bụng, rốt cục tìm ra được số trang còn lại."

Khi Hàn Tuấn nói ra những lời này, Cố Vân Cảnh bội phục này thư sinh Hàn Tuấn văn thao vũ lược, lòng dạ khoáng đạt, vượt trội hơn hẳn những nghèo kiết hủ lậu thư sinh bình thường suốt ngày sẽ chỉ nói chi, hồ, giả, dã. Bây giờ xem ra Hàn Tuấn ngoại trừ những ưu điểm vốn có, thì còn một thiên phú đáng gờm là suy luận phân tích.

Phế Thái Tử Tiêu Trạm bây giờ khá là vắng vẻ, người người xưa kia nịnh bợ hắn cả đám đều chạy không còn hình bóng. Nếu không phải đi theo Tiêu Tông thì là đi lấy lòng Tiêu Dương. Chân chính chịu giúp Tiêu Trạm bán mạng lác đác không có mấy. Cố Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy kéo Hàn Tuấn vào đội ngũ Tiêu Trạm là lựa chọn không tệ. Đương nhiên đây là nói sau, trước mắt vẫn là vụ án này.

"Ác giả ác báo, trời cao đều giúp chúng ta." Cố Vân Cảnh híp mắt,"Chữ ký của Lữ Trọng là chứng cứ phi thường có lợi. Ngày mai là ngày thẩm án, chứng cứ này thật sự kịp thời. Lữ Trọng hẳn phải chết không nghi ngờ!"