Khổng Tự Bạch mím môi lắc đầu:


“Anh mới đến đây một lần nên không rõ lắm.”


Lúc này , một nhóm người đột nhiên chạy ra từ sâu trong làng chạy ra chiếc xe lúc nãy. ôn Lương thấy người đàn ông nói gì đó với người trong xe, cửa phó lái đột nhiên mở ra, một bóng người quen thuộc bước xuống, đi đến ghế sau mở cửa sau ra, nhất thời một đám người cung kính nhìn người trong xe, ngươi trong thôn xao động, tiến lên nâng



xuống từng bước.


Ôn Lương trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông được nhấc lên khỏi xe, ánh mắt cao quý lãnh đạm, lại mặc quần áo bình thường, điều này càng làm cho anh trở nên lười biếng.


Phó Ngự Phong khẽ gật đầu về phía người đàn ông, như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bên này, nhìn thoáng qua đã thấy ôn Lương và Khổng Tự Bạch đang ngồi dưới gốc cây hòe.


Ánh mắt của anh sắc bén hơn


một chút, khóe miệng hơi câu lên hai người nụ cười không cười, toàn thân cô nổi lên một tầng nổi da gà.


“Là Phó Ngự Phong! Anh ấy chưa trờ về Trung Quốc sao!”





Khổng Tự Bạch cau mày nói. Nhìn Phó Ngự Phong ánh mắt không tốt.


Ôn Lương cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu, gặp được Phó Ngự Phong ở đây là ngoài dự đoán của cô, đồng thời cơn


tức giận mà cô kìm nén được cũng bộc phát ra ngoài.


Người đàn ông chó này dám xuất hiện trước mặt cô!


Ôn Lương cố gắng kiềm chế không lao tới, hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi kẻo quần áo của Khổng Tự Bạch.


“Anh Tự Bạch, đi thôi!”


Không cần phải chấp nhặt với người không phẩm chất này.


ôn Lương nói thầm trong lòng.


Khổng Tự Bạch lại cố chấp không đi, nắm lấy tay ôn Lương, nói: “A Lương, em không thể cứ như vậy rời đi, em bán bức tranh cho anh ta là vì lòng hiếu thảo của anh ta, cho nên em còn nhường cơ hội quý giá nhất cho các họa sĩ. Anh ta đang trêu chọc em thế này, thật dối trá, thật là làm người ta tức chết! Anh muốn đến hỏi hắn một chút, vì sao lại làm như vậy! ”


Anh ta định chạy tới chất vấn Phó Ngự Phong.


ôn Lương nhanh chóng túm lấy anh ta và vội vàng nói:


“Anh Tự Bạch, đừng đi. Bức tranh đã được bán, vì vậy hiện tại nói nhiều hơn với anh ta cũng vô dụng. Em hy vọng điều này sẽ kết thúc ở đây, được không?”


Khổng Tự Bạch phẫn nộ :


“Nhưng anh ta sao có thể đối xử với em như vậy!”


Ôn Lương lắc đầu cười khổ:


“Không sao, em quen rồi.”


Khổng Tự Bạch sững sờ. Anh ta nhìn vẻ mặt lãnh đạm của ôn Lương khi nói những lời này,


ngoài sự chấn động trong lòng, trong lòng còn có một tia đau lòng mỏng manh lan tràn. Anh ta nắm lấy tay cô, không nhịn được nói:


” A Lương, em đã trải qua chuyện gì, có thể nói cho anh biết được không?”


Ôn Lương trầm giọng nói, vừa muốn rút tay ra khỏi tay Khổng Tự Bạch, nhưng truyền đến một tiếng cười nhạo:


“!! Ồ…Thực sự là một bức


tranh tình chàng ý thiếp! ôn tiểu thư không hổ là một họa sĩ, hơn


nữa đối tượng yêu thích cũng đẹp đến mức như vậy.”


Ôn Lương bị anh nói sắc mặt trắng bạch, vôi vàng rút tay ra khỏi tay Khổng Tự Bạch, không chút khách khí nói với Phó Ngự Phong:


“Tôi thì sao, không liên quan gì đến Phó tiên sinh. Phó tiên sinh hãy tự lo cho bản thân, đừng lần sau lại muốn gây sức ép cho người khác, lại không thể tìm được một lý do chính đáng!”


Phó Ngự Phong nheo mắt nguy hiểm, khẽ khịt mũi, nhìn Khổng


Tự Bạch phía sau với vẻ mặt xấu xa, đột nhiên nở nụ cười:


” Không ngờ Khổng tiên sinh lại có nhã hứng như vậy, chạy tới đầy chơi.”


Khổng Tự Bạch không thể chịu đựng được nữa, anh ta bước tới chặn trước mặt ôn Lương, đặt cả người cô về phía sau trong tư thế bảo vệ, nhìn Phó Ngự Phong và nói: